Kiều Vi thay lại y phục của mình, nắm tay con trai và con gái lên xe ngựa trở về nhà.
Mùng 3 Tết, kinh thành vẫn đắm chìm trong không khí tết nguyên đán, xung quanh giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ không ngừng.
Đường phố vắng vẻ, hàng quán vắng khách, nhưng so với ngày 30 Tết đỡ hơn nhiều.
Kiều Vi bảo La Vĩnh Niên tìm một thư trai, dùng bạc còn sót lại mua vài quyển y thư. Kiếp trước nàng học ở Tây y, biết rất ít về Trung y, đến cổ đại, nàng mới phát hiện ra những gì mình học được gần như vô dụng.
Nếu nàng tinh thông Trung y, lần này bọn nhỏ sinh bệnh sẽ không bị lang băm làm chậm trễ, huống chi là đến kinh thành đón tết.
Nàng cũng không trông cậy vào mình học thành Hoa Đà thứ hai, chí ít bọn nhỏ có đau đầu, nàng có thể tự mình ứng phó.
Sau khi mua y thư, túi tiền của Kiều Vi hoàn toàn lép xẹp.
Ôi, thật bi kịch mà.
Kiều Vi bọc sách cẩn thận rồi lên xa ngựa.
La Vĩnh Niên vừa đánh xe vừa hỏi: “Tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi trấn trên trả xe ngựa cho Trần Đại Đao trước.”
“Được.”
Lần này nhờ xe ngựa của Trần Đại Đao, Kiều Vi mới có thể thuận lợi dẫn bọn nhỏ vào kinh, nếu không chỉ dựa vào đôi chân, vô luận thế nào cũng không đi tới kinh thành, chứ đừng nói gió lạnh thấu xương, sợ rằng bọn trẻ đã chết cóng trước khi đến nơi.
Để bày tỏ lòng biết ơn, Kiều Vi đặc biệt biếu Trần Đại Đao hai hộp đồ ăn vặt mang từ kinh thành về.
Tuy nhiên, khi họ tìm đến nơi ở của Trần Đại Đao, thì chẳng thấy bóng dáng của Trần Đại Đao đâu cả, toàn bộ sân đều trống rỗng, tựa như vừa mới bị cướp, chậu nước bị lật úp trên mặt đất, vẫn còn xèo xèo bốc hơi nóng.
Kiều Vi và La Vĩnh Niên nhìn nhau.
Đây là địa bàn của Thanh Long bang đúng không?
Ai mà to gan vậy, dám cướp bóc ở Thanh Long bang?
Ngay khi hai người nghĩ mãi không ra, Hổ Tử từ bên ngoài chui vào, nhìn bóng lưng trong viện, thăm dò hỏi: “Phu nhân, là cô đúng không?”
Hai người đồng thời xoay người lại, Kiều Vi khẽ gật đầu: “Là ta, Hổ Tử, ngươi sao vậy?”
Hồ Tử dường như cuối cùng cũng nắm được cọng rơm cứu mạng, quỳ xuống xin Kiều Vi: “Phu nhân! Xin cứu Đại Đao! Đại Đao đã bị người ta bắt đi rồi!”
“Ai?”
“Đại Kim!”
Thì ra sáng sớm hôm nay Ngô Đại Kim được nha môn thả ra, đương nhiên là có người chống lưng đã nhờ quan hệ xin giúp hắn, cho nên hắn vừa ra tù, liền bảo vợ chuẩn bị hậu lễ để hắn vào kinh cảm tạ người đã giúp hắn. Nào ngờ khi đến đây, phát hiện xe ngựa của mình không cánh mà bay.
Sau khi dò hỏi kỹ lưỡng, biết được là Trần Đại Đao tự chủ trương, đưa xe ngựa cho nhóm tiểu nương đã hại hắn vào ngục, hắn tức giận sai người bắt Trần Đại Đao về chỗ của hắn, hắn cũng gọi huynh đệ trong bang hội tới, để mọi người xem số phận của kẻ phản bội.
“Phu nhân, Đại Kim muốn chém Đại Đao, cô mau đi cứu hắn!” Hổ Tử khóc lóc cầu xin.
Bang hội có quy tắc của bang hội, nếu Kiều Vi tùy tiện xông vào, huống chi giữa nàng và Ngô Đại Kim còn có ân oán cá nhân, cho dù không có, cũng sẽ không có quả ngon để ăn.
Nhưng đúng là Đại Đao vì giúp họ mới đắc tội với Đại Kim, họ không thể khoanh tay ngồi nhìn.
La Vĩnh Niên nói với Kiều Vi: “Tỷ, tỷ đưa bọn nhỏ về trước, đệ đi cứu Trần Đại Đao.”
Kiều Vi cẩn thận cân nhắc ai là người đi thì thích hợp hơn, kết luận là nàng đi thì phần thắng sẽ cao hơn.
“Không được, chuyện này là do tỷ mà ra, cho nên tỷ đi thì tốt hơn.”
La Vĩnh Niên mở to mắt: “Tỷ, tỷ có biết Ngô Đại Kim là ai không? Trước đây đệ đã nói dối tỷ! Đệ và Thanh Long bang đánh nhau trước giờ chưa từng thắng! Ngô Đại Kim thật sự biết võ công! Không phải loại tân binh như Trần Đại Đao! Hơn nữa bang hội có nhiều huynh đệ như thế, tỷ không thể thắng được!”
Kiều Vi nhướng mày cười: “Đệ cũng nói lần nào đệ cũng thua, vậy đệ đi cũng vô dụng thôi. Thanh Long bang đã truy sát tỷ hai lần, cả hai lần tỷ đều thắng, như vậy xem ra, phần thắng của tỷ lớn hơn đệ.”
“Tỷ.”
Kiều Vi vỗ vai cậu ta: “Nghe lời, đưa bọn trẻ trở về, tỷ sẽ về trước khi mặt trời lặn. chẳng phải đệ luôn muốn biết làm sao tỷ quen biết với Trần Đại Đao, làm sao quen biết Minh công tử và Thập Thất hay sao? Buổi tối tỷ sẽ kể hết với đệ.”
“Nhưng mà...”
Kiều Vi không cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào, nàng đi tới xe ngựa, ôm bọn nhỏ đang ngủ xuống, dùng vải bông cột từng đứa lên người Lạc Vĩnh Niên: “Một người phụ nữ như tỷ đều có thể đi tới, một chàng trai trẻ như đệ hẳn là có thể đi về được chứ?”
“Tỷ...”
Kiều Vi cho cậu ta một ánh mắt không thể cự tuyệt.
Cậu ta vẫn không chịu đi.
Kiều Vi liền nói: “Nếu đệ xảy ra chuyện gì, tỷ mang bọn nhỏ chạy không được bao xa, đệ thì khác, chân đệ nhanh, thể lực tốt, tỷ nói như vậy đệ hiểu không?”
La Vĩnh Niên gật đầu, cắn răng nói: “Tỷ yên tâm, đệ trở về thôn xong sẽ lập tức tới giúp tỷ, tỷ cố gắng kéo dài thời gian.”
Kiều Vi Kiều Vi không từ chối, khẽ mỉm cười: “Được.”
Nhìn người phụ nữ mỏng manh này, Hổ Tử thầm đổ mồ hôi lạnh, nàng ấy chỉ là một người phụ nữ vô tội, mình kéo nàng ấy xuống nước liệu có quá đáng không?
Nhưng... Đại Đao là huynh đệ tốt của mình, hắn không thể trơ mắt nhìn Đại Đao chết.
Đại Đao nói nàng có người quen ở kinh thành, Đại Kim, Đại Kim hẳn là không dám hại nàng đúng không?
Là như vậy......
Nội tâm Hổ Tử giằng co như đang giao chiến giữa người và trời vậy, hắn dẫn Kiều Vi đến cửa viện của Ngô Đại Kim, một chân đã bước qua ngưỡng cửa, nhưng hắn đột nhiên thu lại, kéo Kiều Vi đến gần con hẻm: “Cô đi đi! Cô không cứu Đại Đao nổi đâu! Người chống lưng cho Đại Kim thật sự rất lợi hại, cho dù người sau lưng cô có mạnh cỡ nào, cũng không mạnh bằng hắn đâu!”
Kiều Vi bình thản cười nhẹ: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không nói sự thật cho đến khi ta đi vào cơ đấy.”
Hổ Tử cả kinh, xấu hổ nói: “Cô... Cô nhìn ra được rồi à?”
Kiều Vi gật đầu: “Lấy công chuộc tội, bắt cái đinh trong mắt Ngô Đại Kim, trút giận cho Ngô Đại Kim, để Ngô Đại Kim nhẹ tay với Đại Đao. Nếu ta là ngươi ta cũng sẽ làm vậy.”
Hổ Tử cúi đầu: “Đúng, xin lỗi cô.”
Kiều Vi thản nhiên cười: “Đi thôi, dẫn ta đi vào, cứ nói là ngươi bắt được ta.”
Hổ Tử lắc đầu: “Chuyện này ta không làm được. Cô đừng tưởng rằng Đại Đao không đứng đắn, luôn bắt nạt các tiểu cô nương, nhưng thật ra hắn là một hảo hán, hắn không có thói cướp đoạt mạng sống của người khác, nếu hắn biết mạng của hắn là lấy mạng của cô đổi, hắn sẽ không đồng ý.”
Kiều Vi buồn cười nói: “Ai nói ta muốn lấy mạng mình đi đổi? Ta vẫn sống chưa đủ đâu, yên tâm đi, ta có biện pháp cứu Đại Đao.”
---------------- Ngoài lề -----------------
Thanh Long bang là gì chứ? Kiều tỷ tỷ lấy nó cho ngươi!