Kiều Vi từ trong ba mươi hai quân bài chọn ta hai quân, là một đôi hoa mai.
Thiên địa nhân hòa, mai trường bản phủ, hồng cao yêu ngũ, cửu bát thất ngũ.
Cặp bài này xếp thứ năm trong các cặp, vận khí (may mắn) của nàng coi như khá tốt.
Triệu ca nhìn về phía Ngô Đại Kim: “Đại Kim, đến lượt ngươi.”
Ngô Đại Kim cười lạnh nhìn Kiều Vi một cái: “Đại Kim ca đã cho ngươi cơ hội.”
Nói xong, từ ba mươi quân bài còn lại chọn ra hai quân, sau đó cũng không thèm nhìn, trực tiếp lật lên rồi ném xuống bàn!
Dĩ nhiên là một đôi địa bài!
Đồng tử Kiều Vi rụt rụt!
Triệu ca nhìn sắc mạt Kiều Vi bỗng nhiên biến đổi, ước chừng đoán được bài của nàng không tốt, Ngô Đại Kim rút được cặp địa, trừ phi nàng rút được chí tôn bảo hoặc thẻ thiên, bằng không, không còn cách nào thắng được Ngô Đại Kim.
“Ngươi có thể lựa chọn bỏ cục.” Triệu ca nói.
Trên mặt Kiều Vi toát lên vẻ khẩn trương, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, xoắn xuýt sờ tiểu tuyết điêu, vẻ mặt nghiêm lại nói: “Không cần, ván này, ta nhận thua.”
Trong đám người vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Ngay cả nam nhân còn không đánh thắng được Đại Kim thì một cô nương như nàng sao có thể có phần thắng được? Thật không hiểu được nàng lấy đâu ra dũng khí mà cùng Đại Kim tới chiếu bạc thế này, đúng là không biết tự lượng sức mình!
Ngô Đại Kim cười đắc ý, ôm tiền đặt cược và —— tiểu tuyết điêu thắng được vào trong lòng.
Con điêu (chồn) này không hổ là cực phẩm, lông cực mềm, trên người không có chút mùi khó chịu nào, còn tản ra một luồng hương thơm nhàn nhạt.
Thật khiến người ta yêu thích.
Ngô Đại Kim cười xấu xa nhìn về phía Kiều Vi: “Còn có bảo bối gì không không? Nếu như không có, vậy thì cởi xiêm y lên đặt đi.”
Lúc này, đám đông vây xem không chỉ là đám dân cờ bạc, ngay cả bá tánh bình thường cũng chạy đến để hỏi thăm, nghe thấy lời Ngô Đại Kim nói, động tác nhất trí mà nhìn phía Kiều Vi.
Có người cười ta, có người xoa tay, có người lắc đầu.
Kiều Vi từ trong bao quần áo lấy ra một chồng y thư.
Ngô Đại Kim thiếu chút nữa cười phọt r*m: “…… Ngươi nói đi, thua xong mấy quyển phá thư này ngươi còn cái gì thua được nữa không?”
Kiều Vi nhàn nhạt nói: “Có cái gì thua cái đó.”
Ý tứ trong lời này khá nhiều, Ngô Đại Kim ý vị thâm trường mà nhìn Kiều Vi một cái, tuy nữ nhân này không xinh đến độ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng không thể không nói, nàng ta đích xác có vài phần thanh tư: “Đại Kim ca nói thẳng, ván tiếp theo, hoặc là ngươi lấy được ra bạc, hoặc là lập tức lột sạch xiêm y toàn thân ra để đặt cược thì chơi, còn đặt cược những thứ khác, Đại Kim ca không cần.”
Trong đám người có người huýt sáo.
Kiều Vi đánh mắt nhìn hắn một cái: “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã?”
Ván thứ hai, người thắng ván trước rút bài.
Ngô Đại Kim rút bài, nhìn qua, hơi nhướng mày, một quân trường tam ( 6 điểm ), một quân tạp ngũ ( 5 điểm ), không phải một cặp, chỉ có thể tính điểm, cộng vào thành mười một, cũng chính là một.
Mẹ nó chứ!
Hắn lại rút ra một điểm!
Vận may chó gặm, không phải ai cũng gặp được!
Nha đầu kia tùy tiện nhặt được một cặp là có thể thắng hắn, nhặt không ra cặp cũng không vấn đề gì, chỉ cần tổng điểm lớn hơn một, hắn nhất định phải chết.
Ngô Đại Kim sờ mặt, đè nén cảm xúc trong lòng, cười nói: "Vận khí (vận may) Đại Kim ca hôm nay không tồi, nha đầu, đến lượt ngươi đấy!”
Giọng điệu tự tin, song Kiều Vi chú ý tới cử chỉ sờ lên mặt của hắn.
Người sờ lên mặt khi cảm thấy lo lắng, đó là cảm xúc khống chế, đương nhiên không phải người sờ lên mặt nào cũng lo lắng hết, nhưng nếu phối hợp với động tác bả vai của hắn, chắc chắn đến tám chín phần mười.
Một bên vai nhún xuống, cho thấy hắn không tự tin như những gì bản thân nói.
Xem ra, bài của hắn không phải một cặp.
Kiều Vi rũ mắt, cong khóe môi, lúc giương mắt lên, tươi cười rạng rỡ đến mức chói mắt người đối diện: “Triệu ca, có thể tăng cược hay không?”
Sắc mặt Ngô Đại Kim trầm xuống, làm cái quỷ gì vậy? Nha đầu này thế nhưng muốn thêm cược? Nàng nhìn ra bài của hắn rất thấp? Hay là … đã rút được cặp bài chắc chắn?”
Triệu ca nói: “Có thể thêm cược, ngươi muốn thêm cái gì?”
Cũng không hỏi là thêm bao nhiêu, bởi biết Kiều Vi không có bạc.
Kiều Vi chậm rãi cởi bỏ một cúc áo trên nút thắt, mọi người thẳng lăng lăng mà nhìn nàng, trừng lớn mắt, ngừng lại hô hấp, lại không thấy nàng cởi cúc thứ hai, đổi thành lấy tay đặt trên khay: “Ta đặt một cái tay."
Chung quanh, vang lên tiếng hút khí lạnh.
Triệu ca nhìn về phía Ngô Đại Kim: “Đại Kim, có theo không?”
Không theo, chẳng khác nào nhận thua.
Nếu Ngô Đại Kim lấy được hai quân bài tốt thì tất nhiên theo rồi, nhưng thực tế lại nát đến cực độ, dưới tình huống này, hắn dám theo mới là lạ.
Nhưng cứ thế thua trận, hắn lại không cam lòng.
Chẳng may nữ nhân kia thắng bạc của hắn, thì sẽ có tiền đánh tiếp, đây không phải là điều hắn muốn, hắn muốn ván kế tiếp lột sạch nữ nhân này đè trên bàn cơ!
“Ta bỏ cục.” Hắn ném bài ra ngoài.
Triệu ca chớp mắt, lật bài hắn lên, trường tam? Tạp ngũ? Cộng vào chỉ có một điểm, khó trách bỏ cục.
Kiều Vi nhấp nhấp như thế nào cũng không hạ được khóe môi xuống, lật từng quân bài trong tay lên.
Một cái sáu điểm, một cái bốn điểm.
Cộng lại là mười, cũng chính là không điểm, điểm nhỏ nhất trong bài cửu (mạt chược), còn kém hơn cả Ngô Đại Kim.
Ngô Đại Kim ý thức được chính mình bị lừa, đứng phắt dậy: “Ngươi mẹ nó lừa ta!”
Kiều Vi nhún vai: “Có quy định nói không được gian dối sao?”
Đương nhiên…… Không có.
Ngô Đại Kim nuốt thiệt thòi vào trong bụng, ngồi trở lại chỗ ngồi, cắn răng trừng mắt: "Đại Kim ca vốn định khách khí với ngươi, nhưng chính ngươi muốn chết, đừng trách đại Kim ca không khách khí!"
Nói xong, đặt toàn bộ bạc lên bàn: “Ngươi mẹ nó đừng lấy sách ra cược! Cược chính ngươi đi!”
Kiều Vi không quan tâm nói: “Ngươi bảo ta cược là ta cược sao? Ta không theo ý ngươi đấy, ta cứ cược sách, cược sách cược sách cược sách đấy.”
“Ngươi……” Ngô Đại Kim tức gần chết.
Triệu ca vội giảng hòa: “Được rồi, được rồi, Đại Kim, ngươi thắng sách của nàng ta là được mà.”
Ngô Đại Kim lạnh lùng quăng cho Kiều Vi ánh mắt hình viên đạn, rút hai quân bài.
Lần này rút được cặp thẻ nhân.
Thiên địa nhân hòa, nhân xếp thứ ba, thẻ địa đã được hắn rút ở ván đầu, trừ phi nha đầu này rút được cặp thiên, bằng không, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Kiều Vi nhìn quân bài của mình, thỏa mãn nở nụ cười: “Triệu ca, một bộ bài sẽ không có hai đôi cặp thiên chứ?”
Triệu ca lắc đầu: “Sẽ không.”
Ngô Đại Kim hơi nhướng mày, nha đầu này có ý gì? Nàng thật sự lấy được cặp thiên?
Không phải lại tiếp tục lừa hắn đó chứ?
Kiều Vi nghiền ngẫm nhìn Ngô Đại Kim: “Đại Kim ca, ván này ngươi thua là cái chắc, ngươi còn một lần bỏ cục, muốn dùng hay không?”
Ngô Đại Kim úp bài xuống bàn: “Ngươi cho rằng lão tử sẽ tin ngươi? Lão tử có một cặp địa! Có bản lĩnh ngươi lấy cặp thiên ra đây!”
Kiều Vi nhìn quân bài của hắn, khinh thường cắt một tiếng, giơ tay lật bài của mình.
Một phen này, có thể không còn đường sống.
Toàn bộ gia sản của hắn, đều thành của Kiều Vi.
Ngô Đại Kim thất thanh kêu to: “Chậm đã! Ta bỏ cục!”
Kiều Vi nhoẻn miệng cười, lật bài lên, nào có cái gì gọi là cặp thiên? Cặp bình thường cũng không có, chỉ có một bản đắng (bốn điểm), một cao cước thất (bảy điểm), cộng vào chỉ ra một điểm.
Mẹ nó, lại bị lừa!
Vòng trước nát như vậy bị nàng lừa không sao, vòng này là một cặp nhân tốt như vậy, như thế nào cũng bị nàng hù dọa đến bỏ cục?
Ngô Đại Kim xông tới định đánh kiều Vi, bị Triệu ca cản lại, ấn ngồi xuống ghế.
Triệu ca nói: “Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua, đừng mẹ nó không giống nam nhân!”
Ngô Đại Kim tức đỏ mắt, nếu không phải có nhiều cặp mắt dõi xem như vậy, hắn đã sớm tiến tới xé xác tiểu nương tử này!
Kiều Vi cười nhẹ nói: “Đại Kim ca, còn đánh cuộc không?”
Ngô Đại Kim cả giận nói: “Chờ lão tử thắng được ngươi, sẽ làm ngươi ngay tại bàn này!”
Trong đám người bắt đầu ồn ào.
Kiều Vi mặt không đổi sắc cười cười: “Được, ta chờ.”
Bá tánh vây xem, có tiểu xử nam không nhịn được, che đũng quần chạy đi ra ngoài, chọc cho mọi người cười vang một trận.
Ngô Đại Kim đỏ mắt, rút hai quân bài, nhìn xong, trái tim như sôi trào!
Cặp thiên!
Vậy mà lại là một cặp thiên!
Rút bài bốn lần, thì ba lần đều là thẻ cặp, đã thế lại còn là ba cặp lợi hại nhất, ai bảo vận may của hắn tốt quá làm gì?
Kiều Vi lúc này là thật sự không còn cách xoay chuyển đất trời.
Ngô Đại Kim nhịn xúc động muốn cười to ba tiếng, đặt tiểu tuyết điêu lên bàn cược: “Ta thêm cược!”
Triệu ca đại khái đoán được Ngô Đại Kim rút được bài cực tốt, thần sắc phức tạp nhìn về phía Kiều Vi: “Ngươi có thể lựa chọn bỏ cục.”
Kiều Vi không chút do dự nói: “Ta theo.”
Nói rồi, lập tức rút trâm ngọc thạch trên đầu xuống, đặt xuống bàn cược.
Ngô Đại Kim cười lạnh: “Lão tử cược điêu, ngươi lại lấy cây trâm rách này cược theo? Phải cược cả người ngươi lên đi chứ?”
Kiều Vi tùy ý nói: “Muốn ta cược bản thân cũng được thôi, nhưng nếu thế thì ngươi phải cược Thanh Long Bang.”
Rõ ràng là rất tự tin!
Ngô Đại Kim có điên mới tin nàng tiếp: “Lại muốn lừa lão tử? Không có cửa, lão tử không tin ngươi nữa đâu, Thanh Long Bang đúng không? Lão tử cược! Lão tử cũng không tin, bài của ngươi còn có thể lớn hơn của lão tử!”
Hắn vứt ra một cặp thẻ thiên.
Sòng bạc nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Thiên địa nhân hòa, mai trường bản phủ.
Thiên xếp số một.
Cô nương này lập tức sẽ bị lột sạch ấn ở trên bàn, thật là……
Ai.
Triệu ca tiếc hận nhìn về phía Kiều Vi, bảo nàng bỏ nàng không bỏ, hiện tại thế nào?
Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, kể cả hắn, cũng không thể can thiệp được vào.
Triệu ca nhìn về phía mọi người: “Đều đi ra ngoài đi.”
Mọi người lắc đầu, lục tục mà đi ra ngoài.
Kiều Vi đột nhiên nói: “Triệu ca, ngươi còn chưa lật bài của ta.”
Triệu ca thở dài: “Còn cái gì đâu mà lật? Hắn là cặp thiên, chẳng lẽ ngươi còn có thể……”
Kiều Vi mở ra bài của mình —— đại lục đầu, đinh tam.
Trong đám người, không biết ai hét lên một tiếng: “Chí tôn bảo?! Nàng là chí tôn bảo!”
Trên cặp thiên, còn có Chí Tôn Bảo.
— Lời ngoài —
Chương dài nè.
Ngày hôm nay đúng giờ nhé.
Các bạn nhỏ nhất định phải để lại nhiều comment đấy.
Cuối tháng, đừng tiếc ngọc phiếu cho truyện nhen.