Nữ nhân tiến vào sòng bạc đã đủ khiến người ta mở mang tầm mắt, nữ nhân này còn thắng chiến thần bất bại của trấn Tê Ngưu —— Ngô Đại Kim, quả thực khiến dân cờ bạc cùng bách tính vây xem trợn mắt ngoác mồm.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Ngô Đại Kim cũng hoàn toàn chết lặng.
Hắn bại bởi một tiểu nương…
Người trong giang hồ một lời đã định, Ngô Đại Kim ở trước mặt nhiều người, bao gồm Triệu ca làm ra trò như vậy, để thua Thanh Long Bang vào tay người ngoài, muốn đổi ý là không thể.
Ngô Đại Kim từ trong kinh ngạc hồi thần trở lại, siết chặt nắm tay, hai mắt như đuốc nhìn về phía Kiều Vi: “Nha đầu thúi, thức thời……”
“Ngươi bị xoá tên.”
Ngô Đại Kim ngẩn ra!
Kiều Vi không nhanh không chậm nói: “Không nghe rõ sao? Ta nói, ngươi bị trục xuất khỏi Thanh Long Bang.”
Ngô Đại Kim hoảng sợ thất sắc: “Ngươi……”
Kiều Vi đánh gãy lời hắn: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi muốn đổi ý? Không thành vấn đề, ngươi làm trò trước mặt mọi người đi, nói một câu Ngô Đại Kim ngươi đổi ý, ta lập tức trả Thanh Long Bang lại cho ngươi.”
Một lão đại hắc bang, da mặt còn đáng giá hơn mệnh, danh dự còn đáng giá hơn da mặt, chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ hủy hoại danh dự của hắn trong một ngày, hôm nay hắn dám lật lọng, ngày nào đó có phải hay không liền dám phản bội?
Trong chốn giang hồ không chưa chấp loại bại hoại như vậy được.
Ngô Đại Kim hối hận chính mình bất cẩn khinh địch, nha đầu này, nhưng trên đời không có thuốc hối hận, hắn đã đánh cuộc, nhất định phải chấp nhận thua cuộc.
Hắn chỉ vào mũi Kiều Vi: “Lần này xem như ngươi lợi hại!”
Kiều Vi nhàn nhạt liếc ngón tay hắn, thần sắc bình tĩnh nói: "Trấn Tê Ngưu là địa bàn của Thanh Long bang, bắt đầu từ ngày mai, ta không muốn thấy người ở trong địa bàn của ta nữa."
Nghĩa bóng, cút khỏi Tê Ngưu trấn!
Ngô Đại Kim tức đến nỗi mặt biến thành màu gan heo, từ trước đến giờ chỉ có hắn trục xuất phần của người khác, không ngờ lại có một ngày bị người trục xuất!
Nếu cho hắn một lần làm lại từ đầu cơ hội, hắn đến cùng là còn dám tìm tới tiểu nương tử này chọc phá không? Chính hắn cũng không có đáp án.
Hắn để lại bang chủ lệnh, dưới ánh mắt dõi theo đầy kinh ngạc của mọi người, lạnh lùng rời khỏi sòng bạc.
Kiều Vi cám ơn Triệu ca, cầm lấy bang chủ lệnh trở về bang hội, đưa bang chủ lệnh đưa cho Trần Đại Đao mặt mũi bầm dập, hơi hơi mỉm cười: “Trần bang chủ, có khỏe không?”
Lại nhắc tới La Vĩnh Niên cấp tốc đưa Cảnh Vân, Vọng Thư quay về thôn, không màng lấy hơi một cái, lập tức chạy về phía trấn trên, hắn xin thề từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ dùng sức tới vậy, chạy đến nỗi hai chân đều sắp không phải là của mình, khó khăn chạy được hai dặm, mới thấy được một chiếc xe ngựa đen đang chạy về phía bên này.
Người đánh xe mặt mũi bầm dập, trên má phải một vết sẹo dài, này không phải Trần Đại Đao thì là ai?
Trần Đại Đao nghiễm nhiên thấy La Vĩnh Niên, nhanh chóng dừng xe ngựa lại, cười hì hì chào hỏi La Vĩnh Niên: “Vĩnh Niên huynh đệ!”
La Vĩnh Niên nổi da gà!
Kiều Vi vén rèm lên: “Là Vĩnh Niên sao?”
“Tỷ?” Con ngươi La Vĩnh Niên trừng lớn, cầm đồ chạy qua.
Kiều Vi cổ quái nhìn nhìn đại khảm đao trước mặt, hắn cười hắc hắc: “Này không phải là do lo lắng cho tỷ sao? Đang muốn đi cứu tỷ đó, đúng rồi, Ngô Đại Kim không làm gì tỷ chứ?”
Kiều Vi cười lắc đầu: “Không có.”
“Thật không có?” La Vĩnh Niên không tin.
Trần Đại Đao kể chuyện Kiều Vi đánh cược thắng Ngô Đại Kim cho La Vĩnh Niên nghe: “Nhờ tỷ tỷ của ngươi, hiện tại ta trở thành Trần bang chủ!”
Hắn chỉ cho phu nhân mượn một chiếc xe ngựa, phu nhân lại trả quà đáp lễ cho hắn là toàn bộ bang phái, hắn quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
La Vĩnh Niên nghẹn họng nhìn trân trối: “…… Tỷ, sao tỷ lại lợi hại quá vậy?”
Hắn còn chuẩn bị cả hàng nóng.
Kiều Vi cười cười, nói với Trần Đại Đao: “Đưa tới đây thôi, ta và Vĩnh Niên đi bộ về là được, cũng không còn bao xa.”
Trần Đại Đao nhìn nhìn hướng cửa thôn, xác thật không xa lắm, cáo từ Kiều Vi.
Kiều Vi và La Vĩnh Niên trở lại trong thôn, bọn nhỏ đã tỉnh, không thấy được mẫu thân và tiểu bạch, khóc mãi không thôi, La đại nương dỗ dành bọn trẻ, nói Kiều Vi đi mua đồ ăn ngon cho bọn hắn.
Kiều Vi vào phòng, Vọng Thư lập tức chạy lại đây: “Nương! Nương mua cho chúng con cái gì vậy?”
Kiều Vi sớm có chuẩn bị, lấy hai khối bạc từ sòng bạc từ trong người ra mua điểm tâm, đưa cho bọn trẻ.
Bọn nhỏ ngồi ở trên giường đất, vui vui vẻ vẻ ăn điểm tâm, tuy rằng không ngon bằng mẫu thân làm, nhưng bọn hắn không kén ăn.
Kiều Vi cũng mua quà tặng cho người nhà La gia, là mua từ kinh thành, nàng mở tay nải, lấy ra ba hộp hạnh nhân đường, đi vào phòng La đại nương, La đại thúc cũng đang ở trong, La Vĩnh Niên nước miếng bay tứ tung mà thổi phồng chiến tích của Kiều Vi: “…… Hai người có biết Ngô Đại Kim không? Chính là bang chủ của Thanh Long Bang! Toàn bộ trấn Tê Ngưu, không ai dám cùng hắn đối đầu! Không một ai! Nhưng mà trời ơi, tỷ tỷ lại dám đối đầu với hắn! Đã thế còn đánh thắng hắn nữa chứ!”
“Nương à, có phải lúc trước nương nói có người tới tìm các ngươi gây phiền toái đúng không? Ba tên côn đồ kia chính là do Ngô Đại Kim phái tới đó, hắn muốn đánh đuổi tỷ tỷ, kết quả thế nào? Tỷ tỷ đuổi hắn ra khỏi trấn Tê Ngưu!”
Ai nha, về sau con không cần đi kinh thành học nghệ, cứ đi theo tỷ tỷ là được rồi!”
Hai vợ chồng La gia nghe hắn kể xong, không những không hưng phấn, ngược lại lộ ra thật sâu hoảng sợ.
Ngô Đại Kim là ai, bọn họ không có nghe nói qua, nhưng một lão đại của bang phái, lại bị Kiều Vi khi dễ bắt nạt, nếu người ta trả thù lại, bọn họ sao có thể chạy thoát được đây?
Kiều Vi tươi cười đi tới cửa,chuẩn bị đưa hạnh nhân đường cho hai người, lại nhìn thấy cảnh La đại thúc tát La Vĩnh Niên!
Tối hôm đó, La đại nương không giữ Kiều Vi lại ăn cơm.
Kiều Vi đặt hạnh nhân đường lên bàn, La đại nương nhét lại vào trong tay nải nàng: “Trong nhà không có hài tử, ai ăn cái này? Cho Cảnh Vân và Vọng Thư đi.”
Nàng nhớ rõ La đại nương thực thích ăn đường.
Kiều Vi không nói năng gì, yên lặng thu hồi hạnh nhân đường, dẫn hai đứa nhỏ lên núi.
Đây là lý do vì sao khiến cô không thích ỷ lại vào người khác, ỷ lại đồng nghĩa có tình cảm, mà tình cảm lại là thứ có thể thay đổi, kẻ thù tấn công không đáng sợ, đáng sợ là bị người thân bỏ rơi.
Cũng may đây không phải lần đầu tiên, nàng đã quen, không ở lúc ấm áp và cảm động mà đắc ý vênh váo, nàng trước sau nhớ rõ, không thể ỷ lại bất luận kẻ nào, không thể tin tưởng bất luận một loại tình cảm gì.
Không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng.
Ngay cả là đối với Cảnh Vân và Vọng Thư, nàng toàn tâm toàn ý yêu thích bọn trẻ, nhưng cũng chưa từng trông cậy vào việc bọn trẻ sẽ hồi báo lại nàng.
“Nương.” Cảnh Vân đột nhiên mở miệng.
Hắn vẫn còn hơi yếu, đi được nửa đường thì hết sức, được Kiều Vi cõng trên lưng.
Kiều Vi đỡ hắn lên, ân cần hỏi: “Làm sao vậy, con trai?”
Hắn ghé vào trên vai Kiều Vi, nhỏ giọng nói: “Con sẽ chăm chỉ học tập.”
“Ừm, tốt lắm.”
“Tiên sinh nói, học tốt là có thể đi thi Trạng Nguyên, thi đậu Trạng Nguyên là có thể trở thành quan lớn, chờ con thành quan lớn rồi, sẽ không có ai bắt nạt nương nữa.”
Hắn không muốn mẫu thân chịu tổn thương, không bao giờ muốn.