• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa quả phụ thị phi nhiều.

Kiều Vi xuyên không lâu như vậy, mặc dù luôn nỗ lực thích ứng nhân vật mẫu thân, lại quên mất trong mắt người ngoài, mình là một tiểu quả phụ không nơi nương tựa. Đừng nói nam nhân độc thân như Đại Tráng, cho dù là nam nhân đã có gia đình, chỉ sợ cũng có thể bịa thành một đoạn tình yêu.

Lưu thẩm nhằm vào nàng như vậy, rất có thể là do nam nhân của ả len lén nhìn trộm nàng.

Biết con trai là vì mình mới đánh nhau với người ta, Kiều Vi cảm thấy đau lòng, sờ sờ khuôn mặt của con trai, muốn nói điều gì đó, lại phát hiện cổ họng căng đau, không nói thành lời.

Nàng chưa bao giờ nghĩ cảm giác khi có người liều mạng chỉ vì lấy lại công bằng cho mình là như vậy, nó ấm áp đến mức khiến nước mắt cô sắp rơi ra ngoài.

Kiều Cảnh Vân thấy khoé mắt của nương đỏ hoe, bèn ỏn a ỏn ẻn nói: “Con còn quá nhỏ, đánh không lại Thiết Ngưu, chờ con trưởng thành, nhất định có thể đánh thắng hắn, hắn cũng đã không thể nói bậy về mẹ nữa."

Kiều Vi ôm con trai vào trong ngực, kín đáo rơi lệ ở nơi con trai không nhìn thấy.

. . .

Thôn Tê Ngưu cách trấn trên không xa, khoảng mười dặm đường, đi bộ một canh giờ là đến, đương nhiên đây là bước đi của người lớn, hài tử là không đi được đường xa như vậy. Nên Kiều Vi định mướn xe.

Xe có thể mượn có xe trâu cùng xe ngựa, đều là lộ thiên, vô cùng đơn sơ, xe trâu chậm, giá cả thấp; xe ngựa nhanh, giá cả cao. Sau một lúc do dự, Kiều Vi lựa chọn xe ngựa. Một chuyến xe ngựa có giá 10 văn tiền một người, hai đứa bé tính là một người lớn, tổng cộng là 20 văn. Sau khi lên trấn trên, xe ngựa sẽ không chờ bọn hắn, khi nào đầy khách, thì sẽ lập tức đi ngay.

Kiều Vi muốn mua rất nhiều đồ, không có xe ngựa thì không về được, trấn trên cũng có xe ngựa, nhưng phải mướn ở chỗ nào thì nàng hoàn toàn không biết. Cuối cùng, sau khi cò kè mặc cả với chủ xe, cũng chính là cha của Xuyên Tử, với giá 200 văn tiền thuê cha của Xuyên Tử cùng xe ngựa trong nửa ngày.

Tính là vận chuyển, Kiều Vi cảm thấy cái giá này xứng đáng, dù sao đổi thành nhân dân tệ, cũng phải 120 tệ.

Một nhà ba người ngồi Taxi phiên bản cổ đại, vui vẻ đi đến trấn trên. Theo cảnh vật trước mắt không ngừng rút lui, thôn trang bị vứt ở sau lưng, ngay cả phiền não cũng bị móc rỗng, ba người đều cười khanh khách.

Trấn này gọi trấn Linh Tuyền, bởi vì gần sát kinh thành, nên nhân khẩu tương đối đông đúc, thương mậu cũng vô cùng phát triển. Cha của Xuyên Tử biết Kiều Vi muốn mua đồ, nên trực tiếp đưa nàng đến tập mậu thị trường lớn nhất trong trấn, nơi đó loại hàng gì cũng có, từ đồ ăn đến đồ chơi, đồ gì cũng có.

Hai đứa con nít đều không nhớ rõ mình bao lâu chưa đi chợ, nhìn có giá hàng vô số món đồ, đôi mắt sáng lên.

Hai đứa con nít vốn rất xinh đẹp, lại là một đôi Long Phượng thai, trong lòng muội muội còn ôm một con "Tiểu Bạch cẩu" vô cùng đáng yêu, lại hợp với biểu tình ngốc manh không dứt này, khiến cho người qua đường đều đưa mắt nhìn sang.

Hai đứa con nít xinh đẹp như vậy, quả thực giống như bước ra từ trong tranh tết.

Kiều Vi cực kỳ kiêu ngạo.

Chạy hết một vòng, Kiều Vi có định nghĩa bước đầu đối với Tập mậu thị trường, tương đương với thị trường bán sỉ hiện đại, giá cả quả thực rẻ hơn cửa hàng, nhưng vì trấn này là con đường tất yếu đi thông kinh thành, nhân khẩu lưu động nhiều, độ trung thực của thương gia cũng không quá cao, có thể mua được đồ vừa tốt lại rẻ hay không còn phụ thuộc có biết xem hàng, có giỏi trả giá hay khôngg.

Còn may Kiều Vi là cao thủ mặc cả, cha của Xuyên Tử cũng giới thiệu mấy thương gia đáng tin cậy, sau khi nàng mua đủ dầu, gạo, bột mì cùng gia vị, lúc Kiều Vi mua được muối ăn có chút đau lòng. Bởi số muối này đều là muối hột, phẩm chất không có thể nào sánh bằng muối tinh, nhưng bởi vì quan phủ lũng đoạn, giá cả cực cao. Mười cân mất 1 lượng bạc, khiến nàng đau lòng muốn chết.

Sau đó, Kiều Vi lại đi đến tiệm may mua chút vật phẩm cần thiết dành cho nữ, nhưng nàng buồn khổ phát hiện, người ta không hề bán băng vệ sinh, đều do bản thân làm. Nàng mua nguyên vật liệu, đóng gói sau đó bỏ vào xe ngựa.

Áo bông mùa đông cũng cần, giá của thợ may so hơn giá vải vóc cùng giá sợi bông đắt hơn ba đến năm lần, Kiều Vi do dự một chút, mua cho hai con cùng mình cho hai bộ áo quần, cũng mua chút vải, trở về chậm rãi học làm.

Hai bánh bao nhỏ có quần áo mới cực kỳ hưng phấn, vừa đi vừa nhảy nhót.

Cha của Xuyên Tử trông coi hầu như xếp thành gò đất mã xa, nói: “Tiểu Kiều, còn muốn mua gì không? Không có thì chúng ta đi về nhé!?"

Kiều Vi suy nghĩ một chút mới nói: “Trước không vội, ta hỏi ngài một chút, gần đây có tiệm sắt hay không?"

"Tiệm sắt? Ngõ Đại Hưng có một tiệm, cách đây không xa, làm sao vậy? Ngươi muốn tới đó làm chi? " Cha Xuyên Tử vểnh tai, thanh âm nói chuyện hơi lớn.

Kiều Vi không hề để ý, cười cười, nói rằng: “Ta muốn đi săn. Công cụ không quá đủ, nên đi xem đại chút."

Chuyện Kiều Vi bắn chết con cọp đã truyền khắp thôn, mọi người cũng không cho rằng đó là bản lĩnh của chính nàng, chỉ than nàng may mắn. Nhưng thấy nàng cố ý muốn mua, cha Xuyên Tử cũng không tiện nói thêm gì, dùng xe ngựa chở ba người đi đến ngõ Đại Hưng.

Kiều Vi mua một con dao găm phòng thân ở trong tiệm sắt, một con dao chặt xương cùng vài cái móc làm bẫy.

"Còn cần gì nữa không? " Cha Xuyên Tử hỏi.

"Ta còn muốn mua cái giường. " Chỗ bọn họ không có giường, chỉ có một cái giường sưởi chật hẹp, ba mẹ con ngủ khá chật. Nàng muốn mua cái giường cho mình ngủ, để giường sưởi cho con.

Cha Xuyên Tử lại đưa nàng đi đến chỗ thợ mộc để làm, dựa theo yêu cầu làm xong, về nhà tự lắp là được, không ngờ cổ đại cũng tân tiến như vậy, Kiều Vi rất kinh ngạc.

Sau khi vất vả mua hàng cả buổi chiều, cuối cùng cũng đã mua đầy đủ mọi thứ. Kiều Vi sờ sờ -cái đầu nhỏ của con trai con gái: “Hai con có đói bụng không?"

Hai người đồng loạt gật đầu.

Đói bụng cũng không nói, thực sự là hai đứa con nít hiểu chuyện đến mức làm cho mẫu thân đau lòng.

"Muốn ăn cái gì? " Kiều Vi hỏi.

Kiều Vọng Thư nhỏ giọng hỏi: “Con muốn ăn bánh chẻo thịt bò, được không ạ?"

Kiều Vi cười: “Đương nhiên được chứ! Trừ món này ra, còn muốn ăn gì nữa?"

Kiều Vọng Thư liếm liếm cánh môi: “Còn muốn ăn bánh rau hẹ, bánh rán hành."

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi ạ."

Kiều Vi nhìn về phía con trai: “Cảnh Vân muốn ăn gì?"

Kiều Cảnh Vân nói như người lớn: “Con ăn gì cũng được."

Món hai đứa con nít chọn đều là món ăn vặt, không tốn mấy văn tiền, Kiều Vi cùng cha Xuyên Tử tìm một sạp hàng tương đối sạch sẽ, gọi hai bát lớn bánh chẻo thịt bò, một bát cho cha Xuyên Tử, một bát cho Cảnh Vân cùng Vọng Thư, lại chọn bốn cái bánh rau hẹ, bốn cái bánh rán hành, một phần tương sườn heo sốt, hai bát canh miến thịt dê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK