“Thật sự không còn biện pháp nào khác sao?” Người vú già cẩn thận hỏi.
Kiều Vi trầm ngâm nói: “Biện pháp khác… cũng không phải không có.”
Hai mắt của bà vú già sáng lên: “Biện pháp gì?”
Kiều Vi ngừng lại một chút: “Dùng biện pháp Heimlich.”
Vú già trợn mắt: “Cái gì?”
Còn gọi là phương pháp sơ cứu Heimlich. [1]
Thông qua cách ép khí dư trong phổi, để cho khí dư trong phổi tạo ra tác động, đẩy dị vật bị mắc kẹt trong khí quản ra ngoài. Cựu Tổng thống Mỹ Reagan, cựu Thị trưởng New York Ed và nữ diễn viên nổi tiếng Elizabeth Taylor đều từng áp dụng phương pháp này để cứu sống mình.
Nhưng phương pháp này không phải là không có rủi ro, nó cũng có thể mang lại những tác hại nhất định, đặc biệt là đối với người cao tuổi, do tính đàn hồi và tuân thủ của các mô ngực và bụng kém nên dễ gây chấn thương.
Đây không phải là lời đe dọa, mà là kinh nghiệm cá nhân của Kiều Vi.
Đó là chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên Kiều Vi đến khoa cấp cứu thực tập, một bà cụ cùng con trai đi tiêm, ăn táo bị mắc nghẹn, khi ấy bác sĩ không có ở đó, Kiều Vi đã dùng phương pháp sơ cứu Heimlich tiến hành cấp cứu cho bà cụ. Nàng ôm bà từ sau lưng, một tay nắm chặt, tay kia ấn vào lòng bàn tay và bóp mạnh vào bụng trên của bà. Đó là lần đầu tiên nàng chân chính cứu chữa với thân phận của bác sĩ, không giống như trong tập huấn trước kia, cả người nàng luôn trong tình trạng căng thẳng, sơ ý làm bà cụ bị thương.
Việc đó tuyệt đối là lịch sử đen tối trong sự nghiệp hành y của bác sĩ Kiều.
Vì vậy khi nhìn thấy lão thái thái này, nàng gần như theo phản xạ nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, hơn nữa đề xuất phẫu thuật theo bản năng.
Đương nhiên nàng cũng hiểu được việc này là không đúng.
Nàng nhắm mắt lại: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Cái gì nên khắc phục thì phải khắc phục thôi.
Vú già sợ hãi nhìn nàng: “Cô… cô định cắt cổ lão thái thái sao?”
“Không cắt.” Thấy vú già còn muốn truy vấn tiếp, Kiều Vi nói: “Lão thái thái không có nhiều thời gian, não bị thiếu dưỡng khí trong nửa canh giờ, có thể sẽ dẫn đến nội tạng tổn thương không thể cứu chữa, nếu không muốn lão thái thái của bà mấy chục năm sau đều nằm liệt trên giường, thì nhanh đi xuống đi.”
Giọng nói của Kiều Vi không lớn, nhưng không hiểu sao lại có khí thế thuyết phục, vú già vừa lăn vừa bò chạy xuống dưới xe.
Kiều Vi kéo rèm xe lại, đỡ lão thái thái dậy. Lúc này, ưu thế của xe ngựa xuất hiện, nó đủ rộng và đủ cao, cho dù Kiều Vi có đứng thẳng cũng không chạm được vào trần xe. Nàng ôm lão thái thái từ phía sau, tìm được chỗ giữa rốn và xương ức, bắt đầu giật lên thật mạnh.
Lần trước là do lo lắng nên bị tuột tay, lần này Kiều Vi đặc biệt chú ý lực độ nhiều hơn.
Sau khi giật mạnh từ dưới lên năm lần, mồ hôi lạnh của Kiều Vi túa ra.
Chẳng lẽ phương pháp này không có hiệu quả với lão thái thái hay sao?
Kiều Vi thử thêm ba lần nữa, nàng quyết định nếu trong một phút mà không hiệu quả, thì sẽ thực hiện phẫu thuật mở khí quản khẩn cấp
Đến lần thứ mười, lão thái thái khạc ra thứ kẹt trong khí quản.
Kiều Vi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc lão thái thái bị nghẹn trong xe ngựa, bà thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết, người bạn già của bà cũng chết như vậy, lúc đó bà ngồi bên cạnh không thể làm gì được, người “ra đi” đặc biệt nhanh, bà biết mình căn bản không thể kéo dài đến khi họ đến được thị trấn mời đại phu trở lại…
Thật là ông trời phù hộ, để cho bà nửa đường gặp được thần y!
Lão thái thái nắm tay Kiều Vi, kích động nói: “Cô nương, cô họ gì? Cô sống ở đâu? Cô đã cứu mạng ta, ta phải đích thân đến cảm ơn cô.”
Vú già ở bên ngoài nhìn lão thái thái nhà mình nắm tay cô gái, kinh ngạc không nói nên lời. Lão phu nhân nhà bà không phải ai cũng trèo lên được, huống chi là một lang trung nơi thôn quê hẻo lánh, cho dù có là thái y, chủ tử nhà bà cũng không thèm liếc mắt.
Kiều Vi suy nghĩ rồi thong dong bình tĩnh nói: “Không cần tới nhà đâu, tôi là lang trung, xem bệnh cho người là chuyện nên làm, nếu lão thái thái thật sự muốn cảm tạ tôi, người có thể trả tôi chút phí chữa bệnh.”
Vú già câm nín luôn, nha đầu ơi là nha đầu, cô có biết lão phu nhân nhà tôi là ai không? Những người muốn kết quan hệ với lão phu nhân nhà tôi có thể xếp từ kinh thành đến Hung Nô, cô thì hay rồi từ chối lão phu nhân, cô là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Không nhìn ra sự phú quý bên trong chiếc xe ngựa này hay sao vậy?
Lão phu nhân hiển nhiên cũng sửng sốt một chút: “Cô xác định chỉ cần tiền chữa bệnh?”
Kiều Vi gật đầu: “Vâng.”
Lão phu nhân nhìn Kiều Vi với vẻ mặt phức tạp: “Nếu đã như thế, ta trả cô tiền chữa bệnh vậy.”
“Xin lão phu nhân chờ một chút.” Kiều Vi xuống xe ngựa, thương lượng với phụ thân của Xuyên Tử đang canh giữ xe ngựa cách đó không xa, sau đó trở lại nói với lão phu nhân: “Một lượng bạc.”
Lão phu nhân lấy ra một đĩnh vàng mười lượng, Kiều Vi nói: “Không có tiền thối.”
“Vậy không cần thối lại.”
“Được.”
Kiều Vi cũng không giả vờ làm màu, nhận lấy khoản phí chữa bệnh cao ngất trời này.
Lão phu nhân nhìn Kiều Vi càng thêm thú vị, nói nàng tham lam, thấy người sang bắt quàng làm họ, nói nàng không tham lam, nàng lại sảng khoái nhận tiền chữa bệnh như vậy, nàng thật là một cô nương ý vị sâu sâu xa: “Cô nương có thể cho ta biết cô họ gì không?”
“Kẻ hèn họ Kiều!”
Lão phu nhân bảo người nhường đường cho xe ngựa của phụ thân Xuyên Tử, trừ hoàng thất ra, Kiều Vi là người đầu tiên trên đời được lão phu nhân nhường đường.
Vú già thở dài cho rằng cô nương này thật may mắn gặp được lão phu nhân nhà mình.
Lão phu nhân: “Là ta may mắn, gặp được nàng ấy.”
………
Xe ngựa của phụ thân Xuyên Tử lắc lư chạy vào thôn.
“Tiểu Kiều, sao cô biết chữa bệnh vậy?” Cha Xuyên Tử tò mò hỏi nàng.
Tiểu Kiều mỉm cười, nghĩ đến cái gì đó hỏi lại: “Chỉ là biết chút chút mà thôi, lúc trước tôi không nói với mọi người hay sao?”
Cha Xuyên Tử nói: “Nếu cô nói rồi, ai dám xem thường cô chứ? Cô có bản lĩnh như vậy, có thể đi săn, còn biết chữa bệnh, người nhà cô vì sao không cần cô, đuổi cô ra ngoài?”
Tiểu Kiều sửng sốt: “Chú nghe ai nói vậy?”
“Chính cô nói mà!” Cha Xuyên Tử nói.
Xem ra nguyên chủ đã nói rồi. Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nghe rõ ràng về lai lịch của “nàng”, nàng không ngờ mình lại bị người ta đuổi ra ngoài.
Cha Xuyên Tử hỏi: “Tại sao cô bị đuổi ra ngoài, Tiểu Kiều?”
Tôi cũng muốn biết nha. Kiều Vi ôm trán.
Dù sao phụ thân của Xuyên Tử cũng là đàn ông, không ham bát quái giống phụ nữ, ông ấy hỏi những việc này chỉ đơn thuần là quan tâm đến Tiểu Kiều.
Tiếp xúc với nàng nửa ngày, ông phát hiện người phụ nữ này khác với những lời đồn ông nghe được từ mọi người, nàng ấy không yếu đuối vô năng chút nào, nói năng thận trọng. Ông cảm thấy mình thật khốn nạn khi trước kia đã hiểu lầm Tiểu Kiều. Hiện tại ông muốn tỏ ra quan tâm có ý xin lỗi, nhưng Tiểu Kiều cứ luôn im lặng, ông nghĩ chắc là không muốn nói, nên ông cũng không làm khó người khác.
Cảnh Vân và em gái tỉnh dậy, mang kẹo hồ lô vào thôn tìm bạn. Phụ thân của Xuyên Tử đánh xe ngựa lên núi, giúp Tiểu Kiều chuyển tất cả đồ đạc xuống, La Đại Nương cũng đến giúp đỡ. Nhiều người nhiều sức, chẳng mấy chốc đã chuyển xong đồ đạc.
Kiều Vi đưa cho phụ thân của Xuyên Tử hai trăm văn, buổi trưa phụ thân của Xuyên Tử đã ăn cử trưa của nhà người ta rồi, giờ nhận tiền ông thấy xấu hổ lắm.
La Đại Nương dúi tiền vào tay hắn: “Ngươi cầm đi, con gái ta biết kiếm tiền, không bạc đãi ngươi đâu.”
“Bà… khuê nữ?” Phụ thân của Xuyên Tử kinh ngạc hỏi.
La Đại Nương nắm lấy tay Kiều Vi: “Đúng vậy, ta và Tiểu Kiều đã nhận thân rồi, bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Kiều chính là con gái nuôi của ta, ngươi về nói với mấy người kia, đừng hòng bắt nạt khuê nữ của ta.”
Nếu La Đại Nương biết chuyện nàng giữa đường cứu được quý nhân, Kiều Vi có lẽ cho rằng đối phương đang kéo quan hệ với mình, nhưng La Đại Nương không hề biết chút nào, dì ấy thật sự quan tâm đến nàng, sợ Cảnh Vân vì chuyện của nàng mà lại đánh nhau với người khác, nên dì ấy mới nghĩ ra cách này công khai che chở cho nàng.
Sau này ai dám khua môi múa mép nói xấu nàng, thì phải suy nghĩ xem có đắc tội với La Đại Nương hay không.
----------- Ngoài lề -----------
La Đại Nương là người tốt, người tốt sẽ được đền đáp!
À, còn về vấn đề La Đại Nương có uy danh cao trong thôn, là do chồng của bà là người làm lâu năm trong huyện nha (rất được ưu ái), ông ấy có nhiều cơ hội tiếp xúc với huyện lệnh, trưởng thôn cũng phải nể sợ nha!
------------
Chú thích:
[1] Heimlich là một biện pháp sơ cấp cứu ban đầu nhằm mục đích đẩy dị vật ra khỏi đường thở.