Sau khi từ Đại Phương Trai ra ngoài, Kiều Vi tiễn nam tử lên xe ngựa, nhìn Thập Thất chán chẳng buồn chết ngồi đờ ra trên nền xe, Kiều Vi chợt nghĩ, bèn đi đến đối diện mua xâu đường hồ lô.
Thập Thất cầm mứt quả, hít hít thèm rõ dãi, say sưa gặm ăn.
Cách ăn như vậy trông rất giống với tiểu tuyết điêu.
Kiều Vi bật cười, nhìn theo xe ngựa rời xa, mãi cho đến khi xe ngựa biến mất ở cuối con đường, nàng mới chuẩn bị quay về.
Mới vừa quay người lại, nàng lập tức bị bóng đen đột ngột hiện ra trước mặt doạ sợ, sau khi thấy rõ dáng dấp người tới, nàng vô thức nắm chặt túi tiền của mình.
Trên gương mặt của tên mặt thẹo hung thần ác sát đột nhiên lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cô nương, đại nhân. . . hết giận chưa ạ!?"
Má ơi, thì ra là hỏi "Đại nhân" nguôi giận hay chưa, còn tưởng rằng ngươi lấy lại tinh thần, biết ta lừa ngươi, cho nên tới tìm ta báo thù chứ.
Kiều Vi thầm thở phào nhẹ nhõm, kín đáo lau mồ hôi lạnh trên trán, ho nhẹ nói: “Nào dễ như vậy chứ? Ngươi không thấy hắn đến cơm cũng không ăn sao?"
Kẻ này nhất định là luôn theo dõi nàng, cho nên hành vi của mình cùng nam tử, không gạt được con mắt của gã.
Tên mặt thẹo khổ não sờ sờ cái cổ: “Vậy làm sao bây giờ? Ta đã đưa ngươi bạc rồi, sao ngươi lại không thể làm cho đại nhân nguôi giận? Vậy ngươi trả bạc cho ta."
Kiều Vi trừng lớn con ngươi, khó lắm mới lừa được ba mươi lượng, làm sao có thể trả lại như thế? Sẽ khiến nàng đau lòng chết mất!
"Ai ai ai!" Kiều Vi tránh khỏi hắn qua đây túm nàng túi tiền tay, kiêu căng nhìn gã nói: “Không muốn ta thay các ngươi xin tha có phải hay không? Có tin sau khi đại nhân trở lại kinh thành, chuyện thứ nhất chính là phái người tới giết các ngươi cho hả giận hay không hả?"
Tên mặt thẹo sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt!
Kiều Vi thừa dịp sắt còn nóng nói: “Đại nhân vừa nãy đã nghĩ để Thập Thất giết hết các ngươi, là ta, khuyên can mãi mới miễn cưỡng làm yên lòng đại nhân. Sắp hết năm, không thích hợp thấy máu, nhưng sau khi qua hết năm, nếu đại nhân không cẩn thận nhớ lại, có một tên không biết sống chết từng xưng gia gia với đại nhân ngay trước mặt mọi người, ngươi nói đại nhân có thể dưới cơn nóng giận. . ."
Câu nói kế tiếp, Kiều Vi không nói chuyện, nhíu mày, làm động tác cắt cổ.
Tên mặt thẹo sợ đến mức hai đầu gối mềm nhũn, tựa vào trên tường: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . ."
Kiều Vi ngừng cười, nghiêm trang nói: “Chậc, lấy tiền tài người, trừ tai hoạ cho người, nể tình các ngươi thành tâm ăn năn hối câỉ, qua hết năm ta vào kinh thành một chuyến, thay các ngươi dẹp yên chuyện này!!"
Tên mặt thẹo trên dưới đánh lượng nàng: “Ngươi ngươi ngươi. . . ngươi thật có thể dẹp yên sao?"
Kiều Vi chỉ chỉ Đại Phương Trai: “Không tin ngươi cứ đi vào hỏi bọn họ một chút, ta ở trước mặt đại nhân nói gì thì ngài ấy cũng không phản bác."
Tên mặt thẹo quả thực vào cửa tiệm hỏi.
"Đồ trang sức đều là cô nương kia chọn."
"Giá cả cũng là cô nương kia chém."
"Hắn còn mua cây trâm mà cô nương thích nhất."
"Hai người bọn họ có quan hệ gì? Tám phần mười là một ngoại thất. . ."
*ngoại thất: vợ bé ở ngoài, không sống trong nhà, lén lút
Ngoại thất? Nha đầu kia lại là ngoại thất mà đại nhân bao nuôi ở dân gian? !
Nếu quả thật là ngoại thất, sự nghi ngờ về hành vi của đại nhân đều dễ dàng được lý giải.
Một năm nay, đại nhân cũng không phải thật sự mất tích, mà là tiêu dao khoái hoạt cùng thôn cô này!
Nghe nói đại nhân nguyên đã có vị hôn thê, đối tượng là thiên kim của Ân Bá phủ, nhất định là đại nhân không muốn bị Ân Bá phủ phát hiện, nên mới che giấu hành tung của mình.
Như vậy xem ra, đại nhân với vị thôn cô này mới thật là yêu!
Tên mặt thẹo bỗng nhiên vỗ vỗ bộ ngực của mình: “Phu nhân, ta tên Trần Đại Đao! Bắt đầu từ hôm nay, ta xin theo hầu phu nhân! Thủ hạ ta hơn mười mấy huynh đệ, cũng do phu nhân sai khiến!"
Thái độ thay đổi quá nhanh, cứ như gió lốc, Kiều Vi cứ như gặp quỷ nhìn Trần Đại Đao: “Ta cũng không có tiền nuôi các ngươi. . ."
Trần Đại Đao vội hỏi: “Làm sao có thể để phu nhân nuôi chúng ta chứ? Phải là chúng ta cung phụng phu nhân mới đúng!"
Phu nhân thừa tướng tương lai, không đúng, trắc phu nhân, đó cũng là thể diện cực lớn rồi! Nàng ra tay, nhất định có thể thuyết phục thừa tướng đại nhân không giết bọn hắn!
Đương nhiên, Trần Đại Đao còn có một nguyên nhân khác nên mới làm thế này -- loại bùn nhão như bọn họ, cả đời cũng không có cơ hội làm việc gì đáng tự hào, nếu có thể đi theo ngoại thất của thừa tướng đại nhân, sau này về thừa tướng phủ làm hộ viện, đó cũng là quang tông diệu tổ!
Ánh mắt của Kiều Vi lóe lên, người này có phải hiểu lầm gì rồi hay không? Lại gọi nàng là phu nhân: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng đại nhân không phải loại quan hệ giống như ngươi nghĩ."
"Ta hiểu, ta hiểu, ta đều hiểu!" Trần Đại Đao cười đểu, cho Kiều Vi một cái ánh mắt không thể diễn tả.
Kiều Vi: “. . ."
Thật là muốn đánh chết thằng này à nha!
Cái này sau đó, Trần Đại Đao chủ động mang các huynh đệ giúp Kiều Vi đi tìm hai rổ đồ ăn lúc trước vứt bỏ, đáng tiếc đều đã bị người ta nhặt mất, ngay cả rổ cũng không còn, Trần Đại Đao vô cùng hổ thẹn.
Kiều Vi vô cùng "Thánh mẫu" an ủi gã, cầm theo ba mươi lượng bạc vơ vét từ gã cùng đám đàn em, nghênh ngang đi mua thịt đi, bởi vì túi tiền rủng rỉnh, nên mua nhiều hơn so với trước hai mươi cân, trứng muối đắt như vàng cũng mua 20 quả.
Lúc trở lại Tê Ngưu thôn, đã xế chiều.
Nàng đi đến nhà La đại nương trước.
La đại nương giúp nàng đem bên trái một rổ bên phải một giỏ đồ đạc vặn vào nhà: “Tại sao vậy? Trễ như thế mới vừa về, là làm ăn không khá sao?"
Kiều Vi không dám kể “Truyền kỳ từng trải" của mình" cho La đại nương, tránh La đại nương hoảng sợ, nên chỉ nói chuyện mình hợp tác cùng trà lâu Dung Ký: “. . . nói chuyện cùng Dung lão bản cho tới trưa, khi ra ngoài đã gần trưa rồi, lại đến tập mậu thị trường mua vài thứ, nên mới về trễ."
La đại nương không nghi ngờ gì, gật đầu, hài lòng nói rằng: “Hài tử ngươi đấy, lại có vài phần tạo hóa, à phải rồi, đám côn đồ kia không có làm phiền ngươi chứ?"
Kiều Vi tỉnh bơ nói: “Không có, huyện thái gia đều bắt người hết rồi, không ai dám gây chuyện nữa."
La đại nương yên lòng: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Kiều Vi đưa hai rổ đồ ăn cho La đại nương, mỗi rổ đều chứa 10 cân thịt khô, 10 cân thịt dê, 5 quả trứng muối: “Một rổ là của ngài, một rổ là đại ca cùng chị dâu."
La đại nương vừa nhìn, đều là đồ ăn đắt mua không nổi, nhất là trứng muối, đời này bà chưa từng dám mua: “Ngươi còn nhiều tiền như vậy sao? Tiền bán cọp, không phải đều đã xài hết rồi sao?"
Vật giá ở triều đại này cũng không thấp, muốn lo lắng chu toàn cho một gia đình cũng phải tốn rất nhiều tiền.
Về phần 10 lượng tiền kiếm được từ trị bệnh, Kiều Vi để dành, đó là tiền cứu mạng, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không đụng tới.
Kiều Vi đáp: “Không xài hết, còn lại một chút."
La đại nương hỏi: “Vậy ngươi mua đồ hết sao? Thế sau này nhập hàng biết lấy tiền đâu ra?"
Kiều Vi mỉm cười: “Hiện tại ta kiếm tiền nhiều hơn trước đây nhiều, ngài cứ yên tâm đi. Hơn nữa, ta thực sự không có, không phải còn có ngài sao? Ngài cho ta mượn chút nhé?"
La đại nương thật đi lấy túi tiền, khiến Kiều Vi cười vui vẻ, hai mẹ con nói chuyện một hồi, rồi Kiều Vi đi đến nhà lão tú tài đón hài tử.
. . .
Cơ phủ----
Lạc Mai viện vắng lạnh suốt một năm rốt cục đã trở nên náo nhiệt, không vì cái gì khác, mà chỉ vì đại thiếu gia biến mất suốt một năm của bọn họ rốt cục đã trở về.