• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọn xong sạp hàng, Kiều Vi lên kế hoạch mượn xe ngựa trở về, La đại nương thường lên trên trấn nến biết được vài chỗ xe hành.

Hai người đến chỗ xe hành hỏi giá cả, đắt gấp đôi so với cha của Xuyên Tử, đương nhiên xe ngựa của người ta có lán ngồi, hiển nhiên là sang trọng hơn. Nhưng vấn đề là Kiều Vi không cần như vậy, chỉ cần nó tiết kiệm tiền.

Đại khái hôm nay Kiều Vi ra ngoài đã xem lịch, vận khí cực kỳ tổ, đang loanh quanh ở mấy xe hành chưa thấy được cái nào ưng ý thì tình cờ gặp được cha của Xuyên Tử.

Thì ra, cha của Xuyên Tử vừa chở mấy người lên trấn thăm người đây, lúc này đang tìm khách kéo người về thôn, thì tình cờ gặp được Kiều Vi.

“Tiểu Kiều, sao chưa gì đã muốn về rồi? Chuyện làm ăn không tốt sao? Bán không được hay thế nào….”

La đại nương lườm hắn một cái, đưa rổ không còn bao nhiêu bánh củ cải cho hắn nhìn: “Sớm đã bán hết rồi?”

“Này, bán sạch rồi sao?” Cha của Xuyên Tử không tin nổi, hắn không phải chưa từng nhìn thấy người trong thôn lên trấn bán đồ vật, ai có thể ngày đầu tiên không gặp phải xui xẻo chứ?

Hắn nhìn về phía Tiểu Kiều.

Kiều Vi cười cười, lấy bánh củ cải trong rổ đưa cho hắn.

Ăn xong, hắn cuối cùng cũng coi như đã hiểu vì sao đồ của Tiểu Kiều có thể bán hết trong một ngày.

Trước khi đi, Kiều Vi tới chợ mua ít nguyên liệu về để có thể làm thêm nhiều món mới, nàng mua một con cá trích về để tối kho cho bọn nhỏ ăn.

……

Lại nói đến Phòng ma ma bị thương bên kia, mang tới y quán chữa trị, thiến nữ phiền muộn ngồi chờ trên xe ngựa, liếc mắt nhìn thấy nha hoàn đang che che giấu giấu thứ gì đó.

Nàng ta nhíu mày: “Ngươi đang giấu cái gì vậy?”

Nha hoàn nhắm mắt lấy ra “một rổ thỏ trắng nhỏ”, ước chừng lớn bằng một bàn tay, được bện bằng nhược trúc rất tinh xảo. Thỏ con rất nhỏ, nhưng lại được làm rất sống động, mềm mềm đáng yêu y như thật.

“Này là thứ gì?” Thiếu nữ tò mò hỏi.

Nha hoàn đáp: “Điểm tâm.”

Thiếu nữ kinh ngạc, n Bá phủ cũng chưa có được điểm tâm tinh xảo như vậy: “Mua ở đâu?”

Nha hoàn không dám nói là tiểu phu nhân làm cho tiểu thư tức đến xanh mặt, chỉ nói: “Trên trấn.”

Thiếu nữ dĩ nhiên là không ngờ là được mua ở chỗ Kiều Vi, nếu biết khả năng muốn thổ huyết. Bình thường nàng ta không ăn những thứ ven đường, nhưng hình thức của món điểm tâm này thực sự quá tốt, nên không nhịn được mà nếm thử một miếng, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.

Nha hoàn mở hộp đồ ăn tinh xảo bằng gỗ đào mộc: “Tiểu thư, đây là Tứ hỉ quy vân cao ngài tặng cho Cơ lão phu nhân sao? Lão nhân gia nhất định sẽ yêu thích.”

Thiếu nữ trầm ngâm trong chốc lát, đổ Tứ Hỉ quy vân trong hộp đựng đồ ăn ra, thả bốn con “thỏ trắng nhỏ” còn lại vào trong.

………

Kiều Vi mua nguyên liệu tốn kha khá thời gian, tới khi trở lại thôn dĩ nhiên đã tới giữa trưa, một người đang đứng trước cửa nhà La đại nương, vóc dáng trung đẳng, khôi ngô, da dẻ ngăm đen, ngũ quan cường tráng, là con trai lớn của La đại nương La Vĩnh Chí.

La Vĩnh Chí thấy nương và một nhà Tiểu Kiều bước xuống khỏi xe ngựa của cha Xuyên Tử, trong nháy mắt sửng sốt, trong thôn truyền tin nương hắn nhận Tiểu Kiều làm con gái nuôi, lẽ nào là sự thật?

“Nương.” Hắn thấy hai người họ đang dỡ hàng từ trên xe ngựa của cha Xuyên Tử xuống, vội vàng đến giúp một tay.

Hắn là nông dân sinh trưởng ở nông thôn, sức lớn như trâu, chỉ hai - ba lần đã dỡ xong hơn hai trăm cân hàng hàng.

Kiều Vi cảm kích khom người: “Đa tạ đại ca.”

Tiếng đại ca này, hoàn toàn chứng thực suy đoán của La Vĩnh Chí.

La Vĩnh Chí không tiếp xúc nhiều với Tiểu Kiều, ấn tượng trực quan chỉ biết đây là một quả phụ của một người trẻ tuổi tuấn tú, nữ nhân mười tám dặm quanh đây gộp lại cũng không sánh nổi bằng một đầu ngón tay của nàng.

Trong thôn có rất nhiều đồn đại về nàng, đại khái đều không tốt, có điều cái nhìn của nam nhân vĩnh viễn bất đồng so với nữ nhân, hắn cảm thấy Tiểu Kiều rất tốt, vừa xinh đẹp lại đáng thương.

Nương của hắn thích Tiểu Kiều, vậy hắn cũng sẽ yêu quý Tiểu Kiều, về sau Tiểu Kiều chính là em gái hắn.

“Muội muội.” Hắn hào phóng chào hỏi.

Trong lòng Kiều Vi tràn đầy ấm áp, kéo hai đứa nhỏ lại căn dặn: “Cảnh Vân, Vọng Thư, gọi đại cữu.”

Hai đứa nhỏ bi bô gọi một tiếng “Đại cữu”.

La Vĩnh Chí hiền hậu thành thật nở nụ cười: “Thật ngoanQ Hôm nào đến nhà đại cữu chơi nhé.”

La đại nương nhìn mấy người thuận lợi sửa xưng hô, hết sức vui mừng, cười hỏi nhi tử: “Sao con lại trở về rồi? Có chuyện gì à?”

LCV chỉ lo nhận muội muội suýt nữa quên chuyện của mình, vội hỏi: “Đệ của Thúy Vân không phải đã thi đậu Đồng Sinh sao? Cha vợ muốn mở tiệc để chúc mừng đệ ấy. Chỉ sợ tới lúc đó nhiều việc không lo liệu được hết,cho nên muốn nhờ nương tới giúp.”

Thúy Vân là thê tử của La Vĩnh Chí, tiểu đệ đệ của nàng ấy năm nay mới vừa tròn mười tuổi, đã có thể thi đâu Đồng Sinh, điều này ở trong một thôn không biết chữ cũng coi như là một đại sự ghê gớm.

La đại nương hỏi: “Là ngày nào?”

“Sơ tam.” Hắn nhìn về phía Tiểu Kiều, muốn hỏi nàng có muốn đi không, nhưng nhớ tới nàng không thích hợp, nên không nói nữa.

La đại nương nói: “Vậy là ngày kia rồi, đã biết, ta sẽ đi.”

La Vĩnh Chí thương mẹ ở nhà còm cõi một mình, muốn mời bà qua ở nhà mình mấy ngày, lại bị La đại nương cự tuyệt.

Sinh ý của Tiểu Kiều vừa mới khởi bước, là thời điểm yêu cầu sức người, bà không thể rời đi như vậy.

La Vĩnh Chí biết được sinh ý của Tiểu Kiều, rất vui cho nàng: “Cần gì cứ nói với ta, tẩu tử muội tay nghề tốt, có gì cứ hỏi nàng, nàng ấy có thể dạy cho muội.”

Kiều Vi gật đầu cười:”Được, đa tạ đại ca.”

La Vĩnh Chí khiêng hơn hai trăm cân nguyên liệu nấu ăn lên núi hộ Kiều Vi, Kiều Vi mời hăn ở lại ăn cơm, mà hắn lại đã dùng bữa, nói câu lần sau rồi lập tức xuống núi.

Giữa trưa, Kiều Vi mang cá đi kho, hai đứa nhỏ ăn hết hận không thể liếm mâm.

Kiều Vi dọn dẹp bát đũa tới nhà bếp rửa, La đại nương giữ tay nàng lại: “Đi lên đi, để ta, con cho bọn nhỏ đi ngủ trưa đi, muốn mau lớn thì phải ngủ nhiều, không thể để bọn trẻ thức cả ngày như vậy được”

Kiều Vi ngẫm lại lời La đại nương thấy cũng có lý, tuy bản thân cô không quen ngủ trưa, nhưng không thể để bọn trẻ cũng như vậy được, nên nhanh chóng vào nhà gọi bọn trẻ lên giường nằm, dỗ đi ngủ.

Kiều Vi tới cửa phòng bếp: “Lão nương, con đi ra ngoài một chút.”

La đại nương cổ quái nhìn nàng: “Đi chỗ nào? Đừng nói với ta con lại định vào núi.”

Kiều Vi bị nói trúng, ngượng ngùng sờ sờ tau: “Hôm qua ở trong rừng con có đặt hai cái bẫy sắt, giờ đi xem có con mồi có sập bẫy không, ngay cạnh đây thôi, rất an toàn.”

La đại nương: “Thật sự không có cách nào với con cả!”

Kiều Vi mang chủy thủ phòng thân theo người, sau lần gặp phải lão hổ, nàng quý trọng tính mạng hơn bất cứ ai, cho nên chỗ nàng lựa chọn thực sự không phải trung tâm sơn lâm.

Kiều Vi tiến vào trong rừng, dựa theo ký hiệu bản thân để lại tìm đến lồng sắt bên trong bụi cây, trong lồng đặt sẵn cà rốt, thịt vụn mồi nhử.

Cả hai lồng đều mở, kỳ quái chính là mồi nhử bên trong bên trong không còn.

Mồi nhử không còn, hẳn là có động vật nhỏ đã sập bẫy.

Nhưng động vật nhỏ đâu?

Kiều Vi lăn lộn đi tìm, không tìm được động vật mắc bẫy nhưng lại tìm được một lượng bạc,

Này là tình huống như nào?

Lẽ nào có người mua động vật trong lồng rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK