Từ sau khi Kiều Vi nhận được tiền, cô bắt đầu ở nhà học đếm tiền mỗi ngày, hiện tại nàng đã biết cách đếm. Thì ra bạc của triều đại này có cách tính riêng của nó, từ một đến mười lạng có cách tính không giống nhau, thông thường bạc khối không lưu thông trên thị trường. Trước đây xem tiểu thuyết, nữ chính động một chút lại móc một khối bạc hai mươi lượng trong người ra, tự mình trải qua mới biết, đừng nói hai mươi lượng, thử đào mười lượng ra cho ta xem nào!
Ở hiện đại một lượng tương đương 50 khắc (gram), nhưng triều đại này, một lượng chỉ tầm 37 khắc mà thôi, như vậy mười lượng rơi vào khoảng 370 khắc, gần bằng một cân, có thể nói, hai mươi lượng gần bằng một viên gạch. Nàng thật sự không có cách nào hình dung nổi ra cảnh một nữ tử móc trừ trong người ra một viên gạch…
Vì lẽ đó, triều đại không cho đúc khối bạc mười lạng thực sự là một quyết định đúng đắn. Đương nhiên đây là dùng cho buôn bán, còn quan lại thì có khác biệt, nghe Từ Đại Tráng nói khối bạc lớn nhất có thể lên tới năm mươi lượng.
Khối bạc năm mươi lượng…
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Kiều Vi nuốt nước miếng.
Đếm bạc xong, Kiều Vi vui vẻ mở ”Trướng bản” (sổ sách) ra. Sách bút cổ đại rất đắt đỏ, trong nhà nguyên chủ không có, nên nàng bổ mỏng gỗ ra làm giấy dùng, còn bút thì chẻ than củi ra làm. Trên mảnh gỗ, chi chít danh sách những thứ cần mua: Đồ ăn, quần áo mùa đông, chăn bông, giường, đao, cung tên, tuyết hoa cao, nguyệt bố (miếng vải dài, dùng khi đến ngày),... Cần thiết nhất là bỏ tiền sửa sang lại nhà cửa. Tối qua đi ngủ, nhìn vết nứt trên tường mà lòng nàng sợ hãi không thôi, chỉ sợ mưa gió ập đến, tường sụp thì chết dở.
Lại nói đến mưa gió, nóc nhà cũng nên sửa sang lại, mấy ngày nay tuyết tan, hôm nào cũng bị dột.
Tính toán một hồi, tài chính quá eo hẹp.
Kiều Vi hít ngụm khí lạnh, tính toán lại nào! Xem hạng mục nào không cần làm ngay thì bỏ qua.
Kiều Vi cầm bút than, chỉ chỉ vào danh sách, cuối cùng cắn răng gạch bỏ mục tuyết hoa cao đi.
Xác định được phương án mua sắm hoàn hảo, Kiều Vi quyết định lên đường tới trấn trên, vừa mới cất bạc đi, Nhị Cẩu Tử đầu thôn vội vội vàng vàng chạy vào: “Nương Cảnh Vân à, ngài mau chóng ra ngoài đi, Cảnh Vân đang đánh nhau kìa!”
Nhị Cẩu Tử năm nay mười tuổi, là một trong số ít những người trong thôn có thể chơi cùng với nhi tử của nàng, trước đây nếu có đứa nhỏ nào bắt nạt con cô, Nhị Cẩu Tử sẽ đứng ra can ngăn. Mà bây giờ, Nhị Cẩu Tử lại tự mình chạy đến nhà thế này, xem ra người đánh nhau cùng với nhi tử của cô, Nhị Cẩu Tử không trị được. Đến Nhị Cẩu Tử còn không trị được thì nhi tử bốn tuổi kia của nàng sao có thể đối phó được đây?
Kiều Vi vội vàng chạy xuống núi, vừa vào thôn lập tức thấy được một phụ nhân mặc áo khoác hoa màu tím cầm gậy đuổi theo Cảnh Vân đòi đánh ở khoảng đất trống trước nhà Nhị Cẩu Tử, hỏa khí trong người Kiều Vi bừng lên!
Này mẹ nó là đánh nhau sao? Nào có người lớn nào lại đánh đuổi một đứa nhỏ bốn tuổi như vậy? Có biết xấu hổ không hả?!
Kiều Vi trong cơn tức giận, nhanh chóng lạnh mặt chạy về phía phụ nhân kia, nàng đã nhận ra được người nọ là ai, chính là Lưu thẩm đã bôi nhọ nhi tử nàng trộm gà. Lần trước nể mặt La đại nương, nàng đã để Lưu thẩm đi rồi, vốn tưởng rằng Lưu thẩm thức thời hiểu chuyện, sẽ không đến tìm người nhà nàng gây phiền toái nữa, nào ngờ lại “có thể” thành ra thế này!
Được, được lắm, thừa dịp nàng không có ở bên, dám ra tay tàn nhẫn với nhi tử của nàng, nếu không cho bà ta một trận, nàng không còn mang họ Kiều!
Ngay khi Lưu thẩm chuẩn bị đánh gậy vào người Kiều Cảnh Vân, Kiều Vi nắm lấy được cổ tay của Lưu thẩm.
Nàng chưa vả mặt nữ nhân lần nào, chưa bao giờ luôn.
Trên đời có nhiều phương thức hiệu quả hơn vả mặt nhiều.
Kiều Vi nhíu mày, ném Lưu thẩm qua vai một cái.
Lưu thẩm chưa kịp phản ứng lại cũng không hiểu chuyện đang xảy ra gì, đang đứng vững vàng trên đất, tự nhiên ngã lăn quay nổ đom đóm là thế nào.
Tiểu bao tử thấy mẫu thân tới, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt nàng, nàng ôm hai đứa nhỏ vào lòng, xoa ót bọn trẻ hỏi: “Có bị thương không? Có đau chỗ nào không? Bà ta đã đánh vào đâu của các con?”
Kiều Cảnh Vân không nói chuyện.
Kiều Vọng Thư ôm cục bông trắng nói: “Bà ấy đánh ca ca.”
Kiều Vi vội thả bọn trẻ ra, nâng mặt nhi tử lên hỏi: ”Đánh vào đâu rồi?”
Kiều Cảnh Vân đỏ mặt, đáp: “Không chỗ nào ạ, không đau.”
“Nói bậy, rõ ràng rất đau, muội nhìn thấy bà ta đá mông huynh.” Kiều Vọng Thư đau lòng nói.
Mé nó chứ! Dám đá mông con trai nàng?!
Kiều Vi đi tới, Lưu thẩm vừa mới từ dưới đất bò dậy, đầu còn quay quay, thấy Kiều Vi hung thần ác sát đi tới, sợ tới mức giật mình: “Họ Kiều kia? Ngươi định làm gì?”
Kiều Vi lạnh giọng đáp: “Ta định làm gì à? Lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, già đầu rồi, lại còn chạy tới bắt nạt một hài tử bốn tuổi, ngươi có biết xấu hổ không?”
“Ta không biết xấu hổ? Ha!” Lưu thẩm đang ở thế hạ phong nghe được lời này, đột nhiên thẳng người, “Sao không hỏi nhi tử bảo bối của ngươi đã là gì nhi tử của ta đi? Thiết Ngưu! Lại đây!”
Thiết Ngưu bảy tuổi đang chảy nước mũi đi tới, hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc. Lưu thím vạch cổ đứa nhỏ ra: “Thấy chưa? Này đều do nhi tử của ngươi gây ra đấy!” Nhi tử của ngươi thả chó cắn Thiết Ngưu thành ra như vậy, ta giáo huấn một chút thì có làm sao?”
Kiều Vi liếc mắt thấy được ba vết cào dữ tợn trên cổ đứa trẻ kia, không cần nói cũng biết là ai làm, thứ kia không có lấy nửa điểm quan hệ với chó cắn. Kiều Vi trừng mắt nhìn cục bông trắng trong lòng Kiều Vọng Thư, cục bông trắng sợ hãi ôm chặt lấy cổ Kiều Vọng Thư.
Kiều Vi híp mắt, hỏi nhi tử: “Cảnh Vân, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Là con thả nó ra cắn Thiết Ngưu sao?”
Kiều Cảnh Vân cúi đầu.
Kiều Vọng Thư cuống lên: “Không phải đâu nương, là Thiết Ngưu bắt nạt ca ca, kêu rất nhiều người lại đánh ca ca, Tiểu Bạch mới vội vàng chạy đến giúp ca ca.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Vi rơi xuống người Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu, có đúng như vậy không?”
Thiết Ngưu bị ánh mắt lạnh như băng kia nhìn đến run rẩy cả người, vùi đầu vào người Lưu thẩm. Lưu thẩm quát: “Ngươi làm gì lại dọa nhi tử ta? Nhi tử ngươi làm thương người ngươi còn có lý? Loại giày rách ngoại lai, nếu không phải chúng ta hảo tâm thu nhà các ngươi lại, ngươi sớm đã không biết chết ở chỗ nào rồi! Đồ lấy oán báo ân! Đồ không phải con người!”
Kiều Vi quát lên: “Ta không phải con người, chắc ngươi thì phải? Bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, ngươi tới làm gì? Bảy tuổi đánh không lại bốn tuổi, còn tìm người vây đánh, có mặt mũi ghê ha!”
Lưu thẩm bị nói tới cứng miệng, bấm nhi tử một cái: “Đồ vô dụng!”
Thiết Ngưu bị bấm đau, òa khóc: “Là hắn động thủ trước! Hắn động trước! Hắn vừa lên đã tìm đường cắn chết ta! Ta đau quá mới gọi người tới đánh hắn!”
Kiều Vi quay đầu hỏi nhi tử: “Con động thủ trước sao?”
Kiều Cảnh Vân cắn môi, gật đầu.
Kiều Vi hỏi: “Sao lại động thủ? Nương tin con không phải là người gây chuyện thị phi, nói cho nương nghe lý do con động thủ đi.”
Kiều Cảnh Vân siết chặt nắm đấm không lên tiếng.