• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đất bị nhiễm phèn không thích hợp trồng trọt là do điều kiện nước kém, độ mặn quá cao, có thể có thể rút cạn và rửa mặn để giảm hàm lượng muối trong đất, đồng thời có thể cải thiện thành phần đất bằng cách cày sâu, lấp đất để đẩy nhanh quá trình rửa trôi muối, cũng có thể cải thiện về mặt hóa học bằng cách bón các chất biến tính.

Hay là trực tiếp trồng cây chịu mặn.

Dự án cải tạo đất quá lớn, tiêu tốn rất nhiều tài lực và vật lực, Kiều Vi nghèo kiết xác, không ra nổi số tiền này, không bằng chọn cách đơn giản nhất và khả thi nhất —— trồng cao lương ngọt.

Cao lương ngọt chịu muối kiềm cao hơn cây ngô nhiều, lại chịu hạn, chịu ngập, chịu cằn cỗi, có thể nói là loại cây trồng cực tốt.

Một miếng đất lớn như vậy bị nhiễm phèn, nếu tràn ngập cao lương ngọt, sẽ là một khoản thu nhập phong phú cỡ nào.

Không thể đợi thêm nữa, nàng phải nhanh mua hạt giống!

Kiều Vi mang theo hài tử, hào hứng trở về trên núi.

Nhưng mà đợi nàng mở ra túi tiền khô đét, lấy ra một đồng xu duy nhất từ trong đó, nàng mới phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng —— lần này khám bệnh, nàng đã xài hết toàn bộ gia sản, đừng nói mua hạt giống, nàng ngay cả cái bánh bao cũng mua không nổi.

Mối làm ăn của Dung Ký sẽ vào sau mười lăm, đợi nàng kiếm đủ mua mầm móng tiền, không biết bao giờ.

Trước đây La đại nương nói đùa nói, bảo nàng tiêu sạch tiền thì biết làm sao giờ?

Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, còn trêu ghẹo nói, thật xài hết ngài cho ta mượn là được.

Một câu nói đùa, ai biết thành thật.

Chẳng qua hiện nay tất cả mọi người đều tránh mặt nàng, tiền mượn không được, phải tự nghĩ biện pháp.

Kiều Vi mở ruơng ra, từ tầng dưới chót nhất lấy ra một cái hộp đã khóa lại, trong hộp còn có một cái hộp, có thể thấy được trong thứ này chứa nhiều Bảo bối của nàng.

Sống hai đời, lần đầu tiên có nam nhân đẹp trai như vậy tặng lễ vật cho nàng, nàng vốn định giữ làm kỷ niệm, hiện tại xem ra, không thể nào.

Mùng sáu Tháng giêng, Kiều Vi mang theo cây trâm, cùng bọn nhỏ đi lên trấn, vốn định mướn mã xa của cha Xuyên Tử, nhưng bây giờ hầu như người của toàn thôn đều trốn nàng, cha của Xuyên Tử cũng không ngoại lệ. Hết cách, nàng chỉ phải đi cùng bọn nhỏ.

Mới vừa rời khỏi thôn, Kiều Vi lập tức mơ hồ cảm giác có người đang theo đuôi bọn họ, âm thầm để ý, nắm dao găm trong tay áo.

Sau khi đi một dặm, trên đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, đạo nhân kia bỗng nhiên đuổi theo! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kiều Vi lập tức xoay người, vung lên dao găm cắt vào cổ họng của đối phương!

"Tỷ! Là ta!" La Vĩnh Niên sợ hãi kêu lên!

Kiều Vi vội vàng thu hồi dao găm: " Vĩnh Niên? Ngươi theo ta làm gì?"

La Vĩnh Niên bị Kiều Vi doạ sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chưa từng nhìn thấy cô nương nào có thân thủ nhanh như vậy, nếu không phải là gã kêu lên, chỉ sợ lúc này đã trúng đao rồi, thật là đáng sợ.

Gã vẫn còn sợ hãi nói rằng: "Ta không phải là sợ tỷ đi một mình không an toàn, nên muốn cùng tỷ đi lên trấn sao?"

Kết quả chứng minh, thân thủ của gã còn không bằng nàng.

Thật mất mặt.

Kiều Vi kinh ngạc liếc nhìn La Vĩnh Niên, nói rằng: "Ngươi có lòng, đa tạ. Ta không sao, ngươi trở về đi, để người ta biết ngươi đi cùng ta sẽ không tốt."

"Ta cần gì để ý bọn hắn!" La Vĩnh Niên quật cường nói, vác Cảnh Vân ở trên lưng. Đi mấy bước, không thấy Kiều Vi cùng Vọng Thư đuổi theo, bất đắc dĩ nói: "Ta đưa các ngươi đến trấn trên sẽ trở lại, không để người ta biết, được chưa?"

Kiều Vi lưỡng lự: "Vĩnh Niên, ngươi không nên làm như thế."

"Ta thích được chưa?" La Vĩnh Niên hừ một tiếng, xoay người cất bước đi xa.

Thật quật cường nha.

Kiều Vi lắc đầu, không nói thêm gì nữa, ẵm Vọng Thư, bước nhanh đi theo.

Suốt cả đoạn đường, hai người không nói chuyện.

La Vĩnh Niên quả thực đưa bọn họ đến trấn trên mới rời khỏi.

Trấn trên náo nhiệt hơn nhiều so với dự trù của Kiều Vi, rất nhiều cửa hàng đều mở, có cửa hàng đang làm vẩy nước quét nhà, có đã buôn bán bình thường, Đại Phương Trai đang làm vẩy nước quét nhà, bọn tiểu nhị dựng thang, bưng chậu gỗ, thùng gỗ bận rộn làm việc ở trong tiệm ngoài tiệm.

Kiều Vi cẩn thận né tránh bọn họ, đi tới quầy hàng, tiếp đãi nàng là tiểu nhị lần trước, tên là Tiểu Trang.

Kiều Vi bề ngoài trông nhỏ hơn so với tuổi thật, lại không búi tóc như các phu nhân, Tiểu Trang vẫn cho rằng nàng là một tiểu cô nương, vừa vừa nhìn thấy nàng dắt theo hai tiểu oa nhi, một bé trong đó còn đặc biệt giống nàng, liền không chút nghĩ ngợi nói rằng: "Mang đệ đệ muội muội ra ngoài sao?"

Kiều Vi sửng sốt, cười nói: "Chúng là nhi tử nữ nhi của ta."

Tiểu Trang nghẹn họng nhìn trân trối.

Kiều Vi lấy ra Hoàng Ngọc Mai Hoa Trâm phóng tới trước mặt gã: "Cái này có thể trả lại không?"

Tiểu Trang hồ nghi nói: "Đây không phải là trâm hoa mai mà vị công tử kia mua cho ngươi sao? Tại sao lại trả lại?"

Kiều Vi làm ra vẻ cao thâm khó lường nói: "Nguyên nhân... ta không tiện nói, ngươi chỉ cầnn nói cho ta có thể trả hay không!!"

Tiểu Trang cầm lấy trâm hoa mai kiểm tra một phen, bảo tồn hoàn hảo, không có bất kỳ vết tích hư hại: "Còn tốt nha, phu nhân."

"Ta chưa từng mang nó lần nào, nó đương nhiên là tốt, ngươi rốt cuộc cho trả hàng hay không, cứ nói thẳng."

"Bổn điếm một khi bán đồ trang sức, thì tuyệt đối không trả hàng lại."

"Xem ra ngươi không muốn ta lại giới thiệu làm ăn cho ngươi, cũng được, lần sau có quý nhân tới tìm ta hỏi đồ trang sức, ta mang tới cửa tiệm đối diện."

"Ai đừng đừng đừng! Ta cho ngài trả hàng còn không được sao?" Tiểu Trang nói rằng: "Nhưng... nhất định là không thể cấp ngài giá gốc, phải thu chút phí khấu hao. Ngài yên tâm, chắc chắn có lời hơn so với cửa hàng cầm đồ!"

"Bao nhiêu?" Kiều Vi thờ ơ hỏi.

Tiểu Trang nói: "Tối đa trả ngài 50 lượng."

Kiều Vi vỗ một cái vào trên quầy: "50 lượng? Còn không bằng ta đi cửa hàng cầm đồ!"

Tiểu Trang khổ sở nói: "Nhưng thưa ngài đây là đồ xài rồi, chúng tôi không thể bán được với giá ban đầu."

Kiều Vi buông tay: "Ta chưa hề dùng nó, ngươi không nói, ta không nói, ai biết nó từng bị bán qua một lần?"

"Chúng tôi không thể kinh doanh trái lương tâm như vậy được..."

"Ngươi chém ta nhiều bạc như vậy chẳng lẽ không trái lương tâm hả?"

Tiểu Trang gãi đầu nói: "Nể tình ngài là khách quen, 60 lượng không thể nhiều hơn nữa."

Kiều Vi kéo dài âm điệu: "80."

Tiểu Trang buồn rầu nói nói: "Không được phu nhân, cho ngài trả lại hàng đã là trái với quy định, cho giá cao như vậy nữa, lão bản sẽ đuổi ta mất."

Kiều Vi nhíu mày, nói: "70, không thể ít hơn nữa."

"65."

"70." Kiều Vi kín đáo để lộ con dao găm sáng loáng trong tay áo, hung ác nheo mắt lại.

Tiểu Trang lập tức hết hồn: "7... 70 thì 70, ta... ta... ta lập tức lấy bạc cho ngài, ngài... chờ."

Nói xong, mặt tái mét chạy vào phòng thu chi.

Cảnh Vân cùng Vọng Thư nhìn chằm chằm mẫu thân bỏ dao găm trở vào tay áo.

Kiều Vi vuốt trâm hoa mai tinh xảo, bất đắc dĩ thở dài, sớm nên đoán được mình không xứng sở hữu đồ tốt như vậy, dù may mắn có được, cũng sẽ không giữ được.

Gặp lại sau, ánh trăng sáng.

"Ngươi cũng ở nơi đây?"

Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang ở sau lưng, trầm thấp mà giàu từ tính, dễ nghe có thể khiến lỗ tai người ta thoải mái.

Kiều Vi cực kỳ chấn động, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Minh Tu từ ngoài cửa chậm rãi đi tới, hắn mặc trường bào màu xanh nhạt, vai rộng eo hẹp, vóc người rắn chắc thon dài, trên mặt đeo mặt nạ che nửa, mơ hồ lộ ra khí tức cấm dục.

Kiều Vi hoàn toàn không ngờ tới lại ở chỗ này tình cờ gặp hắn, cả người đều ngẩn ra.

"Phu nhân, ta đã chuẩn bị xong bạc, ngươi đếm thử xem, tổng cộng 70 lượng." Tiểu Trang đi ra từ phòng thu chi, đặt một bao bạc ở trên quầy.

Kiều Vi xoạch một tiếng, đóng lại hộp, trừng mắt về phía Tiểu Trang nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta đã nói ta không bán!"

Tiểu Trang ngẩn ra.

Kiều Vi "lòng đầy căm phẫn" nói: "Các ngươi tại sao có thể như vậy chứ? Cũng chỉ vì người khác ra cao giá, đã muốn ép ta nhường lại đồ trang sức! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi kinh doanh như vậy là không được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK