• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vi lăn lộn cả một đêm, từ trong thôn đến trấn trên, lại từ trấn trên đến kinh thành, cả người kiệt sức, mà bọn nhỏ sốt cao không có chút dấu hiệu hạ thấp, nàng nhịn xuống, cực cực khổ khổ xếp hàng cả một buổi sáng, kết quả là, lại bị kẻ khác không một tiếng động nhảy vào chen hàng, chuyện này còn có thể nhẫn nhục được hay không?

Phụ nhân kéo một hài tử bảy tuổi tới trước đại phu nói: “Ban đêm nhi tử ta bị ho khan, ngươi khám cho hắn xem là bị làm sao.”

Đại phu dường như không nhìn thấy Kiều Vi bị đẩy ra sau, đưa tay bắt mạch cho hài tử kia.

Ánh mắt Kiều Vi chợt lạnh, chế trụ cổ tay của hắn: “Ta trước tới, xem cho ta trước!”

Đại phu nhìn Kiều Vi một cái, không tự nhiên vừa hắng giọng vừa nhìn về phía phụ nhân.

Phụ nhân khinh thường liếc nhìn thân thể tiều tụy của Kiều Vi: “Tiền khám bệnh của ngươi ta trả, được chưa?”

Kiều Vi quả thực muốn cười, kiếp trước ở bệnh viện, nàng tự nhận là đã gặp qua không ít cực phẩm, nhưng chưa bao giờ gặp qua ai lại vô liêm sỉ như người này: “Ta không cần tiền khám bệnh của ngươi, ngươi tránh ra.”

Phụ nhân xuy nói: “Chê ít? Dược phí cũng trả cho ngươi.”

“Tránh ra.” Ánh mắt Kiều Vi dần tối sầm lại.

Phụ nhân không kiên nhẫn nói: “Này, ngươi đang cố gắng kiếm chuyện có phải không?”

Kiều Vi yên lặng nhìn nàng, gằn từng chữ một nói: “Ta nói lần cuối cùng, tránh ra.”

Phụ nhân giống như bị ánh mắt này dọa sợ đến tê dại da đầu: “Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi…… Ta cảnh cáo ngươi! Còn như vậy nữa, ta sẽ kêu lão gia nhà ta lại đây!”

Kiều Vi nhướng mắt: "Lão gia nhà ngươi là ai? Bảo hắn tới đây."

Phụ nhân nâng cằm lên nói: “Lão gia nhà ta là Lại Bộ viên ngoại lang!”

Lại Bộ viên ngoại lang, quan lục phẩm, ở trong kinh thành quyền quý tụ tập không tính là cái gì, nhưng ở trước mặt thôn cô như nàng, tuyệt đối là tồn tại giống như trời.

Nếu là thôn cô tầm thường thì lúc này sợ là đã sợ tới mức nói không ra lời, nhưng Kiều Vi là người ngay cả thiên kim của Ân Bá phủ còn dám đắc tội, thì sao có thể sợ phu nhân của một viên ngoại lang?

Kiều Vi thờ ơ nói: “Vậy ngươi lại là ai? Phu nhân viên ngoại lang? Hay là…… Tiểu thiếp?”

Tết nhất, lại chỉ dám mặc xiêm y màu đỏ, còn từ đầu đến chân không dám mặc thêm thứ gì màu đỏ, đây mà là chính thất .... mới là lạ.

Phụ nhân nghẹn nghẹn: “Nhi…… Nhi tử ta là con trai độc nhất của viên ngoại lang!”

Thật nực cười, chỉ dám gián tiếp thừa nhận bản thân là thê thiếp, mới làm thiếp thôi đã kiêu ngạo tới như vậy, xem ra viên ngoại lang kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Kiều Vi lạnh lùng nói: “Đừng ép ta động thủ.”

Phụ nhân giận dữ: “Ngươi dám?”

Bá tánh chung quanh xì xào bàn tán, những người xếp hàng ở đây đa phần là dân thường và tôi tớ nhà giàu —— bá tánh tầm thường không mời nổi đại phu về nhà được, đành phải tới dược phòng tìm thầy trị bệnh, gia đình giàu có tuy mời được đại phu đến nhà, nhưng khi bốc thuốc vẫn phải đến dược phòng.

Chủ tử nãi nãi chân chính rất ít khi tự mình đến đây xem bệnh, vậy mà phụ nhân này dám lấy thân phận gia quyến viên ngoại lang ra lớn lối, khiến mọi người xung quanh chuẩn bị thay Kiều Vi lên tiếng bỗng im bặt lại.

Phụ nhân kỳ thật cũng không phải đặc biệt tới để khám bệnh, huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng ta có nhi tử, nàng ta vừa mới ăn tiệc rượu ra về, đi ngang qua linh chi đường, nhớ tới nhi tử ban đêm có vài tiếng ho khan mới thuận đường vào khám bệnh.

Vốn dĩ có xem bệnh hay không cũng không quan trọng, nhưng bây giờ phụ nhân quyết tâm xem, đã vậy nhất định phải xem kỹ! Cũng tốt, để cho thôn cô không biết trời cao đất dày này biết nàng ta lợi hại cỡ nào!

Phòng thu chi lầu hai, Kiều Ngọc Khê lẳng lặng khảy bàn tính: “Dưới lầu làm sao vậy? Sao lại cãi nhau rồi?”

Phòng ma ma khép cửa sổ, hồi bẩm nói: “Hình như là một thôn cô nháo sự (gây chuyện), bám chặt không buông vào gia quyến viên ngoại lang.”

“Tuyết liên chuẩn bị xong chưa?” Kiều Ngọc Khê nhướng mày, hỏi.

Phòng ma ma vội nói: “Đại tiểu thư yên tâm, sớm đã chuẩn bị xong! Là đại thiếu gia đặc biệt mang từ Thiên Sơn về!”

Phòng mụ mụ nghĩ tới cái gì, oán giận nói: “Đều do người bán điểm tâm không biết điều, tiểu thư ngài ra giá cao mời nàng làm đầu bếp nữ, nàng lại không cho ngài mặt mũi. Tết nhất không mua được điểm tâm hợp ý lão phu nhân, lại phải dâng tuyết liên ra tới.”

Kiều Ngọc Khê không tán đồng nói: “Lão phu nhân đâu phải hạng người tham ăn. Ta là thiệt tình muốn hiếu kính ngài ấy, chỉ mong lão nhân gia không ghét bỏ ta là tốt lắm rồi.”

Kiều Ngọc Hi khẽ mỉm cười: "Hy vọng Cơ lão phu nhân sẽ thích."

“Đương nhiên Lão phu nhân sẽ thích rồi! Thiên Sơn tuyết liên này là vật vô giá, dù có tiền cũng không thể mua được, hoàng cung chưa chắc đã có được! Linh chi đường nhà chúng ta mở ra nhiều năm như vậy, cũng chỉ có được hai cây, đáng tiếc cây đầu tiên lại lãng phí ở trên người tiểu tiện nhân kia.” Nói đến câu cuối, Phòng mụ mụ bất bình thở dài.

Đôi tay đang gảy bàn tính của Kiều Ngọc Khê dừng lại: "Thuở nhỏ ta lớn lên ở đạo quan, chưa từng gặp qua vị tỷ tỷ kia, mặc kệ nàng phạm phải sai lầm gì, cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà, đừng vũ nhục tỷ ấy nữa."

Phòng ma ma ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới tiểu thư nhà mình có thể nói ra được lời này, lập tức phản ứng lại, nịnh nọt nói: "Đại tiểu thư thực sự có trái tim Bồ Tát."

Kiều Ngọc Khê nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng: "Ngươi xuống phía dưới xem xem rốt cục xảy ra chuyện gì, linh chi đường là nơi hành y tế thế, không nói những tam giáo cửu lưu, ai đúng ai sai dựa theo quy củ mà làm, Ân bá phủ còn chưa đến mức sẽ sợ một viên ngoại lang."

Phòng ma ma nghi ngờ hỏi lại: "Đại tiểu thư, ngài quên rồi sao? Muội muội của lại bộ viên ngoại lang là Anh quý nhân trong cung, vô cùng nổi tiếng."

Kiều Ngọc Khê nhàn nhạt a một tiếng: "Anh quý nhân to lớn đến mức nào, chẳng lẽ còn qua được phủ Thừa Tướng sao? Lát nữa Minh tu đại nhân đích thân lại đây lấy Tuyết Liên đấy, nhanh xử lý đi, đừng để đại nhân chê cười."

Phòng ma ma gật đầu: "Đại tiểu thư yên tâm, ta biết phải làm thế nào."

Phòng mụ mụ một thân hạo nhiên chính khí xuống lầu, vốn định xử lý công bằng, nhưng khi nhìn thấy thôn cô gây rối nháo sự kia, cân bằng trong lòng lập tức run lên: “Như thế nào lại là ngươi?”

Kiều Vi quay đầu, nhìn thẳng, nhận ra đối phương chính là người ép mua chồn tuyết của nàng tại trấn trên, tát tai mẹ nuôi của nàng, kết quả bị nàng đánh gãy xương tay Phòng ma ma.

Tay Phòng ma ma đến nay còn chưa có khỏi nên rất hận Kiều Vi, bây giờ thấy được Kiều Vi sống sờ sờ trước mặt, Phòng ma ma chỉ hận không thể xông tới xé Kiều Vi ra thành từng mảnh!

“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Phòng ma ma nhăn mày lại, “Ngươi chính là kẻ nháo sự?”

Với ấn tượng ban đầu, Phòng ma ma đã chụp hết tội lỗi xuống đầu Kiều Vi.

Phụ nhân thấy ma ma này đứng về phía mình, vội trả đũa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là nàng ta! Ta thấy nàng nghèo, hảo tâm cho nàng tiền khám bệnh cùng dược phí, nàng lại không biết tốt xấu, không cho nhi tử của ta xem bệnh! Ngươi nói xem có phải nàng ta có tật xấu gì hay không?”

Kiều Vi thiếu chút nữa cười, gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua người nào vô sỉ như người này, lại dám đổi trắng thay đen, sao không đi kể chuyện đi? Phải chăng nàng ta đã quên chuyện bản thân chen hàng lúc trước rồi sao?

Phòng ma ma vỗ vai phụ nhân: “Phu nhân yên tâm, ta sẽ theo lẽ công bằng xử lý. Nha đầu này ấy à, ta ở nông thôn đã gặp qua một lần, ta chỉ mới nhìn chồn tuyết của nàng ta mấy lần, chưa gì đã bị nàng ta đánh cho một trận, ngươi nhìn tay của ta đi, bị nàng đánh gãy, hiện tại còn chưa khỏi đâu!”

Khi Phòng ma ma nói, còn đưa cánh tay quấn băng của mình ra làm bằng chứng, trong đám đông vang lên tiếng hút khí lạnh.

Kiều Vi xem như đã nhìn ra, Phòng ma ma này không phải tới bình ổn mâu thuẫn, mà là tới để quan báo tư thù.

Nàng sớm nghe nói về Ân Bá phủ là y hương thế gia, lại không liên tưởng đến linh chi đường, khi nghe La Vĩnh Niên nói linh chi đường ăn tết còn vì bá tánh 'cứu tử phù thương' (cứu người chữa bệnh), thì cảm khái trong lòng linh chi đường là diệu thủ nhân tâm, nhưng hiện giờ xem ra, thì ra tất cả chỉ là để mua danh chuộc tiếng.

“Các ngươi đừng có ở đấy mà mắng nương ta, nương ta không có làm chuyện xấu……”

Trên lưng Kiều Vi truyền đến âm thanh suy yếu, đám đông lập tức im bặt.

Cảnh Vân kỳ thật vẫn luôn tỉnh, nghe thấy mẫu thân bị người oan uổng thành ra như vậy, hắn cảm thấy rất khó chịu……

Hắn dán mặt lên cổ Kiều Vi, hốc mắt tràn đầy nước mắt, cố nén không cho rơi xuống: “Cảnh Vân không khám nữa, Cảnh Vân hết bệnh rồi, về nhà được không?”

Trong đám người, có người không đành lòng quay mặt đi, mắt rơm rớm.

Cổ họng Kiều Vi nghèn nghẹn, ngửa đầu, cố nén nước mắt chảy xuống: “Nương mang các con tới chỗ khác.”

Phòng ma ma đắc ý nói: “Tết nhất thế này, trừ bỏ linh chi đường chúng ta, không còn chỗ nào mở cửa. Nếu ngươi thành tâm ăn năn, thì quỳ xuống dập đầu nhận sai với ta và vị phụ nhân đi, ta sẽ hào phóng mà tha cho ngươi. Nếu không, bất luận ngươi đi linh chi đường nào, cũng sẽ không có đại phu nào chữa bệnh cho các ngươi đâu!”

— Lời nói ngoài —

Aiya, sao tuôi lại có thể 520 viết ra một chương đẫm nước mắt như này nhỉ?

Anyway, 520 cũng vui (づ ̄3 ̄)づ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK