Kiều Vi làm điểm tâm vừa tinh xảo vừa mới lạ, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều người qua đường, Kiều Vi cũng không keo kiệt, cắt bánh gạo nếp đậu đỏ thành từng miếng cho mọi người nếm thử.
Lúc đầu mọi người chỉ cảm thấy những con thỏ nhỏ trắng như tuyết này đáng yêu, nhưng sau khi ăn xong mới phát hiện ra, kỳ thực chúng rất ngon, giá cũng không đắt, ba văn tiền một cái, năm văn tiền hai cái, nếu mua mười cái thì được tặng miễn phí một cái.
Một món ăn chất lượng giá lại rẻ, nếu không bán được thì thật vô lý.
Một vị đại nương lấy ra năm văn tiền: “Bán cho tôi hai cái.”
“Lấy cho tôi hai cái!”
“Bốn cái!”
“Mười cái!”
La Đại Nương thu tiền đến hoa cả mắt, Kiều Vi dùng lá trúc gói từng cái bánh gạo nếp đậu đỏ, ai mua bao nhiêu cái, gói như thế nào, nàng nhớ rõ không sai chút nào.
Hai giỏ bánh ngọt đã bị mua sạch trong vòng chưa đầy nửa canh giờ.
“Ngày mai các người có đến bán nữa không?” Một phu nhân trẻ mua bánh gạo nếp vừa ăn vừa hỏi.
Kiều Vi gật đầu: “Có đến.”
“Vậy ngày mai ta lại đến.” Vị phu nhân trẻ đó rất thích bánh ngọt Kiều Vi làm.
Kiều Vi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Sau khi vị phu nhân trẻ rời đi, La Đại Nương dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, mùa đông thu tiền mà cũng đổ mồ hôi đầy người, lần buôn bán này, tốt hơn bà dự đoán: “Tiểu Kiều, còn lại bao nhiêu cái?”
Kiều Vi mở giỏ ra nhìn: “Còn năm cái cuối cùng.”
Nàng sợ bán không hết nên chỉ làm năm mươi cái, nhưng mới qua một khắc thôi mà đã không còn gì. Tốc độ này cũng nằm ngoài dự đoán của nàng, xem ra nước đi này là đúng.
Nàng quay đầu nhìn hai bánh bao nhỏ phía sau, hai đứa đang ngồi trên băng ghế nhỏ, dùng quả bóng vải trêu chọc bé chồn, trông ngoan vô cùng. Lòng nàng chợt mềm lại, nàng lấy sáu văn tiền rời khỏi gian hàng.
Khi quay lại trong tay nàng có thêm ba xâu kẹo hồ lô, một xâu cho con trai, một xâu cho con gái và một xâu cho bé chồn nhỏ.
Hai người và một thú được kẹo hồ lô thì cực kỳ vui vẻ, Kiều Vọng Thư kiễng chân lên, ôm lấy cổ Kiều Vi, kéo xuống, hôn Kiều Vi một cái: “Cảm ơn mẹ.”
Kiều Vi cong khóe môi: “Sau này con thích gì, muốn ăn gì thì nói cho mẹ biết.”
Kiều Vọng Thư gật đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm viên kẹo lớn đỏ tươi: “Ngọt quá!”
Kiều Cảnh Vân ngượng ngùng liếm liếm, thẹn thùng hơn cả em gái của mình.
Bé chồn nhỏ thì ôm lấy xâu hồ lô, thô bạo gặm cắn.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng lại ở tửu lâu đối diện, một vị phu nhân ăn mặc sang trọng bước ra khỏi xe ngựa, bà mặc bộ váy sa tanh nhiều lớp cổ xưa của Hải Châu, mái tóc được chải sáng bóng, trên tóc cài hai cây trâm phỉ thúy. Những ngón tay thon dài của bà ấy cầm chiếc khăn tay màu xanh nhạt, phong thái tao nhã và kiêu ngạo. Theo sau bà là một cô nương xinh xắn.
Vừa nhìn hai người liền biết là ma ma và nha hoàn của gia đình giàu có, trên trấn hiếm khi gặp được người có thân phận như vậy, tất cả mọi người đều nhìn hai người với ánh mắt tò mò xen lẫn kính sợ.
Hôm qua Kiều Vi đã nhìn thấy người hầu phú quý không thể tả hơn rồi, nhìn thấy hai người trước mắt, vẫn không thấy kinh ngạc hơn bao nhiêu. Nhưng rất nhanh hai người đó đi về phía Kiều Vi.
Nha hoàn chỉ bánh ngọt bày trên quầy: “Phòng ma ma, người nhìn con thỏ nhỏ kìa, đẹp thật!”
Người được gọi là Phòng ma ma không thèm để ý mà dừng bước lại, bà liếc nhìn nha hoàn rồi nói: “Mấy thứ ven đường đều rất bẩn, ngươi ở trong phủ lâu rồi sao vẫn cứ như người chưa từng trải vậy?”
Nha hoàn thè lưỡi.
Kiều Vi cũng không thèm quan tâm, giống như không nghe thấy hai người bọn họ nói cái gì.
Phòng ma ma tùy ý ừ một tiếng: “Thôi, ngươi thích thì cứ mua, đừng để tiểu thư nhìn thấy là được.”
Nha hoàn vui vẻ mở túi tiền: “Bao nhiêu tiền một cái?”
Kiều Vi nói: “Ba văn tiền một cái, năm văn tiền hai cái, chỉ còn lại năm cái cuối cùng, nếu cô nương xem trọng, tôi lấy mười văn tiền thôi.”
Hai chữ xem trọng nói ra rất hay, nàng là nha hoàn, trước giờ chỉ có người khác không xem trọng nàng, làm gì có chuyện nàng xem trọng người khác chứ? Dù chỉ là một món hàng nhưng cũng đủ để nàng thấy thoải mái. Nàng dứt khoát móc ra mười văn: “Gói lại hết cho tôi đi.”
La Đại Nương nhận tiền, Kiều Vi lấy lá trúc thành thạo gấp tròn lại, nhẹ nhàng đặt năm con thỏ trắng nhỏ vào trong đó.
Nha hoàn mở to hai mắt: “Cô khéo tay thật đấy!”
Kiều Vi nhếch khóe môi, không nói lời nào, đưa bánh ngọt cho nàng ấy.
Phòng ma ma không kiên nhẫn lườm nha hoàn một cái: “Bây giờ chúng ta đi được chưa? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi ăn bị đau bụng thì đừng tìm ta khóc lóc nhé.”
Nha hoàn cười nịnh nọt: “Không có, không có, Phòng ma ma cứ yên tâm.”
Hai người kéo tay nhau rời đi, trước khi đi, nha hoàn thoáng thấy con chồn nhỏ đang ra sức gặm kẹo hồ lô ở phía sau quầy hàng, ánh mắt nàng sáng lên: “A! Phòng ma ma nhìn kìa! Con chó nhỏ đó đáng yêu quá!”
Một con chồn nào đó bị coi như chó lần thứ n trợn tròn mắt.
Phòng ma ma quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bạch, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: “Chồn sương?”
Ánh mắt của Kiều Vi khẽ động.
Bé chồn nhỏ không thèm quan tâm đến Phòng ma ma, tiếp tục gặm kẹo hồ lô trong móng vuốt của nó.
Tiểu thư nhà mình vẫn muốn có một con chồn sương, nhưng chưa tìm được con nào phù hợp, con chồn này không chỉ đẹp mà còn có nhân tính, là món quà tốt tặng cho tiểu thư. Phòng ma ma nhìn Kiều Vi đang thu dọn quầy hàng: “Con chồn sương này bán như thế nào?”
Ngay cả mí mắt Kiều Vi cũng không nhấc lên: “Không bán.”
Phòng ma ma cười lạnh, loại người này bà gặp nhiều rồi, lúc đầu không bán, chỉ là để tăng giá: “Hai mươi lượng bạc.”
Kiều Vi khịt mũi, Từ Đại Tráng đã nói, Tiểu Bạch đáng giá hơn một con hổ, một con hổ bán được ba mươi lượng, nhưng vị ma ma này chỉ trả giá có hai mươi lượng?
Phòng ma ma nhận ra Kiều Vi khinh thường, bà nhướng mày: “Ba mươi lượng?”
Kiều Vi không lên tiếng.
“Năm mươi lượng?”
Kiều Vi vẫn phớt lờ bà ta.
Phòng ma ma cất cao giọng: “Ngươi muốn một trăm lượng ư?”
Kiều Vi gấp khăn trải bàn bỏ vào trong giỏ: “Đã nói là không bán mà.”
Phòng ma ma nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi ra giá đi!”
Kiều Vi cầm giỏ dừng lại: “Thật muốn tôi ra giá?”
“Ngươi ra giá đi.”
Kiều Vi duỗi ngón trỏ ra.
Phòng ma ma nhíu mày: “Một trăm lượng?”
Kiều Vi lắc lắc ngón trỏ.
“Một ngàn lượng?”
Kiều Vi lại lắc lắc ngón trỏ.
“Một vạn lượng?” Phòng ma ma sợ hãi tới mức lui lại vài bước.
“Ừ, hoàng kim.” Kiều Vi mỉm cười: “Bà mua nổi không?”
Phòng ma ma biến sắc: “Ngươi cố ý đùa giỡn ta đúng không? Ngươi không biết ta là ai à?”
Kiều Vi lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ bà là ai, nếu muốn mua con chồn của ta, thì mang một vạn lượng hoàng kim đến, còn không thì miễn bàn.”
Làm gì có con chồn nào đáng giá như vậy chứ? Đây rõ ràng là không muốn bán. Phòng ma ma thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Kiều Vi, tiểu thư nhà mình thân phận quý giá cỡ nào, làm nhũ mẫu của tiểu thư, bà lúc nào cũng là tiền hô hậu ủng, có bao giờ bị làm cho tức nghẹn thế này? Bà ngay lập tức giơ tay lên tát Kiều Vi!
“Ối!” La Đại Nương thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy tới ôm lấy Kiều Vi, cái tát đó rơi xuống mặt bà.
---------- Ngoài lề -----------
Có ai theo dõi truyện không? Thả bong bóng để tôi biết các bạn có mặt nha ~