• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người kia đuổi theo, bao vây xe ngựa, bên ngoài xe ngựa này không có chỗ nào gây chú ý, cho nên bọn họ căn bản không thèm đặt người trong xe vào mắt, đao sẹo nam cầm đầu quát lớn: “Người bên trong nghe rõ đây, giao con đàn bà thối kia ra đây! Nếu không đừng trách gia gia ta không khách khí!”

Xa phu nổi giận: “Làm gì vậy? Sao có thể nói vậy với công tử nhà ta chứ? Dám tự xưng là gia gia công tử nhà ta! Xem ra là các ngươi chán sống rồi!”

Giọng của xa phu vừa nghe là biết đây làkhẩu âm kinh thành, người trấn trên vẫn luôn kiêng kị với người trong kinh thành, nhưng không bao gồm tình huống trước mắt này. Là mãnh tướng đầu tiên dưới trướng Chu Đại Kim lại bị một tiểu nương tử đâm bị thương, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thật sự sẽ bị các huynh đê cười nhạo!

Hắn hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải lấy lại vị thế của mình, ai dám bao che, bảo vệ nữ nhân kia chính là muốn gây rối với huynh đệ bọn họ!

Hai mắt đao sẹo nam đỏ sọc như vết máu trên vai hắn: “Gia gia hỏi các ngươi lần cuối, có giao ra đây không?”

Sự tình phát triển tới mức này, Kiều Vi không thể ở lại được lâu hơn nữa, ý định ban đầu khi nhảy lên ngựa của nàng là hy xọng mượn xe ngựa rời khỏi nơi này, tuyệt đối không phải muốn kéo đối phương xuống nước với mình.

Nàng khom người, vén mành lên, nam nhân bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Có bản lĩnh thì tự tới mà bắt.”

Đao sẹo nam nghe lời này xong, biết được đối phương đang khiêu khích, cộng với vết thương đang chảy máu khiến lửa giận của hắn lên tới đỉnh điểm, thế là hắn rút chủy thủ, bay vọt về phía xe ngựa.

Các huynh đệ thấy hắn phát động công kích, cũng sôi nổi ùa lên, tiếng kêu gào, va chạm, cùng tiếng thét chói tai của người đi đường thay nhau nổi lên, trong nháy mắt toàn bộ đường phố rơi vào trong hỗn loạn.

Nhưng mà điều khiến tất cả mọi người bất ngờ, đó là, bọn họ còn chưa kịp đụng tới xe ngựa đã bị một cỗ lực đạo kỳ quái đánh văng, một đạo huyền sắc thân ảnh, giống như hư ảnh, dùng tốc độ khó tin đánh ngã mười mấy người đang đứng ngã xuống mặt đất, không bò lên được.

Kiều Vi che chắn cho nam nhân phía sau, túm lấy ghế, đã làm tốt chuẩn bị “Ngoan cường kháng địch”, lại đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, nàng vội vươn tay xốc mành lên, thấy được cảnh toàn bộ đám nam nhân “đuổi giết” nàng đang tứ tung ngang dọc mà nằm trên mặt đất.

Này, này là ai làm? Thân thủ cũng thật quá tốt đi?

Kiều Vi nhìn về phía thiếu niên đánh ngã bọn họ, thiếu niên xoay người lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú, con ngươi Kiều Vi co rụt lại: “Thập Thất?”

Nếu người kia là Thập Thất, vậy nam nhân trong xe là —

Kiều Vi đột nhiên xoay đầu đi!

Khó trách nàng lại có cảm giác quen thuộc nhưng lại không nhận ra, lần trước nhìn thấy hắn thì hắn đang đi xe bò, ăn mặc giống thôn phu, lúc này không còn điệu thấp nữa mà mặc lụa sam đắt đỏ sang trọng, điều duy nhất không đổi đó là vẫn đội đấu bồng.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết hắn không phải là thôn phu dân dã chân chính, cho nên bây giờ nhìn thấy hắn cũng không thấy kinh ngạc, điều khiến Kiều Vi kinh ngạc chính là, nàng gặp lại hắn, đã vậy còn là lúc nàng đang vô cùng chật vật.

Kiều Vi ngượng ngùng, gãi gãi vành tai nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ công tử, lại giúp ta một lần nữa.”

Nam nhân không nói chuyện.

Kiều Vi lại nói: “Ta biết công tử không phải vì giúp ta mới thu thập bọn họ, công tử chỉ là bất mãn bọn họ bất kính, nhưng bất luận như thế nào, ta đều được lợi, vẫn là muốn đa tạ công tử.”

Nói xong cúi người.

Nam nhân gật đầu, xem như là một lần đáp lại.

Kiều Vi nhảy xuống xe ngựa, người chung quanh vây xem xôn xao lùi lại một bước, coi Kiều Vi không khác gì rắn độc mãnh thú, không trách bọn họ lại sợ hãi thành như vậy, bởi một màn vừa phát sinh quá mức kinh tủng, bọn họ ở trấn trên sinh hoạt đến bây giờ, còn chưa gặp qua đứa trẻ nào có thể ở trong vòng một chiêu mà đánh ngã được hơn mười đại hán.

Cô nương này và đứa trẻ kia rõ ràng là cùng một nhóm người, có khi nào cũng là cao thủ không.

“Thập Thất.” Kiều Vi cười chào hỏi.

Thập Thất nhìn Kiều Vi, hơi hơi sửng sốt, nghiễm nhiên không đoán được lại gặp nàng ở chỗ này.

Kiều Vi cười cười, đi đến trước mặt đao sẹo nam, ngồi xổm xuống, cười lạnh nói: “Còn dám tìm ta làm loạn không?”

“Ngươi……” Đao sẹo nam đau đến cắn răng, “Ngươi đừng đắc ý sớm, chờ Đại Kim ca ra ngoài, xem hắn thu thập ngươi như thế nào!”

“Ồ, các ngươi nhiều người như vậy còn đánh không thắng……” Kiều Vi nhìn Thập Thất cách đó không xa liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Tiểu đệ của ta, ngươi cảm thấy Chu Đại Kim có thể đánh thắng sao?”

Đao sẹo nam nhớ lại thân thủ của Thập Thất, không rét mà run: “Hắn là tiểu đệ của ngươi?”

Nữ nhân này rõ ràng là một thôn phụ, sao có thể có được tiểu đệ lợi hại tới vậy?

Kiều Vi biết hắn không tin, lâp tức nói: “Hắn đương nhiên không phải tiểu đệ ruột của ta, nhưng ta và chủ nhân của hắn có giao tình, cho nên, ngươi đã hiểu chưa?”

“Chủ nhân?” Đao sẹo nam nghi hoặc.

Kiều Vi mặt không đổi sắc nói: “ Đúng vậy, người trong xe ngựa đó, bằng không ngươi cảm thấy ta vì sao lại nhảy lên chiếc xe ngựa này? Nếu chỉ là xe ngựa của nông phu qua đường, ta dám lên sao? Người trên ấy lại chẳng đuổi ta xuống vội ấy chứ?”

Đao sẹo nam suy nghĩ, hình như cũng đúng, nhìn về phía Kiều Vi, ánh mắt không nhịn được sinh ra một tia kiêng kỵ, nếu thiếu niên đã lợi hại như vậy rồi thì chủ nhân của hắn, lai lịch cũng không nhỏ.

Nhưng, bọn họ cũng không phải ăn chay.

Hắn lạnh lùng nói: “Thì sao? Ngươi biết người sau lưng Đại Kim ca là ai không? Nhân vật lớn tại kinh thành đó, nói ra hù chết ngươi!”

Mí mắt Kiều Vi không chớp lấy một lần: “Vậy ngươi có biết người trong xe là ai không? Ta mà nói ra, cũng có thể hù chết ngươi đấy! Khắp thiên hạ đều nghe qua uy danh của hắn, Hoàng Thượng đối hắn còn phải kiêng kị ba phần, danh hào lớn đến nỗi ta căn bản không dám gọi, ta nói như vậy, chắc là ngươi đã rõ phải không?”

Là người mà ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị ba phần, có khi nào là…… Là vị thừa tướng trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất Đại Chu Cơ Minh Tu kia?

Đao sẹo nam lộ ra hoảng sợ tột độ.

Kiều Vi biết đao sẹo nam đã dùng hắn bộ não (ngu xuẩn) của mình để não bổ ra một nhân vật thích hợp, nàng nhịn cười, nhíu mày lại: “Đoán ra là ai chưa? Còn dám chọc vào ta nữa không?”

Đao sẹo nam nghĩ nghĩ: “Không đúng, một đại nhân như thế sao có thể ngồi loại xe ngựa keo kiệt như này được?”

Kiều Vi đương nhiên nói: “Tất nhiên là không muốn để người khác nhận ra thân phận của mình rồi.”

Đao sẹo nam nhìn về phía Thập Thất, “Hắn tên là gì?”

Kiều Vi đúng sự thật nói: “Thập Thất.”

Thủ hạ của Minh Tu đại nhân có bảy đại cao thủ, trong đó có một người tên là Thập Thất, nghe đồn Thập Thất này mười tuổi đã đánh bại Võ Trạng Nguyên đương triều, mười một tuổi một mình lẻn vào doanh trại, cứu ra con tin Cửu công chúa, mười hai tuổi diệt được u ác tính Hắc Phong Trại ở Tây Nam, sau này đi theo Minh Tu đại nhân rời khỏi kinh thành, một năm không có tin tức.

Hay thiếu niên này, thật sự là Thập Thất?

Đao sẹo nam hoài nghi nói: “Đại nhân đã mất tích một năm, sao ngươi lại có thể có được giao tình cùng ngài ấy?”

Mất tích ư? Vậy thì dễ bịa chuyện rồi!

Kiều Vi nhớ tới ẩn sĩ luôn mua con mồi trong lồng sắt của nàng lúc trước, thầm nghĩ tư liệu sống này rất tốt! Thần bí nói: “Đại nhân không phải mất tích mà là ẩn cư núi rừng. Chỗ đại nhân trú ngự trùng hợp ở đúng ngọn núi chỗ nhà ta, mỗi ngày ta đều vào núi săn thú, đại nhân thường mua con mồi của ta, thường xuyên qua lại nên mới quen biết. Song chuyện này, tốt nhất ngươi đừng có bép xép ra bên ngoài, đại nhân không muốn để người khác biết hành tung một năm này của hắn.”

Đao sẹo nam nghe đến đó, không dám không tin hứa: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không tiết lộ hành tung đại nhân, ngay cả Đại Kim ca cũng sẽ không nói. Đại nhân bên kia……”

Kiều Vi lạnh nhạt mặt: “Đại nhân rất tức giận.”

Đao sẹo nam luống cuống: “Cầu cô nương giúp chúng tiểu nhân cầu tình, cô nương! Bồ Tát sống! Cầu ngài!”

Kiều Vi vươn tay.

Đao sẹo nam ngẩn ra: “Gì vậy?”

Kiều Vi nói: “Đưa bạc đây! Không đưa bạc sao ta có thể giúp đại nhân nguôi giận được? Ta phải ăn ngon uống tốt mà khoản đãi đại nhân, chờ đại nhân ăn uống no đủ, ta mới có thể cầu tình cho các ngươi được!”

Đao sẹo nam vội vàng móc bạc trên người ra, lại lấy bạc trên người những người khác ra nộp lên, một xu cũng không để lại.

Kiều Vi nhìn bạc trắng bóng, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra, vừa mới vì chạy trốn, nàng vứt bỏ gần một lượng bạc tử đồ vật, nhưng từ những người này trên người cướp đoạt ra tới, ước chừng có ba mươi lượng!

Thu…… lời rồi!

— Lời ngoài —

Ha ha, Kiều muội, ngươi lợi dụng Tu ca như thế, Tu ca có biết không?

Chap trước là hôm qua, chap này là hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK