• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn thấy nam tử cùng thiếu niên rời đi, Kiều Vi trói lại xa phu bị Thập Thất đạp bay, rồi kêu xa phu đi huyện nha báo án.

Xa phu kia vô cùng hổ thẹn đối với sự hèn nhát của mình, không nói hai lời rời đi.

Y đi về phía huyện nha gần đó, cũng là địa phương La đại thúc làm người hầu.

Vị huyện lệnh này đã làm vài chục năm rồi, không dám nói có nhiều công tích vĩ đại, nhưng ít ra nhân phẩm tốt, nhanh chóng cử vài bổ khoái tới bắt tội phạm.

"Chỉ một mình hắn?" Bổ khoái bắt lấy xa phu.

Kiều Vi chỉ chỉ ba tráng hán vừa mới khôi phục tri giác ở bên kia: “Còn cả bọn chúng."

Ba người đang ngẩn ra, sao lại còn cả chúng ta? Không phải nói sẽ thả chúng ta đi sao?

Tráng hán cầm đầu nói: “Ai, nữ hiệp, trước đó chúng ta đâu có ước định như thế!"

Kiều Vi mâu quang mát lạnh nói: “Trước đây các ngươi cũng không bắt hài tử của ta."

Tráng hán rầu rĩ nói: “Không phải, bắt hài tử của ngươi là hắn! Không phải chúng ta! Chúng ta không cùng phe với hắn!"

Kiều Vi nhạt nói: “Lời như vậy, giữ lại cùng huyện ông nói đi."

Không được, huyện thái gia này ng chính là một thanh quan, rơi vào trong tay y, cái mông của mình sẽ nở hoa!

Hắn suýt nữa quỳ xuống trước Kiều Vi: “Nữ hiệp! Nữ hiệp! Chúng ta còn phải giúp ngươi đưa tin!"

Kiều Vi gằn từng chữ một: “Hiện tại không cần, có tin gì, tự ta đưa."

Ba người liều mạng cầu xin tha thứ --

"Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!"

"Nữ hiệp, chúng ta thật sự không biết hắn!"

"Chúng ta chỉ là mướn xe của hắn! Xe của hắn rẻ. . . chúng ta lần đầu tiên thấy hắn. . ."

Ba ác bá cầu xin như quỷ khóc sói tru, xa phu kia thì không nói được một lời, rất yên lặng, khiến người ta không thể nhìn ra gã bị Thập Thất đá gãy hai chiếc xương sườn.

Có thể vốn cũng không phải là một xa phu, còn như rốt cuộc là người nào, tạm thời không thể nào kết luận, có lẽ là bọn buôn người, nếu không... vì sao lại bắt hài tử?

Ba ác bá lưu manh thì lưu manh, nhưng dù sao cũng chỉ định uy hiếp nàng làm theo ý chúng, Kiều Vi có thể khẳng định bọn họ cùng người này không phải một nhóm. Nhưng dù sao cũng là xa phu do chúng thuê, vẫn là "Làm phiền" bọn chúng ngồi trong nhà lao của nha môn vài ngày.

Đám lưu manh bị bổ khoái nha môn mang đi.

Trên đường trở về, La đại nương tự trách mình không bảo vệ tốt cô bé, Kiều Vi trấn an bà nói: “Người nọ có võ công, ta cũng đoạt không lại hắn, đừng nói bà, bà đừng tự trách nữa rồi, đây không phải là lỗi của bà."

La đại nương thấy Tiểu Vi không trách bà, trong lòng dễ chịu hơn một chút, chỉ là vẫn còn kinh hãi: “Biết sớm hung hiểm như vậy, ta đã không phải khuyến khích ngươi đi làm ăn."

Kiều Vi mỉm cười: “Nếu muốn không rước lấy thù hận, thì đừng đi kiếm tiền, nhưng ta muốn kiếm, cho nên rước lấy thù hận là lẽ thường. Những người này chính là đám phụ nhân muốn lấn ép ta, muốn hù ta đi, hù ta không được, bọn họ đương nhiên cũng không dừng lại."

"Nhưng. . ." La đại nương lo lắng nói.

Kiều Vi lộ ra một nụ cười khiến người ta an lòng: “Ngài yên tâm, ta chỉ làm buôn bán nhỏ, cũng chỉ đắc tội một vài người làm ăn nhỏ, bọn họ không bày trò gian trá ra gì lớn được, ta có thể ứng phó."

Chỉ là hai đứa bé, không thể mang ra phố nữa.

Một mình nàng, đối phó ai cũng có biện pháp, nhưng nếu kẻ nào đó lại làm như hôm, thừa dịp nàng không đề phòng nàng hạ thủ đối với con, vậy khó lòng phòng bị rồi.

Nhưng nếu không mang con theo bên cạnh, vậy có thể đưa con đến nơi nào đâu?

"Can nương, thôn chúng ta có tư thục không?" Nàng hỏi.

Ở hiện đại, hài tử đến tuổi này đều đi nhà trẻ, cổ đại hiển nhiên không có nhà trẻ, nhưng nàng nhớ cổ đại có tư thục.

La đại nương nói: “Trong thôn không có."

"Thôn bên cạnh thì sao?" Kiều Vi lại hỏi.

La đại nương lắc đầu: “Cũng không, phương viên trăm dặm, chỉ có trấn trên có hai trường tư thục, ngươi muốn cho Cảnh Vân đi học sao?"

Kiều Vi vỗ nhẹ hài tử ngủ say: “Hắn nhỏ như vậy, tư thục thu không?"

La đại nương nhíu mày: “Ta không rõ lắm, thôn chúng ta chỉ có đệ đệ của Thúy Vân đi đến trường tư thục, ngày mai vừa lúc đi nhà hắn, ngươi tiện đường hỏi xem sao?"

"Được."

Trên đường gặp biến cố, nên trở về chậm hơn so với hai ngày trước, lúc về ngôi nhà trên núi sân thì đã xế chiều. Hai đứa bé đói bụng đói kêu vang, Kiều Vi vội vàng vào bếp, làm mấy bát bánh bao thịt.

Bọn nhỏ ăn rất ngon, xem ra chuyện ban này vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng gì đối với hai người, Kiều Vi thầm yên lòng.

La đại nương ở trong sân thu xiêm y, Kiều Vi mang theo mồi săn mới, lại một lần nữa vào núi.

Mở lồng ra, nàng thấy trong hai chiếc lồng của mình, trong một lồng có một con gà rừng, trong một cái lồng treo một xâu tiền, là 100 văn.

100 văn là giá của thỏ rừng, xem ra người nọ mua một con thỏ.

Kiều Vi cất tiền đồng vào túi, dọn sạch lồng, thay mồi mới.

. . .

Cơ phủ

Trong Bách Mai viện, Cơ lão phu nhân ngồi trên hành lang ngắm hoa, cầm trong tay một con "Tiểu bạch thỏ", thoái mái ăn.

Thiếu nữ giơ cổ tay trắng như ngọc, châm một ly trà cho Cơ lão phu nhân.

Cơ lão phu nhân cười nói: “Phí tâm của ngươi rồi, mỗi ngày đều đi địa phương xa như vậy mua đồ cho bà lão này."

Thiếu nữ xấu hổ cười: “Lão phu nhân sao lại nói vậy? Có thể hiếu kính ngài là phúc khí của Khê Nhi."

Cơ lão phu nhân ăn xong một miếng bánh nếp nhân đậu đỏ, lại bắt đầu ăn bánh khoai sọ.

Thiếu nữ thấy lão phu nhân ăn rất ngon, hơi nheo mắt lại, ngồi thẳng thân thể nhỏ bé nói: “Cũng sắp hết năm, đại nhân còn chưa trở lại sao?"

Cơ lão phu nhân tức giận nói: “Đúng vậy, tiểu tử thúi này cũng không biết gây loạn gì nữa đây! Đã một năm không về nhà."

Không còn lợi gì để nói nữa.

Thiếu nữ có chút nóng ruột, mình suốt ngày nịnh bợ lão phu nhân không phải là vì hôn sự giữa mình cùng Minh Tu đại nhân sao?

Lão phu nhân lại không hề đề cập tới, là còn băn khoăn đại tỷ đã bị trục xuất khỏi gia môn sao?

Nhưng đại tỷ làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, đã không có thể nào gả vào Cơ phủ nữa rồi nha.

Hay là nói. . . lão phu nhân muốn dứt khoát xoá bỏ hôn ước với Ân Bá phủ?

Lão phu nhân đột nhiên nói: “Nhưng ngươi yên tâm, nếu như Minh Tu trở về, ta nhất định kêu hắn đi gặp ngươi."

Đây là ngầm thừa nhận mình rồi, thiếu nữ vui vẻ nói: “Đa tạ lão phu nhân!"

. . .

Tại chốn rừng núi xa xôi, trong một tòa túp lều nhỏ.

Thập Thất đang ngồi xổm sân địa trên, chớp con ngươi nhìn thỏ rừng để trên ngọn lửa, thỏ rừng béo mập, nướng đến toả ra mùi hương thơm lừng.

Thập Thất thèm đến nhỏ dãi.

Nam tử xoay xoay thỏ rừng, hỏi Thập Thất nói: “Muốn cay không?"

Thập Thất gật đầu.

Nam tử đổ chút bột tiêu cay, lật qua lật lại nướng trong chốc lát, rắc đều vừng và hành lá lên, xé một cái đùi thỏ đưa cho Thập Thất: “Có thể ăn rồi."

Thập Thất ôm chân thỏ, gặm từng miếng từng miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK