• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên nàng không biết, bởi nàng không thừa kế ký ức của nguyên chủ.

Bệnh của bọn nhỏ không thể trì hoãn thêm, trấn Tê Ngưu không có, vậy thì đi trấn khác: “Đại Đao, ngươi có biết trấn nào gần đây có dược phòng còn mở không?”

Trần Đại Đao đáp: “Trấn trên khẳng định đều đóng, nếu phu nhân thật sự nóng lòng muốn tìm đại phu, vậy thì phải tới kinh thành, ở kinh thành có, thúc công ta năm trước ăn tết té gãy chân, phải lên kinh thành mới chữa được.”

Kiều Vi trầm ngâm một lát: “Từ đây đến kinh thành có xa không?”

Trần Đại Đao nghĩ nghĩ: “Đại khái…… Ba bốn mươi dặm đường.”

Kiều Vi nhíu mày: “Xa như vậy?”

Trần Đại Đao nhìn xung quanh, không thấy xe ngựa của Kiều Vi đâu, trừng mắt hỏi: “Ngài… ngài đi bộ cả đoạn đường?”

Kiều Vi ừ một tiếng.

Trần Đại Đao sững sờ, xa như vậy, còn mang theo hai đứa nhỏ, ngay đến cả nam nhân cũng không thể đi được huống chi là nữ nhân? Không mệt chết ở trên đường thực sự là kỳ tích.

Có điều, đường tới kinh thành quá xa, phu nhân mang theo hài tử, khẳng định là không thể đi được.

Kiều Vi cũng nghĩ đến vấn đề này: “Đại Đao, xa hành trấn trên còn cho thuê xe ngựa không?”

Trần Đại Đao lắc đầu: “Cũng đóng cửa rồi.”

Tất cả đều đã ngừng kinh doanh buôn bán, chỉ có một đám không nhà để về, côn đồ cắc ké như bọn họ mới lang thang trên đường phố giữa đêm.

Trần Đại Đao ngó mắt liếc Kiều Vi một cái, muốn nói lại thôi.

Kiều Vi siết chặt ngón tay: “Có thể tìm hộ ta chút nước ấm được không?”

Cái này vẫn là có thể đi, Trần Đại Đao dẫn Kiều Vi đưa tới chỗ ở của mình và các huynh đệ —— một tiểu viện có hai cửa. Ngày thường không nữ nhân thu thập, lộn xộn, Trần Đại Đao thẹn thùng cười cười, để các huynh đệ thu thập, còn mình thì đi đun một bình nước ấm cho Kiều Vi.

Kiều Vi uống trước một ly, không phát hiện ra điều gì bất thường, mới đút cho Cảnh Vân và Vọng Thư uống.

Uống nước xong, Kiều Vi đứng dậy cáo từ.

Trần Đại Đao nhìn thân ảnh nhỏ bé gầy ốm trong gió lạnh của nàng, trong lòng xẹt qua một tia không đành lòng: “Xe ngựa…… Xe ngựa cũng không phải không có.”

Nửa khắc sau, Trần Đại Đao đứng trước chuồng ngựa ở hậu viện, trong bang có một huynh đệ rất thân thiết với hắn, tên là Hổ Tử.

Hổ Tử trừng mắt nói: “Đại Đao ca, ngươi điên rồi sao? Ngươi vậy mà lại dám động đến xe ngựa của Đại Kim? Đại Kim mà biết sẽ lột da ngươi!”

Trần Đại Đao cẩn thận dắt ngựa ra ngoài, dùng dây thừng cột chắc ngựa vào xe: “Chỉ cần không để cho hắn biết là được chứ gì? Hắn còn ở trong ngục, chờ đến lúc hắn ra khỏi ngục phu nhân đã trở về, ngươi không nói, ta không nói, ai cũng không biết.”

Hổ Tử há mồm: “Nhưng mà……”

Trần Đại Đao vỗ vai Hổ Tử: “Không nhưng nhị gì nữa, quyết định vậy đi.”

Trần Đại Đao lặng lẽ mở cửa sau, dắt xe ngựa ra ngoài, tìm thấy Kiều Vi đang đứng trong ngõ nhỏ đợi hắn, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, đi dọc Hưng Thịnh Nhai tới cuối đường quẹo phải Thượng Quan đạo, đi thẳng về hướng bắc là có thể tới được Kinh thành. Song thưa phu nhân, ngài định tự đánh xe sao?”

Câu hỏi này khiến Kiều Vi khựng lại, kiếp trước cô còn chưa đụng đến ngựa chứ đừng nói là lái xe ngựa.

“Trấn trên có thể tìm được xa phu không?” Kiều Vi hỏi.

Trần Đại Đao vò đầu: “Tìm thì tìm được, nhưng năm hết tết đến, tiền công nửa đêm, tăng giá tiền…”

Kiều Vi không nghĩ ngợi nói: “Một lượng bạc một ngày, ăn ở ta bao.”

“Không bằng mướn ta đi? Ta chỉ thu nửa lượng.”

Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, Kiều Vi quay đầu vừa thấy, là La Vĩnh Niên chẳng biết đi vào ngõ nhỏ từ lúc nào, dựa người vào vách tường, đôi tay khoanh trước ngực, lưu manh vô lại mà nhìn nàng.

Kiều Vi run run: “Vĩnh Niên, sao đệ lại tới đây rồi?”

La Vĩnh Niên tức giận hừ hừ: “Có phải nếu ta không tới thì tỷ định một mình tới kinh thành không? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết một lời, một mình tỷ mang theo hài tử đi đêm rất nguy hiểm!”

La Vĩnh Niên đi qua, xòe lòng bàn tay để lộ ra trâm ngọc thạch, “May mắn ta không ngủ say, nghe thấy được động tĩnh ở trong nhà, lúc đầu ta còn tưởng là trộm, chạy tới vừa nhìn, lại nhặt được cây trâm này, là của tỷ phải không?”

Kiều Vi sờ lên búi tóc, không thấy cây trâm trên đầu đâu: “Là của tỷ.”

Lạc Vĩnh Niên cài cây trâm lên đầu Kiều Vi, Kiều Vi đưa tay lấy trâm nhưng vồ hụt, lại nghe được hắn nói: “Vốn định ngày mai trả lại cho tỷ, song lại sợ tỷ xảy ra chuyện gì, đành nhanh nhanh chóng chóng lên núi đi tìm, kết quả không ai ở nhà, làm ta đành phải tới trấn trên đi tìm. Về sau không được như vậy nữa, có chuyện gì phải đến nói cho chúng ta biết, Cảnh Vân và Vọng Thư cũng là ngoại sanh (cháu ngoại trai) của ta, bọn nhỏ bị bệnh, ta cũng rất lo lắng!”

Không phải Kiều Vi cố ý giấu không nói cho bọn họ biết, chỉ là nhiều năm một mình, cũng đã quen tự mình giải quyết, cho nên nàng không muốn cũng như không dám quá ỷ lại vào người khác.

Thấy dáng vẻ thổi râu trừng mắt của La Vĩnh Niên, Kiều Vi khẽ mỉm cười: “Được.”

Hai người cáo biệt Trần Đại Đao, lên xe ngựa đi về phía kinh thành, xe ngựa tuy không lớn, nhưng có một ghế dài đơn giản, vừa đủ cho bọn trẻ ngả lưng.

La Vĩnh Niên đánh xe, hỏi Kiều Vi: “Tỷ, sao tỷ lại quen biết người của Thanh Long Bang?”

Kiều Vi trải chăn bông, đắp lên người bọn trẻ: “Nói ra thì rất dài, đệ biết bọn hắn?”

“Trước kia từng đánh nhau.”

“Ai thắng?”

“Đương nhiên là đệ rồi!”

“Nga.” Thắng chạy tới kinh thành, thua xưng bá trấn nhỏ, logic trăm ngàn lỗ thủng này, nàng làm bộ tin tưởng.

Năm trước Kiều Vi lên kế hoạch ngày nào đó sẽ lên kinh thành một chuyến, lãnh hội (thưởng thức) phong thái cổ đại của đế đô, mang hai tiểu gia hỏa ăn chút mỹ thực (món ngon) kinh thành, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hiện giờ bọn họ thật sự đã tới, nhưng không ai có tâm tình ra ngoài đi dạo.

Sắc trời dần dần hửng sáng, phía chân trời như một một tấm vải tuyn màu xám nhạt, từng chút từng chút vén lên, tử khí đông lai (tia khí tức "sắc tím" từ phía Đông đến, loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn).

Hai người thuận lợi vào thành.

“Dược phòng lớn nhất kinh thành là linh chi đường, phân bố cũng rộng nhất, cơ hồ mỗi một nhai đều có một nhà, chỗ đệ học nghệ cũng có, có điều chỗ đó quá xa, chúng ta tới linh chi đường tại Nam Tây nhất nhai đi. Mỗi năm vào đêm giao thừa, dược phòng khắc đều sẽ đóng cửa, chỉ có linh chi đường ở đó còn mở.”

Kiều Vi vén rèm lên, vì giao thừa, mà những cửa hàng san sát nối tiếp nhau có chút quạnh quẽ, hơn phân nửa đã đóng cửa, chỉ có linh tinh mấy nhà là còn buôn bán, song so với trấn nhỏ hoang tàn vắng vẻ, cũng coi như là náo nhiệt.

Rất nhanh xe ngựa đã đến được Nam Tây nhất nhai, khác hẳn với quạnh quẽ lúc trước, nơi này quả thực chật kín toàn người tất cả đều tới linh chi đường tìm thầy trị bệnh hỏi dược.

Nghĩ lại thì không có gì ngạc nhiên, hầu hết dược phòng đều đóng cửa nhưng dịch bệnh vẫn không ngừng gõ cửa chỉ vì Tết Nguyên đán.

Kiều Vi bế bọn nhỏ đi xếp hàng, còn La Vĩnh Niên đến tiệm hàng gần đó mua mấy cái bánh bao.

Cả người Cảnh Vân và Vọng Thư đều nóng đến lợi hại, ăn một miếng lập tức phun hết cả ra.

Kiều Vi đau lòng đến ăn không vào.

“Dù sao thì tỷ cũng nên ăn chút gì đi.” Lạc Vĩnh Niên thuyết phục

Kiều Vi lắc đầu: “Xếp hàng xong rồi ăn, đệ lên xe ngựa nghỉ trước đi.”

Cổ đại không có bãi đỗ xe, xe ngựa không ai trông, dễ bị trộm mất, lấy kinh tế của nàng lúc này, không thể đền nổi được một chiếc xe ngựa.

La Vĩnh Niên nghe lời rời đi.

Kiều Vi ở lại, tiếp tục xếp hàng, không biết đã qua bao lâu, mãi đến tận khi mặt trời lên cao, cuối cùng cũng đến được phiên nàng.

Còn không đợi nàng ngồi xuống, đã bị một phụ nhân nhảy vào chen hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK