• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ lão phu nhân xụ mặt ngồi trên đệm, trước mặt là một chiếc bàn trà hình vuông làm từ gỗ Hoàng Lê, đối diện bàn vuông là Cơ Minh Tu ngồi quỳ mặc bộ trường bào màu trắng có hình trăng lưỡi liềm.

Cơ Minh Tu nhẹ tiếng gọi khẽ tổ mẫu.

Cơ lão phu nhân hừ mũi nói: “Đừng gọi ta! Ta không phải tổ mẫu của ngươi! Ta không có tôn tử như ngươi! Nói đi là đi, cả năm không thèm về nhà! Trong lòng ngươi, nào có tổ mẫu ta đây?"

Cơ Minh Tu cụp mắt xuống thấp, nói: “Làm cho tổ mẫu lo lắng, là Minh Tu sai, tổ mẫu đánh Minh Tu một trận, có thể hết giận không ạ !?"

Cơ lão phu nhân nghiêng đầu lại nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nghĩ ta không dám có phải hay không?"

Cơ Minh Tu chậm rãi đứng dậy, hai tay dâng thước, vòng qua bàn vuông, quỳ ngồi xuống ở Cơ bên cạnh lão phu nhân: “Tổ mẫu."

"Ngươi. . ." Cơ lão phu nhân nhìn thanh kia thước vừa dài lại lạnh như băng kia, nghẹn họng nói không ra lời.

Vinh mụ mụ vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Lão phu nhân, thiếu gia không phải đã trở về rồi soa? Có lời gì thì ngài cứ nói với thiếu gia, đừng hơi một tí là động gia pháp, ngài nhìn thiếu gia xem đi, lại còn gầy hơn so với trước kia."

Cơ lão phu nhân nhìn về phía Cơ Minh Tu, phát giác gương mặt của hắn quả thật gầy đi không ít, lúc này có chút không nỡ, nhưng lại không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy được, tức giận nói: “Ngươi nói xem, một năm nay rốt cuộc đã đi nơi hoang dã nào?"

"Chỉ là tìm chốn yên tĩnh để tĩnh tâm, tìm hiểu một số thứ mà thôi." Cơ Minh Tu đáp.

Cơ lão phu nhân lạnh giọng hừ nói: “Tìm hiểu cái gì? Trong nhà không tham ngộ được sao? Sao không tìm lý do nào để người ta có thể tin được đi?"

Cơ Minh Tu không nói gì, hắn không ở nhà tìm hiểu đương nhiên có lý do không thể ở nhà tìm hiểu, có những khó xử khó nói nên lời.

Cơ lão phu nhân biết tính tình của hắn, không thích công khai chuyện của mình, cái kiểu ra đi không nói lời nào cũng không phải mới lần một lần hai rồi, cứ cách một đoạn thời gian hắn sẽ rời kinh thành một lần, ai cũng tìm không ra hắn, chẳng qua trước đây chỉ một hai tháng sẽ trở về, lần này lại đi trọn một năm, sao không khiến nàng sốt ruột cho được?

"Ngươi qua đây!" Bà thở phì phì nói.

Cơ Minh Tu đi mấy bước đến trước người của bà, bà giơ tay lên, sửa lại vạt áo của hắn: “Sau này không cho phép làm như vậy nữa, biết không?"

Cơ Minh Tu khẽ gật đầu: “Biết ạ."

Sắc mặt của Lão phu nhân dễ nhìn hơn chút.

Cơ Minh Tu lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm tinh xảo làm từ gỗ đào, dâng cho Cơ lão phu nhân, Cơ lão phu nhân mở ra xem, lại là một bộ trâm cài tóc kim tương ngọc của Điệp Luyến Hoa, có ba cây trâm hồ điệp, hai cây trâm Quỳnh hoa, màu sắc rực rỡ, không hề diễm tục, có loại khí chất đẹp đẽ quý giá mà nội liễm.

"Đây là. . . đồ cổ sao !?" Lão phu nhân kinh ngạc hỏi.

Cơ Minh Tu gật đầu: “Chính là Điệp Luyến Hoa thập nhị trâm mà Thế tông tiền triều chế tạo vì Minh Phi."

Ánh mắt của Lão phu nhân phát sáng, bà nói: “Thập nhị trâm này thất truyền đã lâu, trưởng công chúa cũng chỉ có được hai cây, ngươi đi đâu tìm được năm cây?"

Cơ Minh Tu khóe môi vung lên đường cong mờ: “Tê Ngưu trấn."

Lão phu nhân nói: “Chủ quán e rằng không biết đây chính là thập nhị trâm của Minh Phi!? Biết thì chắc chắn sẽ không bán cho ngươi."

Đại Phương Trai quả thật không biết đây là thập nhị trâm của Minh Phi, chỉ nghe người ta nói là một bộ đồ cổ, trước kia có mười hai cây, lại không biết là đồ cổ quý giá như thế. Trước đây người nọ lấy trộm được, vội vã sang tay, mới bán cho Đại Phương Trai, Đại Phương Trai cho rằng món hàng này không đáng bao tiền, chỉ hô 800 lượng, nhưng tám trăm lượng này còn bị Kiều Vi ép giá thành ra chỉ còn 650 lượng.

Cơ Minh Tu mặc dù không biết khởi nguồn của cây trâm, nhưng vẫn có thể đoán ra đại khái lai lịch bất chính, chủ quán lại không biết hàng, mới cho bán vãi rồi, phải biết rằng trưởng công chúa trong tay hai chi, nhưng là tìm ba ngàn lượng bạc chỉ có mua được.

Nàng còn lo lắng trả giá chưa đạt yêu cầu, còn lén hỏi hắn cái này có phải đồ cổ thật hay không.

Cơ Minh Tu bỗng nhiên nở nụ cười.

Lão phu nhân đang thử mang cây trâm, vừa mới từ trong gương đồng chứng kiến Tôn nhi đang cười, cứ tưởng rằng mình hoa mắt --

Đã bao nhiêu năm, từ sau khi con dâu gặp chuyện không may, Tôn nhi chưa từng mỉm cười, bà đang muốn hỏi Minh Tu đang cười cái gì, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bẩm báo của nha hoàn: “Lão phu nhân, thiếu gia, Kiều tiểu thư tới."

Nụ cười của Cơ Minh Tu nhạt đi.

Lão phu nhân sáng bừng mắt, vui vẻ nói: “Là Khê Nhi tới sao? Mau gọi nàng vào đây!"

Kiều Ngọc Khê có một nha hoàn đi theo vén rèm bước vào, nàng mặc một chiếc la quần chấm đất màu hồng nhạt, một chiếc áo ngắn lông thỏ màu trắng, cúc váy kết bằng pha lê hồng nổi bật tương phản với chiếc kẹp hoa hồng đào cài trên búi tóc, tinh xảo tuyệt mỹ, vén mây quét trăng.

Nàng có dáng người yểu điệu, cử chỉ ưu nhã, một cái nhăn mày một tiếng cười, đều cực kỳ động lòng người.

Nàng nhìn không chớp mắt đi đến trước mặt lão phu nhân, hành một cái phúc lễ tiêu chuẩn: “Lão phu nhân cát tường."

Tiếng như tiếng trời.

Sau đó, lại xoay người mặt hướng Cơ Minh Tu, ngượng ngùng lại ngọt ngào nói: “Đại nhân kim an."

Cơ Minh Tu nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ đáp lễ.

Lão phu nhân cực kỳ thoả mãn, kéo tay của Kiều Ngọc Khê, vô cùng vui vẻ nói: “Trời lạnh như vậy, lại làm phiền ngươi ở cùng với bà già cô đơn này! Minh Tu vừa về vào buổi chiều, ta đang suy nghĩ để Minh Tu lúc nào đi gặp ngươi, thật trùng hhợp, ngươi đã tới rồi!"

Trên gương mặt đẹp như ngọc thô chưa mài dũa của Kiều Ngọc Khê nhanh chóng bò lên một lớp đỏ ửng, cúi thấp mặt xuống, nhỏ nhẹ nói: “Khê Nhi tới để mang chút điểm tâm cho lão phu nhân, vốn nên sớm đi tới đưa cho ngài, nhưng Khê Nhi đi đến tự miếu một chuyến để cầu phúc cho lão phu nhân cùng đại nhân, nên về trể."

Lão phu nhân cảm khái nói: “Ngươi hài tử này, thật là có tâm, nếu Minh Tu có phân nửa hiếu thuận của ngươi, ta đã A di đà phật rồi~!"

Kiều Ngọc Khê ngòn ngọt cười: “Đại nhân đương nhiên cũng hiếu thuận ngài, chỉ là đại nhân còn bận lo chuyện quốc gia, bận rộn quá nhiều việc, không giống Khê Nhi cả ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm, nhưng lại có vẻ chịu khó hơn đại nhân."

Lời nói này vừa lọt vào tai của lão phu nhân, lão phu nhân lập tức cảm thấy toàn thân thư thái.

Kiều Ngọc Khê chú ý tới trâm cài tóc kim tương ngọc trên đầu của lão phu nhân: “Lão phu nhân, cây trâm của ngài thật đẹp."

Lão phu nhân nâng trâm cài tóc, khó nén tiếu ý: “Minh Tu mua!"

"Đại nhân có ánh mắt thật tốt." Kiều Ngọc Khê khen ngợi tự tận đáy lòng: “Nếu như là ta, cũng không chọn được cái kẹp tóc vừa ý ngài như vậy.”

Lão phu nhân đắc ý địa nở nụ cười: “Vậy lần sau để Minh Tu đi dạo phố với ngươi, cũng chọn cho ngươi một bộ!"

Kiều Ngọc Khê ngượng ngùng cúi đầu.

Lão phu nhân mở ra hộp điểm tâm, điểm tâm mà Kiều Ngọc Khê kêu người ta đến thị trấn mua đều được bọc trong túi lá trúc, sau này nàng ngại lá trúc không đủ sang trọng, bèn định chế chuyên môn hộp, vừa tinh xảo lại xa hoa, chỉ tính riêng giá một hộp đã có thể mua được hàng trăm món điểm tâm.

"Yêu, con cua nhỏ này thật thú vị." Lão phu nhân cầm lấy một một miếng nếm thử: "Ngươi xem Khê Nhi hiếu thuận ta biết bao, mỗi ngày đều sai người ta đi xa trấn trên như vậy mua đồ điểm tâm cho ta!"

Cơ Minh Tu không nhúc nhích.

Kiều Ngọc Khê vội nói: “Đại nhân, loại bơ vàng này vị rất ngon, vừa thơm vừa mềm, trong mặn mang ngọt, ngài nhất định sẽ thích."

"Minh Tu không thích ăn đồ ngọt." Lão phu nhân giải thích.

"Như vậy à, Khê Nhi nhớ kỹ rồi ạ." Kiều Ngọc Khê hơi thất vọng.

Thấy sắc trời đã tối, Kiều Ngọc Khê đứng dậy cáo từ, ngoài phòng, không biết khi nào bắt đầu đổ tuyết, trời đất toàn là một màn trắng xóa.

Lão phu nhân buông rèm xuống, nói với Cơ Minh Tu: “Băng thiên tuyết địa, ta lo lắng, ngươi hộ tống Kiều tiểu thư trở về phủ đi."

. . .

Hoa tuyết bay lả tả xuống mặt đất, thấp thoáng nhà nhà đốt đèn, từng nhà đều khép lại cửa sổ, phố phường có chút lạnh lẽo im ắng.

Bánh xe cùng móng ngựa không nhanh không chậm khắc dầu trên con nhỏ đường lát đá xanh.

Kiều Ngọc Khê ngồi trong buồng xe ấm áp, trên đùi đặt hai bình nước nóng, trong tay đeo đôi bao tay ấm áp, nàng giơ cánh tay trắng nõn, đẩy ra màn xe, nhìn về phía nam tử ngồi trên tuấn mã, tôn quý mà lãnh đạm như đế Vương, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, bên ngoài tuyết lớn, ngài vào trong xe ngồi đi."

"Không cần." Cơ Minh Tu lạnh lùng nói.

". . ." Kiều Ngọc Khê do dự một chút, nói với xe phu: “Dừng xe."

Xa phu dừng xe ở bên đường.

Kiều Ngọc Khê đi xuống xe, ngước nhìn người cưỡi tuấn mã nói: “Đại nhân, làm phiền ngài xuống đây một chút."

Cơ Minh Tu dừng một chút, tung người xuống ngựa, mũ che màu bạc như bị gió thổi ra độ cung tao nhã, khí tức chỉ thuộc riêng về nam tử hắn, trùm lấy Kiều Ngọc Khê.

Kiều Ngọc Khê cảm thấy nhịp tim của mìnhh đều chậm lại một nhịp, đỏ mặt, cởi xuống khăn lông cáo màu trắng của mình, nhẹ nhàng quấn quanhh cổ của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK