Nhóm ác ôn té ngã lộn nhào mà chạy, Kiều Vi cầm túi bạc nặng trĩu đi về phía xe ngựa.
Thập Thất đứng trước xe ngựa, nhìn đến Kiều Vi đang tiến lại đây, tròng mắt nhìn một lượt trên người nàu, trong chốc lát lại ở phía sau nàng ngó trái ngó phải, tựa hồ, đang tìm đồ vật gì đó.
“Thập Thất, sao vậy?” Kiều Vi buồn bực hỏi.
Thập Thất nhăn mày nhỏ, không ngừng tìm kiếm bên cạnh nàng.
Kiều Vi nghĩ nghĩ, thử hỏi: “Có phải ngươi đang tìm đứa trẻ cứu ngươi ngày đó, nữ nhi của ta, Vọng Thư không?"
Thập Thất gật gật đầu.
Kiều Vi mỉm cười: “Ngươi còn nhớ rõ nàng ư, hôm nay nàng đi học rồi, không đi theo ta tới đây đâu.”
Thập Thất thất vọng nhíu mày, song lập tức lại móc từ trong ngực ra một vật nhỏ màu xanh đưa cho Kiều Vi.
Kiều Vi tiếp nhận, là một châu chấu được xếp bằng lá trúc, xếp đến cực kì tinh xảo, nhanh chóng hỏi lại: “Là đưa cho Vọng Thư sao?”
Thập Thất lại gật đầu, đôi mắt tỏa sáng.
Nhìn không ra, Thập Thất đanh nhau tần nhẫn như vậy lại có lúc dịu dàng tinh tế như này, nàng thích nhưng ai đối xử tốt với con của mình, Kiều Vi vui vẻ vỗ bả vai Thập Thất: “Ta thay Vọng Thư cảm ơn ngươi.”
Huh? Có cơ bắp luôn.
Kiều Vi nhéo nhéo, xoa bóp, lại xoa bóp.
Xa phu bên cạnh nhìn đến choáng váng đầu óc, thầm nghĩ cô nương ngươi có biết bao nhiêu người đã bị Thập Thất chặt tay không vậy, ngay đến cả công chúa cũng không dám ăn đậu hũ của Thập Thất vậy đâu, rốt cuộc ngươi đã ăn đủ chưa vậy hả?!
Cảm giác thật sự quá tốt, lớn lên lại đáng yêu như vậy, thật muốn cướp về làm tiểu đệ quá.
Có điều người ta đã giúp mình nhiều lần vậy rồi, mà bản thân lại có loại suy nghĩ không phúc hậu này, Kiều Vi lưu luyến không rời rút về tay, nhìn Thập Thất, lại nhìn về phía nam nhân trong xe ngựa nói: “Công tử, sắp giữa trưa rồi, nếu không chê, ta thỉnh nhị vị đến tửu lầu ăn bữa cơm!”
Xem ra đối phương không thiếu cái gì, lại không chịu tiết lộ thân phận của mình, nàng cũng thực sự không biết báo ân thế nào, huống hồ ở trong lòng đối phương, hắn cũng không nợ nàng bất kỳ ân tình, tất cả đều tại đám ác bá không có mắt kia xông về phía hắn.
Nam tử vân đạm phong khinh nói: “Chúng ta đang vội hồi kinh, cô nương không cần tiêu pha.”
Kiều Vi ngẫm nghĩ một hồi, quyết tâm liều mạng, cầm túi tiền tiến gần tới cửa sổ xe: “Vậy mong ngài nhận lấy cái này, bạc này ta lừa lấy được từ trên người bọn họ, ngài cầm đi mà mua rượu uống.”
Nói đến cùng, có thể lừa được một khoản như vậy, hoàn toàn dựa vào một đòn đánh ngã bọn họ đầy khốc suất cuồng bá duệ của Thập Thất, chứ không nếu chỉ bằng miệng lưỡi thổi phồng của nàng dù có thổi xé trời cũng chẳng có ai tin.
Vốn định mời đối phương ăn một phần, còn bản thân giữ lại một phần cơ, nhưng nếu đối phương đã gấp rút lên đường thế này, vậy thì đưa hết cho đối phương vậy, như thế có vẻ có thành ý hơn.
Nam tử nhàn nhạt nhìn túi tiền một cái, không có thu, Kiều Vi cứ cầm như vậy, đến đau cả tay.
Ánh mắt nam tử rơi lên trâm ngọc thạch trên mái tóc đen nhánh của nàng: “Ngươi biết chọn trang sức không?”
Một khắc sau, Kiều Vi đi vào cửa hàng trang sức duy nhất trên đường - Đại Phương Trai.
Lão bản ngồi ở quầy hàng nhàm chán gẩy bàn tính, vừa nhấc mắt, nhìn thấy tiểu thôn cô vừa tới lúc nãy, chỉ mua một cái trâm ngọc thạch giá năm mươi văn rồi đi, tức khắc không còn hứng thú.
“Công tử, mời.” Kiều Vi vượt qua ngạch cửa, dẫn nam tử tiến vào.
Lão bản đã gặp vô số người, vừa thấy y phục trên người nam tử này lập tức biết đây là khách quý, trên người hắn tản ra một cổ khi chất nho nhã cao quý, đáng tiếc trên đầu lại mang đấu bồng, khăn che mặt, không thấy rõ bộ dáng.
Lão bản vội buông bàn tính, cười tủm tỉm đón tiếp: “Xin hỏi nhị vị đây là muốn mua trang sức gì?”
Kiều Vi khinh bỉ liếc mắt một cái, nếu không phải là nể mặt tiểu nhị kia, mới lười đến cho lão bản đội trên đạp dưới cơ hội làm ăn này: “Tiểu nhị vừa mới bán cây trâm cho ta đâu, gọi hắn tới đây đi, còn ngài thì, nên làm gì thì làm đi thôi?”
Khóe miệng lão bản giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười mà gọi tiểu nhị tới.
Tiểu nhị nhìn thấy khách hàng quen, rất là cao hứng, cũng may là bản thân không giống lão bản, mắt chó khinh người, cô nương này tuy không tự mua cho mình trang sức quý trọng gì, nhưng lại giới thiệu tới một đại kim chủ!
Tiểu nhị lấy trâm hoa mai hoàng ngọc Kiều Vi nhìn trúng lúc đầu ra: “Cô nương là tới mua cái này đi? Ta biết cô nương thích, đã cất riêng cho cô nương rồi.”
Nam tử nhìn về phía Kiều Vi, Kiều Vi vội vàng xua tay, cười nói: “Không phải mua cho ta, là mua cho tổ mẫu của công tử. Màu sắc trâm này quá nhạt, lão nhân gia mà mang lên có vẻ không đủ quý trọng.”
“Cô nương nói đúng.” Tiểu nhị khéo léo đặt lại trâm hoa mai trở lại, “Vậy mời, công tử và cô nương theo ta lên lầu hai.”
Vậy mà còn có lầu hai!
Lầu hai không lớn bằng lầu một, nhưng mỗi một bộ trang sức đều cao cấp hơn nhiều so với lầu một, đương nhiên, giá cả cũng gấp lầu một vài lần, khó trách không ai mang nàng lên lầu hai, đồ chỗ này dù nàng không ăn không uống cũng không mua nổi.
Nhờ phúc của công tử, nàng cũng được mở tầm mắt một lần.
“Công tử, lão phu nhân là thích vàng, hay thích ngọc?”
“Đều có thể.”
“Vậy lão phu nhân thích trương dương (công khai), hay hàm súc (dè dặt)?”
“Đều được.”
Nói như không.
Kiều Vi chỉ có thể dựa vào thẩm mỹ của bản thân, lựa ra được một bộ trâm cài nạm ngọc, tổng cộng có năm cái, làm bằng bạch ngọc Hòa Điền, mặt trên chạm khắc hoa và hồ điệp bằng hoàng kim luy tia, mỗi một đóa hoa đều tinh tế đến mức có thể thấy rõ, hồ điệp sinh động như thật, thân trâm thon dài, cũng dùng vàng chế tạo ra, đeo lên tạo cảm giác trầm ổn, nội liễm, cổ xưa, đại khí, không cho người ta một loại nhà giàu mới nổi cảm giác.
Nam tử để tiểu nhị gói trâm lại.
Kiều Vi nói: “Từ từ, cái này bao nhiêu tiền?”
Tiểu nhị cười nói: “800 lượng.”
Kiều Vi trợn mắt há hốc mồm: “Cái, cái gì? 800 lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
Tiểu nhị khách khí nói: “Cô nương, ngài có điều không biết, bộ trâm này là đồ cổ tiền triều, nguyên bản một bộ mười hai cái, nhưng cửa hàng chúng ta chỉ tìm được năm cái, lúc này mới bán rẻ chứ giá trọn bộ này phải từ năm ngàn đổ lên.”
Kiều Vi hoài nghi nhìn hắn một cái, tuy rằng ta có ấn tượng tốt với ngươi, nhưng không đại biểu ngươi có thể chặt chém ta: “Ngươi còn bán đồ cổ? Định lừa ai?"
Tiểu nhị cười cười: “Cô nương, thật không lừa ngươi, đây thực sự là trâm, nếu ngài không tin có thể mời người tới giám định và kiểm chứng nếu là giả, gấp mười lần bạc còn cho ngươi.”
Kiều Vi hừ nói: “Nhưng 800 lượng cũng quá đắt, 500!”
Tiểu nhị bất đắc dĩ cười nói: “Cô nương, trong giới này, không trả giá được đâu.”
Kiều Vi nhướng mày: “Ta cũng làm buôn bán, ta thừa biết loan loan đạo đạo bên trong thế này, các ngươi bán 400 lượng cũng không lỗ, ta thấy cửa hàng các ngươi lớn như vậy, muốn giúp các ngươi tiền thuê cho nên mới để cho các người kiếm lời được một trăm lượng.”
Tiểu nhị dở khóc dở cười: “Cô nương, 500 lượng thật sự không được, nếu ngài thật sự muốn, vậy 750 lượng đi.”
“500 năm.”
“Ngài là khách quen, như vậy đi, 700, giá cuối.”
Sắc mặt Kiều Vi không chút thay đổi: “500 lượng, nhiều hơn một phân ta cũng không mua! Vốn dĩ cũng không phải chỉ có chỗ này của các người mới bán, tại vội mới tới đây thôi, nếu không hồi kinh rồi thì trong kinh có rất nhiều cửa hàng lớn hơn đây, còn sợ chọn không ra trang sức thích hợp sao?”
Tiểu nhị hết cách, xuống lầu xin chỉ thị lão bản, lúc sau lên báo cáo lại với Kiều Vi: “Cô nương, lão bản chúng ta nói, 600 lượng là gia thấp nhất rồi, ngay bằng hữu cũng chỉ có thể lấy giá này cho ngài được thôi, còn không được nữa thì hắn cũng không có biện pháp.”
Kiều Vi đi đến bên cạnh nam tử, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, ngươi nhìn ra được thứ này là đồ cổ thật hay đồ cổ giả không?”
Nam tử cúi đầu nhìn nhìn cánh tay hai người trong lúc vô ý dán ở bên nhau, ánh mắt hơi ngưng lại: “Ừ, là thật.”
Đồ cổ thật? Vậy giá này thực sự có lời.
Kiều Vi trông như chịu nhiều thiệt thòi: “Thôi được rồi, lấy giá này đi.”
Tiểu nhị dẫn hai người đi xuống tính tiền, khi đi ngang qua quầy, nam tử chỉ vào trâm hoàng ngọc hoa mai: “Gói cả cái này lại.”
-----Lời ngoài-----
【 Tu ca, ngươi còn không mặc cả! 】
Tu ca: Nhìn tức phụ nhi (vợ) mặc cả, đáng yêu quá(≧▽≦)/
*
Trả lời đúng có thưởng tới đây!
Tại sao Tu ca lại mua trân hoàng ngọc hoa mai vậy?
A: Tặng người
B: Tự mặc