• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Minh Tu hơi đơ ra một lúc, sau đó cởi chiếc khăn quàng cổ, trả lại cho Kiều Ngọc Khê.

Kiều Ngọc Khê đưa mắt nhìn về phía hắn: “Đại nhân..."

"Ta không lạnh." Cơ Minh Tu nhàn nhạt nói, sau đó phóng người lên ngựa.

Kiều Ngọc Khê bị từ chối, có chút xấu hổ, nhưng suy nghĩ cặn kẽ, hình như mình làm không đúng cho lắm, chớ nên tùy tiện đưa đồ đạc thiếp thân cho một nam tử, dù cho đối phương là vị hôn phu của mình.

Nàng xấu hổ sờ sờ gương mặt đã nóng lên của mình, nhẹ giọng nói: “Khê Nhi thuở nhỏ lớn lên ở trên núi, không hiểu nhiều đối quy củ thế tục, nếu có chỗ không chu toàn, mong rằng đại nhân thứ lỗi."

Cơ Minh Tu nhàn nhạt gật đầu: “Không sao cả, Kiều tiểu thư lên xe đi."

" n." Kiều Ngọc Khê ngoan ngoãn gật đầu, đạp trên ghế gỗ rồi lên xe.

Mặc dù đại nhân không mấy nhiệt tình với nàng, nhưng còn nhiều thời gian, đợi bọn hắn thành hôn, danh chánh ngôn thuận trở thành người thân thiết nhất trên đời này của đại nhân, đại nhân nhất định sẽ phát hiện chỗ tốt của nàng.

...

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, Kiều Vi đến chỗ của lão tú tài đón hài tử thì trời đã khá tối rồi, lớp học cũng đã sớm kết thúc, vài thằng bé lớn phải giúp đỡ làm việc nhà đã trở về nhà, Nhị Cẩu Tử cùng đệ đệ vẫn còn ở đó, cùng Cảnh Vân Vọng Thư chơi với Tiểu Bạch.

Kiều Vi phân mứt quả mua từ trấn trên cho năm tiểu tử kia, đám con nít nhảy cẫng lên vì sung sướng, ăn thật say sưa.

Kiều Vọng Thư thì không, nàng cầm mứt quả, vành mắt hồng hồng, muốn Kiều Vi ôm.

Một ngày không thấy mẫu thân, cô bé buồn lắm.

Lúc Kiều Vi đưa con tới đến trường, thật chưa từng nghĩ các con sẽ buồn, nàng kiếp trước là cô nhi, lớn lên ở nhà trẻ phúc lợi, bên trong là một đám con nít giống như nàng, mọi đứa con nít trước ngày đến trường đều rất hưng phấn, không ai thấy buồn cả.

Cộng thêm lúc nàng đưa Cảnh Vân cùng Vọng Thư đến chỗ lão tú tài, hai hài tử trông rất vui vẻ, nàng càng không nghĩ tới phương diện kia rồi.

Kiều Vọng Thư ban đầu rất vui vẻ, có thật nhiều bạn nhỏ cùng chơi đùa, nhưng chơi trong chốc lát cô bé bỗng nhớ mẹ, nhưng tiên sinh nói không thể về nhà, cô bé đau lòng muốn chết.

Không sai, bạn nhỏ Kiều Vọng Thư ngày đầu tiên đến trường trải qua trong tiếng khóc.

Mọi người thì nghiêm túc ngồi học, cô bé thì vùi đầu ở hàng sau trong góc phòng khóc.

Lão tú tài sử dụng hết mọi kỹ năng, nhưng làm sao cũng dỗ không được, khóc cực kỳ đau lòng.

Vẫn là Cảnh Vân đến ngồi góc phòng cùng muội muội, thì cô bé mới miễn cưỡng trải qua ngày này. Buổi trưa là La đại nương đến đưa cơm, cũng là Cảnh Vân đút cho muội muội. Vì chăm sóc muội muội, Cảnh Vân không thể tập trung nghe giảng bài.

Kiều Vi từ trong miệng của Nhị Cẩu Tử hiểu hết chuyện đã xảy ra, nàng cực kỳ xót xa: “Đều là nương không tốt, nương không nên đi lâu như vậy, ngày mai nương sẽ đến đón các con sớm hơn, chịu không?"

Kiều Vọng Thư ôm chặt cổ của nương thân, vừa thút thít khóc, nước mắt lăn dài, nghe xong lời của mẹ, gật đầu.

Nhưng có lẽ là do tổn thương ban ngày gây ra, Kiều Vọng Thư chết sống không chịu xuống khỏi lòng của mẫu thân, đến đâu cũng phải ôm, mềm nhũn như cục bột trong lòng của Kiều Vi.

Kiều Vi tặng chút giấy trắng cho lão tú tài, không phải cái loại tuyên g chỉ iấy thượng đẳng, chỉ là tháo chỉ thông thường, viết chữ sẽ có chút lệch, nhưng đối với một tú tài nghèo trong thôn mà nói, đã là bảo bối hiếm có.

Lão tú tài cảm động đến rơi nước mắt, phát thệ sau này sẽ dạy dỗ tiểu thư tốt hơn!

Tuyết bay lả tả rơi xuống, Kiều Vi vội mang bọn nhỏ trở lại trên núi, thắp bếp lò, trong phòng nhanh chóng ấm hẳn lên.

Kiều Vi cầm vải bông lau tóc cho các con, Kiều Vọng Thư liếc mắt nhìn thấy cây trâm mới trên đầu của Kiều Vi, đôi mắt của cô bé lập tức phát sáng, cô bé nói: “Oa, đẹp quá mẹ ơi!"

Được khen, Kiều Vi cảm thấy rất vui, lập tức quệt nhẹ cái mũi nhỏ của nữ nhi nói: “Nương cũng mua vật xinh đẹp cho Vọng Thư cùng ca ca đó."

Kiều Vọng Thư hưng phấn nhảy dựng lên: “Là cái gì? Là cái gì nhâ?"

Kiều Cảnh Vân đưa mắt nhìn sang cái rổ cùng bao quần áo trên bàn.

Kiều Vi lấy từng món đồ trong giỏ ra ngoài, thịt dê, thịt khô, thịt ba chỉ, trứng muối, một ít rau tươi và đồ ăn nhẹ cho năm mới.

Hai đứa bé nhìn loá cả mắt, bọn họ lớn như vậy, xưa nay chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, hoa quả chiên, đậu phộng chiên, hạt dưa, chà là tuyết, kẹo dẻo... trời ơi, còn có cả hồng khô!

Kiều Vi thấy dáng vẻ trợn mắt hốc mồm của bọn nhỏ, đáng yêu đến mức trái tim nàng tan chảy: “Hiện tại nương kiếm bạc không nhiều lắm, chỉ có thể mua cho các con những thứ này, tương lai nương buôn bán kiếm được nhiều tiền, sẽ mang theo bọn ngươi đi đến kinh thành mua càng nhiều đồ ăn ngon!"

Hai đứa bé vui vẻ gật đầu!

Sau đó, Kiều Vi lại từ trong bao quần áo lấy ra quần áo mới, trước kia bọn nhỏ quanh năm suốt tháng đều mặc không hơn một bộ đồ mới, lần này lại mỗi người đều có bốn bộ, quả thực không thể vui hơn được nữa.

"Ơ? Nương, đây là cái gì nha?" Kiều Vọng Thư lấy ra một cái hộp gỗ đào tinh xảo từ trong bao quần áo.

"Ta xem một chút." Kiều Vi cầm ở trong tay nhìn một chút, đây là hộp của Đại Phương Trai, nàng nhớ kỹ kí hiệu tường vi phía trên, nhưng nàng ngoại trừ cây trâm trên đầu kia, chưa từng mua những vật khác nha.

Kiều Vi mở ra xem, phát hiện bên trong nằm chính là cây trâm hoa giá trị Hoàng ngọc mai giá trăm lượng kia.

Cây trâm này, không phải đã được vị công tử kia mua rồi sao? Tại sao lại ở trong bao quần áo của nàng?

"Nương, cái này đẹp hơn cây trâm trên đầu nương nha." Kiều Vọng Thư nói.

Kiều Vi thở dài: “Đó là dĩ nhiên, cây trâm trên đầu nương chỉ có năm mươi tiền đồng, nó muốn một trăm lạng bạc ròng."

Kiều Vọng Thư không có khái niệm về tiền, chớp con ngươi nhìn về phía mẫu thân.

Kiều Vi cất kỹ cây trâm, đồ quý giá như vậy, nhất định là công tử không cẩn thận làm rơi vào trong bao quần áo của nàng. Dù gì là ân nhân cứu mạng của mình, nàng cũng không dám nuốt riêng vật của hắn. Ngày nào hữu duyên thấy hắn, trả lại cho hắn, nhưng nàng không biết còn có có một ngày như vậy hay không.

Buổi tối Kiều Vi hầm một nồi canh miến thịt cừu dê, xào một đĩa thịt kho cà rốt, một bát cải thảo, hấp mấy cái bánh bao, ba người ăn một bữa no nê.

Sau khi rửa mặt, Kiều Vi cùng bọn nhỏ nằm ở trên giường, Kiều Vi ngủ bên ngoài, nữ nhi cùng con trai ngủ bên trong, Cảnh Vân ngủ rất ngoan, một mình đắp một chiếc chăn, khi ngủ thế nào, lúc dậy thế đó, Vọng Thư thì không như thế, dáng ngủ của nha đầu kia có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.

"Đêm nay không cho phép lại đá chăn biết không?" Kiều Vi đắp kín chăn cho nữ nhi.

"Dạ biết." Kiều Vọng Thư ngoan ngoãn nói.

Kiều Vọng Thư ôn nhu cười: “Ngày hôm nay tiên sinh dạy bài học, có nghe hiểu không?"

"Nghe hiểu ạ." Kiều Vọng Thư ngọt ngào nói.

Kiều Vi vui vẻ: “Không phải con luôn khóc sao? Lại còn nói nghe hiểu? Vậy con nói xem xem, tiên sinh nói cái gì?"

"Tiên sinh... tiên sinh... tiên sinh nói..." Kiều Vọng Thư vẻ mặt mông lung, tiên sinh nói cái gì nha? !

Kiều Cảnh Vân bất đắc dĩ thở dài: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên. Tích mạnh mẫu, trạch lân xử, tử bất học, đoạn cơ trữ. Đậu yến sơn, hữu nghĩa phương, giáo ngũ tử, danh câu dương."

Nhiều như vậy!

Kiều Cảnh Vân nói tiếp: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương. Tạm thời cũng chỉ có chừng đó."

Tạm thời... cũng chỉ có chừng đó?

Chẳng lẽ nhi tử cảm thấy lão tú tài dạy quá ít sao !?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK