• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Đại Nương không thương lượng trước với Kiều Vi việc nhận thân, bà lo lắng Kiều Vi sẽ không vui. Thật ra việc bà lo lắng là hoàn toàn dư thừa, Kiều Vi không nơi nương tựa, gặp được trưởng bối như La Đại Nương, là chuyện mà nàng cầu mà không được. Nhưng ở thời cổ đại, nhận thân là chuyện đại sự. Nàng do dự một chút rồi nói: “La Đại Nương, chuyện này có cần thương lượng La đại thúc trước không?”

La Đại Nương vỗ vỗ vào tay nàng: “Con yên tâm đi, ông ấy cái gì cũng nghe theo mẹ, mẹ đã nói chuyện của con với ông ấy, ông ấy cũng thương tiếc cho con lắm, còn bảo mẹ quan tâm đến con nhiều hơn.”

Kiều Vi cảm động nói: “La đại thúc cũng là người tốt.”

La Đại Nương tức giận nhìn cô: “Con còn gọi đại thúc gì nữa?”

Kiều Vi hơi xấu hổ: “Cha nuôi.”

La Đại Nương chỉ vào mình: “Còn mẹ thì sao?”

“Mẹ nuôi.”

La Đại Nương nở nụ cười hài lòng.

Chuyện nhận thân cứ như vậy được giải quyết.

Vào buổi tối, Kiều Vi làm một bàn lớn các món ăn, giữ La Đại Nương ở lại ăn cơm. Chồng La Đại Nương làm việc ở huyện nha, một tháng mới về một lần, con trai lớn đã lập gia đình dọn ra ngoài ở riêng, con thứ đang học nghệ ở kinh thành, đa số thời gian bà đều ở một mình. Nhận Tiểu Kiều làm con nuôi, tất nhiên là thương xót ba mẹ con họ, nhưng thật ra bản thân bà cũng cô đơn lạnh lẽo.

Tiểu Kiều giữ bà lại dùng bữa, bà hào phóng ở lại.

Bọn nhỏ dường như ngửi được mùi thơm trong nhà, vội vàng trở về trước khi bữa cơm được chuẩn bị xong, khi nhìn thấy La Đại Nương đang bày biện các món ăn trong gian phòng chính, bọn trẻ ngọt ngào gọi “Bà La.”

Kiều Vi bưng tô canh thịt dê trong nhà bếp ra, nghe bọn nhỏ gọi thì mỉm cười nói: “Sau này đừng gọi bà La, gọi bà ngoại.”

Trẻ con đối với tên họ gọi nhiều hơn hay ít hơn cũng không có cảm giác gì lớn, nên ngoãn ngoãn đồng ý. Kiều Vi nghĩ, đây là thời điểm tốt để nói với bọn trẻ về ý nghĩa của việc nhận thân, để bọn nhỏ hiểu bà La khác với bà ngoại.

Kiều Cảnh Vân chủ động lấy nước trong sân để rửa tay, trước khi ba mẹ con chuyển đến đây, trong sân có một cái giếng, bọn trẻ đã biết cách múc nước từ giếng, nhưng Kiều Vi đã đậy nắp giếng lại để phòng ngừa, bình thường chỉ kêu bọn nhỏ dùng nước trong vại nước.

Sau khi anh em rửa tay, vào phòng ăn cơm.

Kiều Vi làm bốn món ăn và một món canh – trứng xào ớt xanh, thịt kho cà rốt, khoay tây thái sợi xào, bắp cải xào, canh miến thịt dê, trên bếp còn đang hấp một nồi bánh gạo nếp đậu đỏ.

La Đại Nương chưa từng nếm qua tay nghề nấu nướng của Tiểu Kiều, nhưng vừa nhìn thấy mấy món ăn, bà liền biết không tầm thường, bà gắp một đũa khoai tây sợi xào: “Đây là cái gì?”

Kiều Vi mỉm cười nói: “Khoai tây.”

“Khoai tây còn có thể làm thế này à?” La Đại Nương cắn một miếng, cay cay sảng khoái, dầu mà không ngấy, trong mặn có vị ngọt, ăn rất ngon. Sau đó, bà lần lượt nếm thử món trứng, thịt kho tàu, bắp cải xào, càng ăn càng kinh ngạc, đến khi uống canh thịt dê, vẻ mặt kinh ngạc không giấu được nữa: “Tiểu Kiều, con nấu ăn giỏi quá!”

Kiều Vi mỉm cười không phủ nhận: “Tàm tạm thôi, con nấu cơm từ nhỏ.”

“Nấu cơm từ nhỏ?” La Đại Nương dường như nhớ tới cái gì, kỳ quái nói: “Thế sao lúc con vào thôn, ngay cả rửa rau cũng không biết.”

Ngay cả rửa rau cũng không biết? Nguyên chủ là một tiểu thư được nuông chiều sao? Kiều Vi bình tĩnh cười: “Sau khi mang thai thì con không làm, nên hơi lạ, hai năm nay mới từ từ làm quen lại.”

La Đại Nương không nghi ngờ, cùng Kiều Vi ăn một bữa vui vẻ, món canh thịt dê là mới học được, nhưng bọn nhỏ bảo ngon hơn ở trên trấn, La Đại Nương cũng thấy như vậy, Tiểu Kiều nhà bà là người không hiển lộ tài năng, thế mà nấu được những món ăn ngon như vậy.

Sau bữa ăn, Kiều Vi mang bánh gạo nếp đậu đỏ ra, bọn nhỏ thích món ăn ngọt cô làm nhất, ngay cả động vật ăn thịt như chồn sương nhỏ cũng thích bánh, ba chiếc móng nhỏ cọ vào đĩa.

La Đại Nương thực sự ăn không nổi nữa, nhưng bánh gạo nếp được làm thành những con thỏ trắng nhỏ, thực sự rất đẹp, bà không nhịn được ăn một cái, một cái, thêm một cái, ăn đến đến cuối cùng chính bà cũng thấy ngượng ngùng.

Bà không phải là người tham ăn, làm thế nào khi đến chỗ của Tiểu Kiều lại có vẻ như đã tám trăm năm chưa ăn gì vậy?

Ăn cơm xong bọn nhỏ cùng bé chồn ra sân chơi, La Đại Nương ở lại giúp Kiều Vi dọn dẹp nhà bếp, nhân tiện nói về công việc kinh doanh sau này của nàng: “Con định làm gì? Tiếp tục làm ruộng hay là…”

Kiều Vi vừa rửa chén vừa nói: “Con tiếp tục trồng trọt, khi nào thời tiết tốt con sẽ lên núi đi săn.”

“Con xem con kìa, mẹ đã nói rồi? Không cho phép con vào núi một mình.” La Đại Nương trừng mắt nhìn Kiều Vi: “Mẹ có một cách, không biết con muốn nghe hay không?”

Kiều Vi mỉm cười dịu dàng nói: “Mẹ nuôi nói đi ạ.”

La Đại Nương cầm cái chén Kiều Vi đã rửa sạch, dùng vải bông sạch lau cẩn thận: “Lần trước mẹ ăn bánh củ cải con đưa, mẹ cảm thấy tay nghề của con rất tốt, con đi chợ xem qua chưa? Con nghĩ những món con nấu so với họ thì như thế nào?”

Kiều Vi suy nghĩ: “Màu sắc và hương vị hẳn là ngon hơn một chút.”

La Đại Nương liếc mắt: “Một chút? Con coi trọng bọn họ quá rồi!”

Kiều Vi được khen mà xấu hổ, cô cong khóe môi: “Ý của mẹ nuôi là muốn con nấu đồ ăn mang đi bán?”

“Ừ.” La Đại Nương gật đầu.

Kiều Vi nghĩ đây cũng là cách hay, làm ruộng không đủ sống, vì thế không được tính vào hàng ngũ kiếm kế sinh nhai, săn bắt cũng có thu nhập nhưng mang tính ngẫu nhiên quá cao, không phải lúc nào cũng gặp được con mồi. Nàng thực sự cần một nguồn thu nhập tương đối ổn định.

Kiều Vi là người của phái hành động, buổi tối mới đề cập đến chuyện này, sáng sớm hôm sau nàng đã thực hiện ngay, vì nguyên liệu nàng mua trên trấn có hạn, nên nàng chỉ làm bánh gạo nếp đậu đỏ, bánh củ cải thì không bán, nàng làm cho mình và hai đứa nhỏ ăn.

Khi trời sáng, nàng xách hai giỏ điểm tâm cùng bọn nhỏ xuống núi.

Bọn nhỏ cực kỳ thích kiểu “chạy đông chạy tây” thế này với mẫu thân, trước kia mẫu thân luôn ở trong nhà, ngoài trừ làm ruộng ra thì căn bản không bao giờ xuống núi, bọn nhỏ cũng bị bắt ở lại trong nhà, nên luôn cảm thấy cô đơn. Tuy sau này có thể xuống núi, nhưng cảm giác xuống núi cùng mẫu thân đương nhiên không giống nhau rồi!

La Đại Nương đi cùng Kiều Vi, mấy người bọn họ vẫn ngồi xe ngựa của phụ thân Xuyên Tử.

Kiều Vi bây giờ đã là khuê nữ của La Đại Nương, cũng chính là người trong thôn mình, phụ thân Xuyên Tử lấy giá rẻ hơn hôm qua một chút, một người mười văn tiền, nhưng hai đứa nhỏ thì không thu tiền.

Bốn người không đi vào chợ, các gian hàng ở đó đều cho thuê theo tháng, theo quý, theo năm, không có chỗ thừa cho Kiều Vi. Kiều Vi đến chỗ hôm qua cô ăn trưa, nơi này người qua lại rất đông, gian hàng cho thuê với giá hai mươi văn một ngày.

Kiều Vi trả tiền thuê, cùng La Đại Nương lấy một cái bàn nhỏ và ghế nhỏ ra.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, không tranh cãi cũng không làm loạn, lại rất hiểu chuyện khiến người khác phải đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK