Ngay cả ý định đập chết cục bông trắng kia Kiều Vi cũng đã có, ngươi nói ngươi chọc ai không chọc lại đi chọc ngay vào một đầu lão hổ? Chỉ bằng kích thước này của ngươi, xứng đáng thành đổi thủ của chúa sơn lâm sao? Không trêu chọc vào người ta thì sẽ chết à? Còn có, ngươi không có chuyện gì chui vào trong lòng ta làm gì? Hai chúng ta có quen nhau sao?
Hiện tại lão hổ nhận định nhân loại yếu đuối này cùng vật nhỏ sỉ nhục kia là chung một nhóm, khỏi nói có bao nhiêu phẫn nộ, không cắn chết hai con mồi trước mặt này khó giải được mối hận trong lòng lão hổ!
Kiều Vi cảm nhận sát ý không hề che giấu trên người lão hổ, ngẫm lại cũng đúng, không bàn tới chuyện cục bông nhỏ “vu oan” cho nàng, chỉ với trạng thái lão hổ đang bị chọc giận này, không có khả năng bỏ qua cho nàng.
Xem ra một hồi ác chiến là không thể tránh khỏi.
Kiếp trước Kiều Vi chỉ gặp lão hổ trong vườn bách thú, những lão hổ đó cùng sư tử được nhốt chung một chỗ sau vách tường kính trong suốt, bọn chúng sớm đã bị thuần hóa, không còn tính công kích của dã thú thông thường, nên khi nhìn chúng không có cảm giác sợ hãi, Mãi đến tận lúc này, đối diện với một con còn sống, thuần tự nhiên, chưa tiếp nhận qua bất kỳ thuần hóa nào, một mãnh hổ cổ đại tay làm hàm nhau thứ thiệt đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, xác thực mà nói, lúc này, cô mới thực sự ý thức được sự tàn khốc của rừng rậm.
Chi sau của lão hổ be bét máu, thể lực hao tổn rất nhiều, nhưng nó cũng sẽ không vì vật mà dừng việc tấn công con mồi lại, quyền uy của nó không thể bị thách thức, cho dù cái quá trình bảo vệ này phải lấy tính mạng ra để đánh đổi cũng không được.
Kiều Vi đổ mồ hôi lạnh, chỉ còn chưa tới một mét là lão hổ có thể cắn được chân nàng, Đương nhiên cô cũng cảm nhận được sự chống đỡ cứng rắn của lão hổ, tuy là động vật thuộc họ mèo, nhưng trọng lượng lại quá lớn, việc leo cây sẽ tạo thành tổn thương rất lớn tới ngón chân của nó, bình thường leo một hai mét đã ngã xuống, chớ nói chi đến lúc hai chi sau còn bị thương, trèo lên được đến độ cao này rất có thể đã là cực hạn của nó.
Kiều Vi nghĩ, hay là mình nên đánh cược một phen? Đánh cược giây tiếp theo nó lập tức rơi xuống……
Nhưng lỡ như nó không chết thì sao, chớp mắt do dự nàu, nói không chừng sẽ tạo thành thảm kịch đời nàng.
Nàng xuyên tới cổ đại, chẳng nhẽ là để táng thân (chôn thân) vào trong bụng thú sao?
Sao có thể?
Trong con ngươi lóe lên một tia quyết tâm, Kiều Vi đưa tay sờ lên lưỡi liềm bên hông. Nàng tinh thông ngoại khoa, biết cắt chỗ nào có thể một đòn mất mạng, chuyện này đối với nàng mà nói không phải chuyện khó. Cái khó chính là, trong đầu của nàng còn lưu lại nhận thức của kiếp trước: hổ Hoa Nam, hổ Đông Bắc là động vật được bảo vệ cấp quốc gia.
Nàng thật sự phải giết chết động vật được quốc gia bảo vệ sao? Nếu đặt vào hoàn cảnh kiếp trước, nàng sẽ phải ngồi tù đấy……..
Rất nhanh, Kiều Vi phát hiện tất cả những gì nàng lo lắng đều là uổng công, bởi vì ngay khi lão hổ bò lên đủ cao, lúc há mồm định cắn nàng một cái, tiềm thức trong nàng đã thay nàng làm ra phản ứng thành thật nhất.
Ô quang lóe lên, giơ tay chém xuống, máu tươi tung tóe đầy mặt, lão hổ thẳng tắp rơi xuống, tạo ra trên nền tuyết một lỗ lớn, lỗ lớn này rất nhanh bị nhuộm đỏ.
Kiều Vi đang hồi phục tinh thần, cục bông trắng trong lồng ngực hưng phấn kêu lên hai tiếng: “Cạc cạc.”
Kiều Vi còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vừa giết hổ, không rảnh quan tâm tên nhóc suýt hại chết nàng. Nàng vừa mới cắt vỡ động mạch cổ của lão hổ, khả năng sống sót của lão hổ bằng không, lúc này nàng mới yên tâm trèo xuống.
Cục bông trắng tung tăng đi theo phía sau nàng.
Kiều Vi dừng bước, cục bông trắng phanh không kịp, đung phải chân Kiều Vi, lúc này Kiều Vi mới nhìn kĩ về phía vật nhỏ này, là một con chồn tuyết toàn thân trắng muốt, lông bông xù, thoạt nhìn là con non chưa trưởng thành. Nhưng trông thật đáng ghét, ngay lão hổ cũng bị nó hại chết.
Cục bông trắng dường như không ý thức được Kiều Vi đang oán trách nó, ngược lại còn cho rằng Kiều Vi đang thưởng thức mình, giơ cao ngực nhỏ, đập đập lên ngực, sau đó xoay người, sửa sang lại cái đuôi cao quý và đẹp đẽ của mình.
Kiều Vi nhấc chân, đạp bay nó!
Cục bông trắng: “Ngao!”
Kiều Vi không lý luận với con chồn tuyết rảnh rang kia, ngồi xuống suy nghĩ về vấn đề lão hổ. Cô lên núi vốn chỉ muốn định bắt gà rừng thỏ hoang về bổ sung dinh dưỡng cho bọn nhỏ, tuyệt đối không hy vọng xa vời là có thể sắn giết được một con mãnh hổ. Đương nhiên phần lớn là do bản thân lão hổ đang bị thương nặng, lại bò lên cây để cho bản thân tự rơi vào trong hoàn cảnh bất lợi, thiên thời địa lợi nhân hòa, lão hổ dâng tới tận miệng, để cho cô chiếm được lợi.
Toàn thân lão hổ đều là bảo vật, chắc sẽ bán được giá chứ nhỉ? Bán xong, bọn nhỏ có thể ăn cơm trắng (mí giò) rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, Kiều Vi mang hổ về nhà, sợ làm hỏng da hổ, ngay đến kéo cũng không dám kéo, đành vác trở về, làm nàng mệt bở hơi tai!
Sau đó, Kiều Vi xuống núi tắm rửa sạch sẽ một phen. Kiều Vi chia cho La đại nương hai con thỏ rừng, chỉ chừa lại cho bản thân một con. Nàng nghĩ, nếu
thật sự có thể bán được lão hổ thì mùa đông này, cô và bọn nhỏ sẽ không phải chịu đói nữa, chẳng cần đến hai con thỏ rừng kia. Trong khi La đại nương là ân nhân của ba mẹ con nàng, có qua có lại mới toại lòng nhau là chuyện nên làm.
La đại nương sống chết không chịu nhận: “Ta có ăn, ngươi để lại mà hầm cho bọn nhỏ, thấy chúng gầy chưa kìa!”
Kiều Vi khẽ cười nói: “Bọn trẻ có rồi, ngài yên tâm đi.” Do dự một hồi, cuối cùng cô kể sự tình lão hổ cho La đại nương nghe. Nàng mới đến, không thân quen gì với làng xóm xung quanh, làm sao để có thể bán được hổ, vẫn phải trông cậy vào La đại nương.
La đại nương ước chừng chấn kinh ba giây, sau đó mới bắt lấy cánh tay Kiều Vi: “Ngươi…. ngươi…ngươi săn được lão hổ? Người không sao chứ?”
Kiều Vi cười lắc đầu: “Ta không sao. Lại nói là do vận khí ta tốt, lão hổ kia vốn đang bị thương, sắp chết rồi còn muốn ăn ta…Ta không thèm đếm xỉa, muốn chết thì cùng chết vậy….”
Nàng tận lực khuếch đại thành phần vận khí, không để cho La đại nương nghi ngờ gì.
La đại nương xác thực cảm thấy kỳ quái, một nữ nhân ngay cả gà còn chưa từng giết qua, sao có thể lập tức giết được mãnh hổ được, có điều, nếu như bản thân con mãnh hổ kia sắp chết rồi, vậy thì chuyện kia cũng có khả năng.
Vận khí của nha đầu thật là quá tốt. Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Quá nguy hiểm, sau này ngươi đừng tự mình vào núi nữa!”
Kiều Vi hiểu rõ là La đại nương chỉ muốn tốt cho nàng, La đại nương nói gì, nàng đều ngoan ngoãn đáp lời, “Ân”, “Đã biết”, “Đúng vậy”... cùng dáng vẻ nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn như một tiểu miêu nhi vừa xinh đẹp lại tinh xảo, khiến cho người đối diện cảm thấy đáng lẽ nàng vốn không nên trải qua dạng sinh hoạt lang bạt kỳ hồ này……
La đại nương quở trách mãi, đến khi không còn gì để nói, mới thầm nghĩ nếu như bà có được nữ nhi như này thì bà nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, sao người nhà của Tiểu Kiều lại có thể đang tâm đuổi nàng đi như vậy?
La đại nương ngầm thở dài, nói: “Năm ngoái Đại Tráng săn được một mãnh hổ, bán được kha khá tiền, nếu ngươi cũng muốn bán để ta đi hỏi hộ ngươi.”
Cầu còn không được!
Sau khi Kiều Vi đồng ý, La đại nương lập tức đi tới nhà Đại Tráng, Từ Đại Tráng mới từ trên trấn về, đói bụng cả ngày, đang chuẩn bị ăn cơm, nghe nói Kiều Vi săn được hổ, lập tức bỏ bát xuống, đi ra ngoài.
— Lời nói ngoài —
Nhắc nhở thân thiện: Săn hổ rất nguy hiểm, xin đừng bắt chước theo.