Lão tú tài tự tiến cử làm thầy cho bọn nhỏ là điều Kiều Vi không ngờ tới, bởi thứ nhất, nàng và lão tú tài chưa giao thiệp lần nào, thứ hai tính tình lão tú tài quái gở, nếu lão muốn nhận học trò thìđã sớm nhận từ lâu rồi, làng trên xóm dưới, chẳng lẽ còn tìm không ra mấy hài tử nguyện ý đọc sách sao?
Đương nhiên, điều khiến Kiều Vi ngạc nhiên nhất vẫn là câu “Ta không cần tiền” mà lão nói.
Trên đời có loại chuyện tốt như này sao?
Kiều Vi cảnh giác đánh giá lão tú tài, chẳng nhẽ lão có mưu đồ gì với bọn trẻ nhà nàng?
Lão tú tài nhìn biểu tình của Kiều Vi, biết ngay đối phương hiểu lầm mình, quả thực dở khóc dở cười, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này, nương của Nhị Cẩu Tử cắn hạt dưa đi tới: “ Tiên sinh, vừa rồi ngài nói là dạy học không thu tiền của lũ trẻ, điều đó có thật không ạ?”
Lão tú tài: “……”
Ta nói là đứa trẻ của tiểu thư chứ không có nói đứa trẻ nhà ngươi!
Nương Nhị Cẩu Tử nói: “Nếu không thu tiền, thì cho ta gửi Nhị Cẩu Tử và đệ đệ hắn ới chỗ ngài nhé.”
Nhị Cẩu Tử năm nay mười tuổi, đệ đệ hắn bảy tuổi, cả hai đều chưa biết chữ.
Giọng nàng ta lớn, như hận không thể để người toàn thôn nghe được cuộc đối thoại này, cho mọi người biết chuyện lão tiên sinh muốn dạy học miễn phí.
Lão tú tài càng dở khóc dở cười, lão một chút cũng không muốn dạy dỗ những hùng hài tử (đứa trẻ ngỗ nghịch) này, nếu muốn thì lão đã sớm làm rồi chứ sao phải chờ tới tận lúc này? Bởi vì năm đó lão gia có ân cứu mạng mà lão không báo đáp được cho lão gia, cho nên giờ mới muốn chiếu cố cho tiểu thư một chút, đám người kia, sao có thể cứ vậy mà xuyên tạc ý của lão chứ?
“Tiểu Kiều……” Lão nhìn về phía Kiều Vi.
Kiều Vi đánh gãy lời lão: “Ý tốt này của tiên sinh, vốn là không nên từ chối, nhưng ta lại không muốn làm phiền tới tiên sinh, thôi để ta dẫn bọn trẻ tới Tư Thục đi.”
Lão tú tài sốt ruột nói: “Tư Thục không nhận nữ oa oa! Trong khi Cảnh Vân tuổi tác quá nhỏ, Tư Thục cũng không nhận.”
Đệ đệ của Thúy Vân liên tục gật đầu, Tư Thục bọn họ chỉ nhận đệ tử nam đủ bảy tuổi trở lên.
Nếu thế, Kiều Vi lại gặp khó khăn.
Nhưng nàng thật sự muốn cho bọn nhỏ đi học, không chỉ vì thấy bất tiện khi vừa chăm con vừa đi buôn bán, mà còn là tư tưởng thâm căn cố đế sâu trong trí óc nàng nữa.
Lão tú tài nói: “Ngươi yên tâm cứ giao bọn trẻ cho ta.”
“Vậy……” Kiều Vi quét mắt nhìn mọi người một cái: “Mọi người đều đi sao?”
“Đi chứ!” Mọi người đồng thời gật đầu.
Lão tú tài: “……"
Chẳng lẽ không ai có ý định hỏi xem lão có chấp nhận hay không sao?
Kiều Vi do dự trong chốc lát, nói: “Vậy được, nếu mọi người đều đi, thì ta sẽ để Cảnh Vân và Vọng Thư đi cùng vậy.’
Chẳng lẽ ý tứ của lời này là, nếu mọi người không đi thì đám trẻ nhà ngươi cũng không đi sao?
Lão tú tài khóc không ra nước mắt, cảm thấy rất nhanh sẽ bị tiểu thư nhà mình hố chết.
Cuối cùng lão tú tài đành tiếp nhận quyết(uy) định(hiếp) của Kiều Vi, một hơi nhận lấy mười mấy học trò.
Đây mới chỉ là những người trực tiếp nghe tin, thì với những người nghe nói lại, sĩ số sẽ còn tăng lên nhiều.
Lúc này, Kiều Vi vẫn chưa biết rằng quyết định vô tình lúc này của nàng ở một tương lai không xa sẽ giúp cho thôn làng này trở thành thôn làng đầu tiên xóa bỏ được nạn mù chữ.
Thôn trưởng rất nhanh đã nhận được tin tức, vội vàng phái người đưa tới cho Lão tú tài hai mươi cân gạo và mười cân thịt muối, lão tiên sinh không thu tiền là lão tiên sinh vĩ đại, thôn trưởng như hắn thật sự muốn trao giải thưởng cho loại hành vi này!
Mọi người cũng lục tục mang đồ tới cho Lão tú tài, Kiều Vi mang gà rừng hôm qua săn được đưa cho lão.
Nhà Lão tú tài với bốn bức tường, bỗng chốc trở thành người giàu nhất trong mùa đông này!
Xong chuyện đi học, Kiều Vi dẫn bọn trẻ đi xem miếng đất bên thôn đông.
Diện tích miếng đất rất lớn, nhìn qua cũng được gần mười mẫu, sở dĩ bị bỏ không, theo La đại nương nói là do phong thuỷ không tốt, mùa hè nháo quỷ, trồng gì chết đó, mọi người cho rằng không may mắn nên không dám trồng tiếp nữa.
Nhà thím Lưu hết cách, lại thiếu nợ, bị chủ nợ chèn ép cho nên mới bất đắc dĩ tìm thôn trưởng xin lại mảnh đất này, hy vọng năm sau trồng trọt được một ít để bổ sung thu nhập cho gia đình.
Tiểu Kiều có tâm tới xem hộ thổ chất (chất đất), nhưng sắc trời đã tối, lại có tuyết phủ cực dày nên không thấy được gì cả.
Dù sao còn lâu mới tới mùa xuân, cho nên không cần phải vội.
Kiều Vi và bọn nhỏ trở về trên núi.
Giờ cũng đã muộn, Kiều Vi không đến cánh rừng xem con mồi nữa, mà đi rửa mặt với bọn trẻ rồi ngủ luôn.
Trừ lúc bị cướp chồn nhỏ, cả ngày nay bọn trẻ chơi rất vui vẻ, suốt đường đi ríu rít không ngừng, đến khi thực sự lên giường, chưa đến một giây đã tiến vào mộng đẹp.
Kiều Vi đắp chăn cho bọn trẻ, mỉm cười, nhắm mắt.
Chồn tuyết nhỏ bò đến đầu giường, đuôi nhỏ quấn quanh cổ Kiều Vi, giống như chiếc khăn lông chồn.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, một nhà bốn người ấm như xuân tới.
Hôm sau, tuyết vẫn rơi dày đặc, kỳ thật thời tiết như này không thích hợp để ra khỏi cửa, nhưng nghĩ đến sinh ý của bản thân, Kiều Vi vẫn tiếp tục mướn xe ngựa của cha Xuyên Tử đi trấn trên.
Trước khi đi, nàng đưa Cảnh Vân, Cảnh Thư tới nhà Lão tú tài.
La đại nương muốn đi theo, lại bị nàng nhẹ nhàng cự tuyệt.
Những gì nàng sẽ làm hôm nay có thể hơi bạo lực, nàng không muốn dọa đến mẹ nuôi.
Sau khi Kiều Vi lên trấn trên, chuyện đầu tiên nàng làm là tìm ra kẻ “đứng phía sau” thuê ba ác bá lần trước, nàng muốn buôn bán lâu dài cho nên nhất định quét sạch mối đe dọa ngay trong một lần, miễn cho hôm nay đi rồi cái này, ngày mai lại tới cái kia, làm nàng giống như quả hồng mềm ai ai cũng có thể bắt nạt được.
Muốn tìm ra “thủ phạm” cũng không khó, nàng ở trên Hưng Thịnh Nhai làm sinh ý, đương nhiên đắc tội cũng là thương hộ tại Hưng Thịnh Nhai, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là, ngay cả khi đi một vòng con đường này, nàng cũng không phát hiện được một người khả nghi, kể cả đại tẩu tử lần trước chiếm lấy quầy hàng của nàng cũng không hề lộ diện.
“Cô nương! Cô nương!” Lão bản trà lâu chạy lại: “Có phải ngươi tới tìm Đại Kim và bà nương hắn không?”
Kiều Vi khó hiểu nhìn hắn, nàng từng ở trước cửa trà lâu của hắn mở quán hai ngày, nên biết được hắn là lão bản trà lâu, họ Dung.
Dung lão bản nói: “Bọn họ đã bị Huyện thái gia bắt đi rồi!”
Thì ra, ba tên ác bá kia sau một hồi tra khảo chưa đánh đã khai ra người đứng đằng sau, Huyện thái gia suốt đêm tìm bắt kẻ đứng sau vào nha môn, tới tận hôm nay còn chưa có thả ra.
Căn bản là mọi người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết vì lý do gì mà vợ chồng Đại Kim không tới bày sạp, tin tức của Dung lão bản tinh thông, tìm hiểu móc nối việc này có liên quan đến một nhà bốn người bán điểm tâm.
“Huyện thái gia là vị quan tốt.” Kiều Vi tự đáy lòng nói.
“Cô nương đừng cao hứng quá sớm.” Dung lão bản nghiêm túc nói: “Cô nương có chỗ không biết, Đại Kim có hậu đài mạnh lắm, lớn hơn Huyện thái gia nhiều, ngươi đừng thấy hôm nay hắn bị bắt mà mừng sớm, mấy ngày nữa bảo đảm sẽ được thả ra. Chờ hắn ra rồi, cô nương ngươi sẽ khó sống đấy.”
“Ta không sợ.” Nàng hiện tại một người, ai muốn bắt nạt nàng, cứ việc phóng ngựa lại đây.
Dung lão bản trừng mắt: “Không thể nói vậy được đâu cô nương, bọn họ là địa đầu xà (đại ca khu vực), chơi chiêu xấu, ngươi khó lòng phòng bị. Cô nương là người làm ăn, tự nhiên đừng lãng phí tinh lực vào những chuyện này.”
Kiều Vi rất nhanh đã hiểu ý, Đại Kim có hậu trường không nàng không rõ lắm, nhưng trong lời Dung lão bản là có ẩn ý: ”Dung lão bản có lời gì không ngại nói thẳng đi, đừng lấy Đại Kim ra hù dọa ta, ta không sợ đâu.”
Dung lão bản nghiêm trang nói: “Chuyện Đại Kim ta thật sự không hù ngươi, hậu đài của hắn ở trong kinh, nơi này không ai dám chọc hắn, ngoại trừ ta.”
“Ồ?” Kiều Vi bị Dung lão bản chọc cười, “Vì sao ngươi dám trêu hắn?”
Dung lão bản vỗ ngực nói: “Bởi vì ta cũng có hậu đài! Hơn nữa hậu đài ta cứng hơn hắn!”
Kiều Vi không nhịn được cười phá lên, lão bản tiện manh như này vẫn là lần đầu tiên cô gặp được, tính kế lên cô, cô cũng không thấy phản cảm: “Vậy Dung lão bản nói với ta những thứ này là muốn nhận được gì từ phía ta?”
Dung lão bản ho khan hai tiếng: “Nói vậy mất tình cảm, là ta thấy ngươi là một cô nương gia, trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, dưỡng gia không dễ dàng, muốn chiếu cố ngươi.”
Kiều Vi mỉm cười nhìn hắn.
Hắn bị nhìn đến ngượng ngùng, giống như loan loan đạo đạo (gian xảo) của bản thân đã hoàn toàn bại lộ trước mặt tiểu cô nương: “À, à, là thế này, ta muốn lấy điểm tâm của ngươi tới chỗ ta bán! Tiền bán được chia đôi! Bên ngoài ngươi bán ba văn tiền một cái, vào chỗ ta có thể bán lên tận mười văn tiền! Chia cho ngươi năm thành nhiều hơn trước hai văn, ngươi thấy có được không?”
“Ba - bảy.”
“Bốn - sáu.”
“Ba - bảy, không được thì ta đi tìm nhà khác, cách này của ngươi không tồi, ta tin trấn trên hẳn là có không ít tửu lầu muốn bán điểm tâm của ta.”
Kiều Vi dứt lời, xoay người rời đi.
Dung lão bản gấp đến độ dậm chân: “Ai ai ai! Ba - bảy thì ba - bảy ! Ta ba ngươi bảy! Nha đầu phiến tử này, muốn ép khô ta đây mà!”
Kiều Vi quay đầu lại, nhoẻn miệng cười: “Thành giao.”
— Lời ngoài —
Kiều muội sắp bước lên con đường nhân sinh bạch phú mỹ hạnh phúc rồi~~~