• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hổ Tử dẫn Kiều Vi vào viện tử Ngô Đại Kim.

Tuy tiểu viện này thông với chỗ ở của đám người Trần Đại Đao, nhưng cũng không phải gia trạch (nhà) của Ngô Đại Kim mà chỉ là nơi “làm việc”. Thỉnh thoảng bà nương (vợ) của hắn sẽ qua dọn dẹp, cho nên sạch sẽ hơn viện tử của Trần Đại Đao rất nhiều.

Ngay chính giữa đại sảnh, Trần Đại Đao quỳ trói gô trên nền đất, mấy hôm trước gặp nàng còn hăng hái khí phách, mà nay, mặt mũi bầm dập, người ngợm lấm lem bẩn thỉu.

Rất nhanh Kiều Vi dời mắt khỏi Trần Đại Đao, nhìn những huynh đệ xung quanh, tổng cộng có hai mươi chín người, trong đó có mười người là thủ hạ của Trần Đại Đao, mười chín người khác là người của Ngô Đại Kim, nếu như đánh nhau, không có phần thắng.

Suy ra nam nhân trung niên ngồi trên ghế chủ vị kia là Ngô Đại Kim, nhìn qua so với trong tưởng tượng của nàng thì cường tráng (khôi ngô) hơn rất nhiều, mặt chữ điền, da ngăm đen, trên mặt lộ ra vẻ hung tàn.

Hỏi Hổ Tử xong Kiều Vi mới biết được lý do vì sao Ngô Đại Kim lại “hận” nàng tới vậy, thì ra con đường mà nàng bày quán kia là địa bàn của Thanh Long Bang, tất cả người bán rong ở đó đều phải nộp phí bảo hộ cho Thanh Long Bang, duy chỉ có mình nàng lại không làm theo.

Chủ ý ban đầu của Ngô Đại Kim là cho ba ác bá tới giáo huấn nàng một trận, sau đó ra mặt tìm nàng dọa dẫm lấy một khoản phí bảo hộ trên trời, ai ngờ chưa đến đợi được đến bước thứ hai, đã bị nàng đi trình báo cho nha môn.

Ngô Đại Kim hoành hành làm ác nhiều năm, còn chưa có ai dám đi báo quan, Kiều Vi là người đầu tiên.

Mà vị huyện lệnh kia lại là loại người không ăn dầu muối, Ngô Đại Kim ở trong tù chịu nhiều đau khổ, dưới loại tình huống này, hắn có thể không hận Kiều Vi sao?

Vừa ra ngục, lại biết được người huynh đệ bản thân hắn tín nhiệm nhất không những không báo thù cho mình, mà còn trộm xe ngựa của chính mình xe cho Kiều Vi, hắn có thể nuốt được cơn giận này sao?

Không lập tức đâm chết Trần Đại Đao cũng coi như là hắn nhân từ!

“Đại Kim ca, ta dẫn vị…… vị tiểu nương tử ấy tới rồi!” Hổ Tử ra vẻ trấn định nói.

Trần Đại Đao xoay người, kinh ngạc nhìn Kiều Vi đằng sau.

Ánh mắt Ngô Đại Kim cũng dừng trên người Kiều Vi.

Xiêm y thùng thình, khuôn mặt mảnh khảnh, làn da trắng trẻo giống những cô nương trong thành, mặt mày thanh lãnh, tuy không phải là kiểu nữ nhân đẹp đến nỗi liếc mắt một cái khiến hít thở không thông, nhưng lại có một khí chất không nói được thành lời.

Ngô Đại Kim híp mắt: “Ngươi chính là bà nương thối kia?”

Kiều Vi hỏi ngược lại: “Còn ngươi là rùa rụt cổ kia?”

Phốc –

Không biết là ai không nhịn được cười mà cười thành tiếng.

Ngô Đại Kim tối sầm mặt lại, lạnh lùng quét mắt nhìn những người có mặt một cái, tất cả mọi người căng thẳng, không nhìn ra một chút ít khác thường nào.

Hắn lại nhìn về phía Kiều Vi, khinh thường nói: “Lá gan rất lớn, dám tới tận cửa tìm chết.”

Kiều Vi vân đạm phong khinh (bình tĩnh) nói: “Con người ta ấy mà, chỉ đi tìm vàng, tìm bạc, chứ chưa bao giờ đi tìm chết, không biết Đại Kim ca có bản lĩnh này không?”

“Khẩu khí không nhỏ!”

“Nơi nào nơi nào?” Kiều Vi nhàn nhạt nhếch khóe môi, “Đại Kim ca là người giang hồ, tiểu nữ tử chỉ là một thôn phụ nho nhỏ, lúc trước nếu có chỗ nào đắc tội, mong Đại Kim ca bao dung.”

“Hiện tại mới đến xin lỗi? Đã quá muộn!”

“Đại Kim ca không nghe ra là ta chỉ đang nói lời khách sáo thôi à?”

Phốc, phốc, phốc ——

Phía dưới lại vang lên tiếng không nhịn được cười.

Ngô Đại Kim phẫn nộ, vỗ mạnh lên bàn trà, làm bàn trà vỡ tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, tất cả người trong phòng im bặt.

Kiều Vi không chút dao động, trấn định nói: “Nói ngắn gọn, hôm nay ta tới đây là muốn cùng Đại Kim ca giải quyết giang hồ ân oán. Đại Kim ca đã là người trong giang hồ, vậy chúng ta dùng quy tắc giang hồ để giải quyết, không biết ý của Đại Kim ca như thế nào?”

Một nha đầu thúi, thế mà dám ở đây nhắc đến quy tắc giang hồ với hắn? Thật là cười đến rụng răng!

Ngô Đại Kim nói: “Nha đầu, đừng nói Đại Kim ca không nhắc nhở ngươi, nhanh chóng dập đầu mấy cái tạ lỗi với ta đi, xong sau đó bồi các huynh đệ chúng ta một đêm, thì ta sẽ coi những ân oán trước đó chưa từng xảy ra. Còn nếu ngươi cứ khăng khăng muốn dùng quy tắc giang hồ … thì không còn đường sống để đổi ý đâu.”

Kiều Vi nhàn nhạt đáp trả: “Mấy lời này suy cho cùng cũng chỉ để hù dọa trẻ con mà thôi, Đại Kim ca vẫn là tỉnh lại đi, đến tột cùng dám, hay vẫn là không dám, nói một câu xem nào.”

Đã nói đến độ này, Ngô Đại Kim không còn cách nào từ chối chiến thư của nàng được nữa: “Ngươi muốn so cái gì?”

Một khắc sau, cả đám người có mặt tại sòng bạc ngầm của trấn Tê Ngưu.

Cuối năm, sinh ý (chuyện làm ăn) của sòng bạc chẳng ra gì, lác đác vài người, đã vậy còn có một nửa là tối hôm qua say rượu không đi.

Ngô Đại Kim nghiễm nhiên là khách quen của chỗ này, vừa bước vào, đám cờ bạc lập tức sôi nổi chào hỏi hắn, nhưng khi bọn hắn nhìn đến thôn cô bên người hắn, tất cả đều không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Sòng bạc không phải là nơi nữ nhân có thể đến!

Ngô Đại Kim bước tới một cái bàn dài đang chơi bài cửu (mạt chược), đám cờ bạc đang sờ bài nhìn thấy hắn, sợ tới mức lập tức nhường ra vị trí.

Ngô Đại Kim tiêu sái ngồi xuống, cho Kiều Vi một ánh mắt, Kiều Vi cũng ngồi xuống.

Cả hai không vội bắt đầu mà kiên nhẫn ngồi xuống, như thể đang đợi ai đó.

Rất nhanh chung quanh đã chật kín dân cờ bạc vây xem.

Kiều Vi uống xong tách trà thứ hai, cuối cùng cũng chờ được người tới, là một nam nhân cao dong dỏng cao, đã ngoại tứ tuần (ngoài bốn mươi), mọi người gọi hắn là Triệu ca.

Trước khi Ngô Đại Kim tiếp nhận Thanh Long Bang, Triệu ca này là lão đại, sau khi bị thương ở chân, thì rửa tay chậu vàng, ở trấn trên mở trà phổ (quán trà), luận thế lực đã hết, nhưng vẫn còn uy vọng, Ngô Đại Kim thấy hắn, cũng đứng dậy khách khách khí khí mà kêu một tiếng Triệu ca.

“Triệu ca.” Ngô Đại Kim làm động tác đứng dậy.

Triệu ca ấn bả vai hắn: “Ngồi đi.”

Hắn đánh mắt nhìn sang nữ nhân duy nhất có mặt tại sòng bạc, trong ánh mắt hiện lên một tia ngưng trọng, “Trên đường tới đây Hổ Tử đã kể cho ta nghe chuyện của các vị, hôm nay, ta tới đây làm chứng cho hai vị, bất luận lát nữa phát sinh chuyện gì, sau khi ra khỏi sòng bạc, các vị sẽ không còn ân oán gì nữa. Đại Kim?”

Ngô Đại Kim cười nói: “Thể diện của Triệu ca, nhất định là phải thế rồi.”

“Cô nương?” Triệu ca nhìn về phía Kiều Vi.

Kiều Vi gật đầu.

“Các ngươi chơi cái gì? Xúc xắc hay là bài cửu (mạt chược)?” Triệu ca hỏi.

Ngô Đại Kim đánh bạc ở trấn Tê Ngưu là có tiếng, không cần biết là chơi cái gì, hắn đều nắm phần thắng trong tay, Ngô Đại Kim đắc ý nhìn về phía Kiều Vi: “Hiện tại hối hận vẫn còn chưa muộn đâu.”

Kiều Vi không nhìn hắn lấy một lần, nói: “Ta chọn bài cửu (mạt chược).”

Bốn phía vang lên tiếng hút khí lạnh, bài cửu (mạt chược) là sở trường tuyệt việc của Ngô Đại Kim, năm năm qua, chưa từng bại trận lấy một lần, cô nương này chết chắc rồi.

Càng ngày càng có nhiều người đến xem cuộc vui, chẳng mấy chốc, sòng bạc vắng vẻ đã chật kín người.

Ngô Đại Kim từ trong ngực móc ra một bao bạc ném lên trên bàn: “Còn ngươi, nha đầu?”

Kiều Vi từ trong bao quần áo lấy ra một tiểu tuyết điêu (chồn trắng nhỏ), đặt vào chỗ đặt cược.

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cười vang!

"Một con chó... Ha ha ha... Nàng ta đặt cược một con chó... Ha ha ha..." Ngô Đại Kim cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa.

Tiểu Tuyết điêu trợn tròn mắt, ngươi là chó! Cả nhà ngươi mới là chó!

Kiều Vi quét mắt nhìn mọi người một cái: “Sòng bạc có quy định chỉ được dùng tiền đặt cược thôi sao?”

Đương nhiên là không rồi, đợi đến khi thua đỏ mắt, ngay cả xiêm y, giày dép, lão bà hài tử, tất cả đều có thể áp ở trên chiếu bạc.

Chỉ là Ngô Đại Kim đưa ra mấy trăm lạng bạc, trong khi nàng lại chỉ dùng một con chó, khó tránh khỏi có chút ngạo mạn.

"Đây là điêu(chồn)!" Triệu ca hỏa nhãn kim tinh nói.

Ngô Đại Kim xì nói: “"Điêu(chồn) thì thế nào? Đáng giá mấy đồng? Đánh cược cùng lão tử, tốt xấu gì cũng phải lấy ra cái gì tương ứng đặt cược chứ!”

Kiều Vi mỉm cười: "Nó không phải là điêu(chồn) bình thường, mà là một con thần điêu."

Thần điêu? Mọi người ngạc nhiên.

Kiều Vi xoa xoa lưng Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, một thêm một là mấy?"

Tiểu Bạch cầm thẻ bài hai điểm.

“Năm lần năm?”

Tiểu Bạch lấy hai tấm bài mười điểm và một tấm bài năm điểm lên.

Lần này, mọi người yên tĩnh.

Đáy mắt Ngô Đại Kim hiện tia tham lam, hắn đang không không biết nên tặng chủ nhân lễ vật gì mới tốt, con điêu (chồn) đúng lúc tới cửa, rất tốt, rất tốt!

Ngô Đại Kim ra hiệu đồng ý, Triệu ca bắt đầu xáo bài.

Bài cửu có rất nhiều cách chơi, cách chơi đơn giản nhất đó là so to nhỏ với nhà cái chia bài, hôm nay không có nhà cái, Kiều Vi và Ngô Đại Kim so bài với nhau là được.

Nếu hai quân là một cặp, so theo trình tự "Thiên địa nhân hòa mai trường bản phủ..."

Còn nếu không phải một cặp, cộng vào rồi so sánh.

Đáng nhắc tới chính là, bài cửu không tính tổng điểm, mà chỉ lấy số lẻ sau khi cộng.

Ví dụ như, mười thêm bảy, là bảy.

Ba thêm năm, là tám, thì tám thắng.

Cho nên, rút ​​bài lớn chưa hẳn là tốt, rút ​​bài nhỏ cũng chưa hẳn là xấu.

Dù sao Kiều Vi cũng là cô nương, Triệu ca không đành lòng, thiện làm chủ trương thêm một quy định: “Trong ván, mỗi người có hai cơ hội bỏ cục, bỏ cục đại biểu quân bài đã rút trở thành phế thải, không cần gánh vác bất luận tổn thất gì.”

Ngô Đại Kim nắm chắc phần thắng, không để ý thả nàng hai lần thủy, tà ác cười nói: “Triệu ca ơi là Triệu ca, từ khi nào lại trở nên biết thương hương tiếc ngọc như này vậy?”

Kiều Vi nhìn về phía Ngô Đại Kim: “Này, nhớ phải cảm kích Triệu ca đó, giúp ngươi tranh thủ hai cơ hội kéo dài hơi tàn.”

Nụ cười trên mặt Ngô Đại Kim đông cứng lại!

“Được rồi, bắt đầu đi.” Triệu ca lấy ra một cái xúc xắc, để Kiều Vi và Ngô Đại Kim chọn chẵn lẻ.

Kiều Vi chọn lẻ.

Triệu ca tung xúc xắc ra đơn, Kiều Vi đi trước.

– Thoại ngoài -

Kiều muội sắp trổ tài rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK