Trong viện vang lên một trận tiếng cười nhạo.
Kiều Ngọc Khê lớn như vậy, chưa từng bị mất thể diện như vậy, n Bá Phủ ở kinh thành cũng coi như thế gia danh tiếng hàng đầu, tuy không bằng Hầu phủ, phủ Quốc công, vương phủ, nhưng có tầng quan hệ thông gia với Cơ gia, cho nên cũng trở cũng trở thành đối tượng săn đón của nhiều nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.
Từ khi nàng trở về Kinh, mỗi ngày thiên kim tiểu thư đến nịnh bợ nàng giống như cá diếc sang sông, không ít người có thân phận cao hơn nàng, lại không một ai đáng để cho nàng mang theo hậu lễ tự mình đăng môn bái phỏng vào ba mươi tết.
Thôn cô này thực sự là không biết tốt xấu, không cảm động đến rơi nước mắt cũng thôi đi, lại xui khiến Thập Thất ném nàng ra ngoài ngay trước mặt của tất cả mọi người, điều này làm cho nàng sau này làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đám người kia?
"Ngươi đến cùng đã làm gì?" Kiều Ngọc Khê lạnh lùng trừng mắt về phía rồi Phòng ma ma.
Phòng ma ma nhịn cơn đau xương tay gảy lìa, rụt cổ lại, giải thích: "Ta thực sự không làm gì cả, là chính ar ta muốn gây chuyện, lúc đó có rất nhiều hài tử, còn có phụ nữ có thai, ta sợ thương tổn người vô tội, mới mời ả đi."
"Mời đi?" Kiều Ngọc Khê lạnh nhạt nói: "Là từ chối chữa trị !?"
Phòng ma ma rụt rè nói: "Tiểu thư người… người vừa nãy cũng nhìn thấy rồi, ả ta rốt cuộc ngang ngược không biết lý lẽ cỡ nào, ta không đuổi ả đi, Linh Chi Đường không chừng bị ả làm thành cái dạng gì, nhiều bệnh nhân đang chờ như vậy. . ."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhỏ đi.
Kiều Ngọc Khê vừa nãy thấy được, nữ nhân kia không có bệnh, bệnh là hai đứa bé nằm trên giường, một người trong đó trên mặt bị phát ban, đây là bệnh vô cùng nghiêm trọng, nếu không được trị liệu kịp thời, hậu quả khó mà lường được.
Nàng cau mày nói: "Ma ma ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Trước mặt mọi người, lại từ chối chữa trị hai hài tử bị bệnh nặng, ngươi nghĩ người khác sẽ nhìn Linh Chi Đường chúng ta như thế nào?"
Phòng ma ma đọc sách ít, kiến thức hạn hẹp, ỷ vào tuổi còn trẻ thân thể khỏe mạnh, từng cho Kiều Ngọc Khê uống sữa, mới có địa vị hiện giờ tại n Bá phủ, muốn nói lấy đại cục làm trọng, nàng nhất định là hiểu.
Nhưng Kiều Ngọc Khê phân tích rõ ràng lợi hại của sự kiện này với bà ta, bà ta vẫn không cảm giác mình làm sai.
Nếu chuyện xảy ra một lần nữa, bà ta cũng vẫn sẽ đuổi con khốn này!
"Ma ma ngươi kêu ta nói ngươi như thế nào đây?" Kiều Ngọc Khê tức giận đến mức đau gan, "Ngươi biết ngươi đã làm hỏng hết mọi chuyện hay không? ! Nếu không phải ngươi từ chối khám cho bọn họ, bọn họ có thể tìm tới Thập Thất sao? Đại nhân có thể vì bốc thuốc cho bọn họ, mà không tới buổi hẹn cùng ta sao? Lúc đầu ngày hôm nay có thể chẳng có chuyện gì, đều là ngươi tự chủ trương, làm hỏng hết mọi thứ! Từ trước ta chỉ không lấy lòng được Thập Thất, hiện tại cũng đắc tội cả Thập Thất rồi!"
Nói đến nước này, Phòng ma ma mới quýnh lên: "Ai nha. . . vậy làm sao bây giờ tiểu thư?"
Kiều Ngọc Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn bà ta, nhưng đây lại là nhũ mẫu của nàng, đổi ma ma khác, nàng sớm bảo người đuổi đi rồi!
Nàng nhíu mày nói: "Kế trước mắt, chỉ có chờ đại nhân trở về, rồi nói rõ mọi việc với đại nhân."
Quyết không thể để cho nữ nhân kia hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt đại nhân, làm cho đại nhân nảy sinh hiềm khích với nàng.
Cơ Minh Tu nhanh chóngtrở lại, bởi vì bệnh tình của hài tử không thể chậm trễ, hắn không ngồi xe ngựa, mà là cỡi ngựa tới hoàng cung, khi trở về, trên đường đổ chút tuyết, dính đầy người hắn.
Hắn giơ tay, lạnh như băng dùng đầu ngón tay hất bỏ hoa tuyết rơi trên mặt nạ.
"Đại nhân." Kiều Ngọc Khê chống ô giấy dầu, điềm đạm đáng yêu đi tới, nàng co rúm ở trong gió rét một lúc lâu, cánh môi cùng gương mặt đều cóng đến trắng bệch.
Cơ Minh Tu tung người xuống ngựa, khẽ gật đầu.
Minh An nghe được động tĩnh ngoài cửa, vội vàng đi ra thay đại nhân dắt ngựa.
Cơ Minh Tu vừa nhìn dáng vẻ thận trọng kia, liền đoán ra Kiều Ngọc Khê làm sao tìm được tới cửa.
Minh An biết mình đã làm sai chuyện, bèn vội vã dắt ngựa vào chuồng ngựa.
Kiều Ngọc Khê dịu dàng nói: "Đại nhân ngài đừng trách tội Minh An, là tự ta không nên tới cửa."
"Có việc?" Cơ Minh Tu không đón nàng nói.
Kiều Ngọc Khê xấu hổ cúi đầu: "Ta không dám giấu giếm đại nhân, hôm nay buổi trưa, có một vị phụ nhân mang theo hai đứa bé đến Linh Chi Đường coi bệnh, rồi xảy ra xung đột với Phòng ma ma, bị Phòng ma ma từ chối khám bệnh. Chuyện này suy cho cùng cũng là sai của ta, là ta giám thị hạ nhân bất lực, mới để hạ nhân lạm quyền, làm ra loại này chuyện thương thiên hại lý này."
Cơ Minh Tu trầm ngâm chốc lát, ánh mắt xuyên qua cửa hiên, quét một vòng đông sương của tứ hợp viện, lại trở xuống trên mặt của Kiều Ngọc Khê: "Người bị từ chối khám bệnh chính là bằng hữu của Thập Thất?"
Kiều Ngọc Khê gật đầu, vành mắt chậm rãi đỏ bừng: "Vừa nãy bọn họ đánh đuổi Phòng ma, ta mới biết được đã xảy ra chuyện không nên như vậy. . . Thập Thất cũng rất tức giận, ném cả ta ra ngoài. . . Ta không trách Thập Thất, ta biết là ta không tốt, cũng xin đại nhân cho ta một cơ hội chuộc tội với bọn họ, ta cam đoan từ nay về sau Linh Chi Đường sẽ không bao giờ phát sinh những chuyện tương tự, đại nhân, ngươi để ta đi vào, nhận lỗi với bọn họ nha."
Cơ Minh Tu lại dường như hoàn toàn không lĩnh hội trọng điểm trong lời của nàng, im lặng một lúc, cau mày nói: "Ngươi nói. . . là Thập Thất thanh ném ngươi ra ngoài?"
Kiều Ngọc Khê nhìn dáng vẻ cau mày của hắn, cảm thấy rất vui vẻ.
Đại nhân cũng thấy Thập Thất quá đáng, phải không? Đại nhân quả nhiên là quan tâm nàng, ngẫm lại cũng đúng, mình là vị hôn thê của đại nhân, Thập Thất được coi trọng cỡ nào cũng chỉ là một thủ hạ, nào có thể quan trọng bằng người bên gối?
Đại nhân thích hài tử, vậy sau khi thành thân nàng sẽ sinh mười tám cái hài tử, đứa nào chả đáng yêu hơn so với Thập Thất chứ?
"Đúng vậy, đại nhân, là Thập Thất ném ta ra." Nàng kích động nói.
Cơ Minh Tu thở dài: "Vậy cũng hết cách."
Kiều Ngọc Khê khó hiểu ngẩn ra.
Cơ Minh Tu bất đắc dĩ nói: "Nếu ta nhặt đồ mà Thập Thất ném ra ngoài, Thập Thất sẽ mất hứng."
Kiều Ngọc Khê: ". . ."
------ Nhắc với người xa lạ ------
Kiều muội: Tu ca cũng không giúp ngươi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi \(≧▽≦)/