Trong ấn tượng của La Đại Nương, Tiểu Kiều là một người sống thu mình, ít nói, nàng ấy chuyển đến thôn Tê Ngưu đã hơn một năm, chưa nói được mười câu với người trong thôn. Một người phụ nữ mang theo hai đứa con, nên rất cảnh giác, nhưng nàng ấy quá đề phòng, có vài người tốt bụng trong thôn muốn giúp đỡ dần dần không tiếp xúc với họ nữa. Lần này nếu không phải Cảnh Vân thông minh xuống núi tìm bà, bà cũng không biết hai đứa bé đều sắp chết đói.
La Đại Nương nhìn Tiểu Kiều thành tâm cảm ơn mình, bà nhớ lại cảnh tượng trước đây trong sân, bà luôn cảm thấy Tiểu Kiều sau khi khỏi bệnh hoàn toàn không giống với trước kia. Trước đây Tiểu Kiều không dám nói chuyện với thím Lưu như vậy, cũng không mời mình vào nhà ngồi.
“Cháu, cháu không sao chứ?” La Đại Nương cố gắng đè nén kinh ngạc trong lòng.
Kiều Vi mỉm cười và bình tĩnh nói: “Đã tốt hơn rồi, dạo qua quỷ môn quan một lần nên cháu đã hiểu ra rất nhiều chuyện, không thể cứ sống như trước nữa, con người mà, vẫn phải nhìn về phía trước. Cho dù là vì hai đứa nhỏ cháu cũng không thể tiếp tục chán nản như vậy nữa.”
Thật ra nàng cũng không biết nguyên chủ làm cái gì, nhưng thông qua nhà bếp lộn xộn bẩn thỉu nhìn không chịu nổi, thì nàng mơ hồ có thể đoán ra nguyên chủ đối với cuộc sống này không quá để tâm. Dù sao nàng cũng là một người khác, tác phong làm việc hoàn toàn khác với nguyên chủ, cho nên nàng cần phải giải thích cho hợp lý.
La Đại Nương hiển nhiên tiếp nhận lời giải thích này, bà vỗ vỗ vào tay Kiều Vi: “Cháu hiểu ra là tốt rồi, hiểu ra là tốt rồi!”
Kiều Vi cúi đầu xấu hổ nói: “Cháu quyết định phải sống thật tốt, nhưng có nhiều thứ cháu không hiểu lắm, không tránh khỏi sẽ có lúc xin đại nương chỉ dạy, mong đại nương đừng chê cháu phiền phức.”
La Đại Nương là người thiện tâm, lúc Kiều Vi mang theo hai đứa con lưu lạc đến đây, chính bà đã thuyết phục trưởng thôn để ba mẹ con ở lại trên núi. Hiện tại Kiều Vi đang khiêm tốn xin bà chỉ dạy cho, bà không lý nào lại giấu diếm.
“Trước tiên nói về mảnh ruộng của cháu đi…”
Trong quá trình được La Đại Nương truyền dạy kinh nghiệm, Kiều Vi đã có một nhận thức mới về hoàn cảnh của mình, đó chính là – nàng, thế, mà, cũng, có, ruộng! (Lời người dịch: dấy phẩy như nguyên văn của tác giả nha ^^)
Nếu là ở kiếp trước Kiều Vi tuyệt đối khinh thường chuyện này, mỗi tháng nàng kiếm mấy vạn, ai thèm mảnh ruộng này chứ? Nhưng bây giờ, nàng sắp chết đói rồi, có mảnh ruộng để canh tác lâu dài, với nàng mà nói đáng quý biết bao! Nàng thật sự rất muốn cảm tạ trời đất!
Đương nhiên, mảnh ruộng này không phải là giao cho Kiều Vi miễn phí, mà cần phải trả một số tiền thuê nhất định, nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, mình không phải người trong thôn, muốn chiếm ruộng của thôn miễn phí, làm sao có thể?
La Đại Nương không chỉ nói chuyện đồng áng với Kiều Vi, mà còn nói với Kiều Vi về những người trong thôn, những người nào nàng có thể đi lại nhiều hơn, những người nào tránh xa ra là tốt nhất: “… Bà của Lưu Thúy Hoa và bà của trưởng thôn là chị em họ, hai người họ chưa xả tang, bà ta gọi trưởng thôn là Thanh ca.”
Thì ra là thân thích của trưởng thôn, hèn chi hống hách như vậy.
“Nhưng hình như bà ta rất sợ dì.” Kiều Vi nói.
La Đại Nương mỉm cười nói: “Cũng không phải là sợ dì, bà ta chỉ là không dám gây chuyện với dì thôi.”
Nói tóm lại dì là cái đùi to, mình phải ôm chặt mới được.
Đến gần giữa trưa, La Đại Nương đứng dậy rời đi, Kiều Vi đích thân đưa người đến sơn khẩu, La Đại Nương nói: “Được rồi, không cần đưa nữa, hai đứa nhỏ đói rồi, cháu về nấu cơm đi.”
Chum gạo trong bếp cạn sạch, chỉ còn nửa cân bột mì không đủ nấu, Kiều Vi quyết định ra ruộng xem một chút.
“Con cũng muốn đi.” Kiều Cảnh Vân nói. Lần trước mẹ bị ngã ở ruộng, nhóc sợ mẹ lại bị ngã nữa nên muốn đi theo bảo vệ mẹ.
Kiều Vọng Thư ôm lấy cánh tay của Kiều Vi: “Mẹ, con cũng muốn đi.”
Đường núi không dễ đi, Kiều Vi muốn để bọn nhỏ ở nhà, nhưng nàng suy nghĩ lại, dù sao ở đây cũng là núi, nếu lỡ có con mãnh thú nào đi kiếm ăn xông vào, bọn nhỏ có kêu trời cũng không thấu, gọi đất cũng chẳng nghe.
Cuối cùng nàng quyết định dẫn theo hai đứa nhỏ.
Có thể cùng mẹ ra ngoài chơi, hai đứa nhỏ vô cùng vui mừng. Con gái thì hướng ngoại hơn, vừa chạy vừa tung tăng, con trai thì kiềm chế hơn, giả vờ như ông cụ non đi theo bên cạnh Kiều Vi.
Kiều Vi sờ đầu con trai: “Sao con không đi với em gái chơi?”
Kiều Cảnh Vân nghiêm trang nói: “Con không cần, ngây thơ!”
Kiều Vi bật cười thành tiếng, bộ dạng ra vẻ ông cụ non của con trai đáng yêu chết được, cô ôm con trai lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của con trai một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Cảnh Vân đỏ bừng, nhóc cúi đầu ấp úng nói: “Ôi, mẹ… mẹ hôn con làm gì?”
Kiều Vi nói: “Con là con trai của mẹ, mẹ đương nhiên hôn con rồi!”
Kiều Vọng Thư nhìn thấy mẹ hôn anh trai mình, vì vậy bé cũng chạy tới đòi hôn, Kiều Vọng Thư được mẹ hôn một cái thì vui mừng nhảy nhót chạy đi.
Kiều Cảnh Vân bối rối hỏi: “Tại sao em gái cũng được hôn?”
Kiều Vi dịu dàng nói: “Bởi vì em gái cũng là con của mẹ, mẹ cũng thích em gái.”
Kiều Cảnh Vân hiểu ra rằng mẹ chỉ hôn con của mình thôi.
Vài tháng sau, Kiều Cảnh Vân chứng kiến cảnh mẹ mình hôn một người đàn ông khác, người đàn ông này rất cao và có nét mặt hơi giống nhóc, nhóc nghĩ rằng người đó nhất định là con trai của mẹ mình. Nếu không, làm sao mẹ có thể hôn người đó? Nếu không, tại sao người đó trông rất giống mình? Nhóc vui vẻ gọi người đàn ông đó là ca ca, nhưng đổi lại nhóc bị ông ấy đánh cho một trận, nhóc không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện này tạm thời không đề cập tới, lúc này Kiều Cảnh Vân đang ở trong ruộng củ cải, cùng em gái nhổ củ cải.
Mảnh ruộng cho Kiều Vi thuê trong thôn nằm trên sườn núi có độ cong nhẹ, đi bộ cũng không xa, nếu thời tiết tốt thì không đến mười lăm phút, nếu vào những ngày tuyết rơi thì chậm hơn một chút. Mảnh ruộng không lớn, nhìn qua ước chừng khoảng hai mẫu, trồng đầy củ cải trắng. Củ cải có thể trồng quanh năm, tỷ lệ sống cao, đối với những người có thể chết đói bất cứ lúc nào thì trồng củ cải không thể phù hợp hơn. Củ cải mùa này đã được thu hoạch, không còn nhiều, Kiều Vi và hai hai đứa nhỏ nhổ hồi lâu chỉ được hai mươi củ.
Đây chính là lương thực dự trữ của ba mẹ con bọn họ qua mùa đông.
Nghĩ đến chum gạo đã cạn đáy, nhìn lại hai đứa trẻ suy dinh dưỡng, Kiều Vi liền cảm thấy khó chịu, bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đều ăn củ cải làm sao được? Nàng phải tìm cách bổ sung thêm dinh dưỡng cho bọn nhỏ.