Việc này thật là xấu hổ.
Mụ ta thề son sắt mình không trộm đồ của người ta, còn đe dọa sẽ đuổi kẻ vu khống ra khỏi thôn, nhưng kết quả ăn trộm còn bị bắt, khiến dân làng chết lặng.
“Ây da, Lưu Thúy Hoa, đây là chuyện gì vậy?” La Đại Nương bất mãn hỏi: “Ngươi nói ngươi không trộm mà? Mọi người đều thấy rõ ràng! Tiểu Bạch là của Cảnh Vân và Vọng Thư!”
Mọi người đều chậc lưỡi gật đầu, trên đời làm gì có con chó nào trông ưa nhìn và sạch sẽ như vậy, đốt đuốc mười dặm tám thôn cũng tìm không ra con thứ hai.
Kiều Vi im lặng, hiện tại nàng đã không cần nói thêm gì cả, thím Lưu tự gây nghiệt không thể sống, lừa gạt tình cảm của mọi người, nước bọt của mọi người thôi cũng đủ dìm chết mụ ta.
Nàng vươn tay cởi dây trói trên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chỉ là một con chồn nhỏ, tuy thông minh lanh lợi nhưng lúc hồ đồ thì ngay cả con rùa còn nhanh hơn nó.
Không cần nói nàng cũng đoán được, nhất định là ham ăn đến quên cả trời đất mới bị thím Lưu thừa cơ hội bắt được.
Thím Lưu đưa tay ngăn Kiều Vi lại: “Ngươi làm gì vậy? Nhìn bộ dạng giống thì thì nhất định là con chó của nhà người sao? Đây là ta bắt được! Con chó của ngươi mặc quần áo, chó của ta không có quần áo! Ngươi bị mù hả?”
Kiều Vi suýt nữa bật cười vì lời nói ngu xuẩn của thím Lưu: “Thím bắt được ở đâu? Bắt được khi nào?”
“Ta… ta bắt được nó sáng nay! Nó ở sân sau nhà ta! Lão Lưu ông nói đúng không?” Thím Lưu véo chồng mình.
Vẻ mặt của lão Lưu hoang mang, nhưng hắn sợ vợ, bình thường không dám phản bác lại lời của thím Lưu, đành hàm hồ ừ cho qua chuyện.
Thím Lưu đắc ý ngẩng đầu: “Nghe thấy chưa! Nó là của ta!”
Kiều Vi thản nhiên nhếch khóe môi: “Bà xác định là bắt được vào sáng nay?”
“Đương nhiên!” Thím Lưu thẳng lưng tự tin nói.
Kiều Vi mỉm cười: “Được.”
Thím Lưu thấy nàng còn cười được, chột dạ hỏi: “Ngươi làm gì?”
Kiều Vi rút chủy thủ ra, cắt đứt sợi dây thừng trên người của Tiểu Bạch trong tiếng hét của thím Lưu, Tiểu Bạch được tự do, giương nanh múa vuốt nhảy về phía thím Lưu, muốn xé xác mụ đàn bà ác độc này ra!
Kiều Vi kêu lên: “Tiểu Bạch, quay lại!”
Tiểu Bạch hơi khựng lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Kiều Vi.
“Còn nhớ bà ta ném áo của mi ở đâu không? Đi lấy áo về đây.” Kiều Vi tuyệt đối không phải muốn chứng minh cái gì, nàng chỉ đau lòng tiền vải thôi, không muốn lãng phí vải để may một bộ khác cho nó.
Tiểu Bạch nhanh chóng vòng qua bức tường của hậu viện, ấy chiếc áo bông nhỏ màu hồng phấn ra.
Ăn trộm bị bắt được, lần này thím Lưu hoàn toàn không còn gì để nói.
Mà càng chết người ở chỗ là mụ ta ngu xuẩn thì thôi đi, còn cho rằng toàn bộ người trong thôn đều là kẻ ngốc.
Sắc mặt trưởng thôn trở nên rất khó coi, Lưu Thúy Hoa bình thường thích càn quấy, nể mặt nãi nãi của ông và nãi nãi của bà ta là đường tỷ muội, ông đều mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này, bà ta thật sự đi quá xa rồi!
Trước mặt thôn xóm láng giềng, mặt mũi trưởng thôn ông đều bị ném vào mồ mả tổ tiên rồi!
“Mau nhận lỗi với Tiểu Kiều!” Ông ta hét lên.
Thím Lưu há hốc mồm, như sắp khóc: “Tam ca… sao ca cũng hùa với người ngoài? Muội là muội tử của người mà.”
Trưởng thôn tức giận nói: “Bây giờ mới biết cô là muội tử của ta à? Sao lúc trộm đồ của người ta không nhớ tới cô là muội tử của ta? Cô gây ra chuyện như vậy, bảo ta biết để mặt mũi vào đâu? Ta là trưởng thôn mà ngay cả muội tử của mình cũng không quản được, làm sao quản được chuyện lớn trong thôn đây? Cô vẫn không nhận sai đúng không? Được, ta hiểu rồi, mảnh đất ở phía đông của thôn kia cô đừng làm nữa, người làm ca ca này không dạy dỗ được cô! Ta thay cô nhận lỗi! Tiểu Kiều.”
Ông ta quay đầu nhìn Kiều Vi: “Mảnh đất kia ngươi lấy trồng trọt đi.”
“Cái gì?” Thím Lưu nổi trận lôi đình: “Tam ca, ca nói giao cho muội mà! Ca không thể nói mà không giữ lời được!”
Trưởng thôn không kiên nhẫn nhìn Lão Lưu: “Quản vợ ngươi cho tốt vào!”
Lão Lưu cắn răng kéo bà vợ mình đi, mãi cho đến khi đi một đoạn thật xa, tất cả mọi người vẫn nghe thấy tiếng thím Lưu gào như heo bị giết.
Cha mẹ đi rồi, Thiết Ngưu đương nhiên cũng xám xịt rời đi.
Nó không hiểu, nó chỉ muốn có một con chó, tại sao mọi chuyện lại thành như vậy?
Thôi Vân Nương kêu mọi người ngồi xuống: “Mọi người ngồi đi? Còn vài món chưa dọn ra!”
Kiều Vi nhìn sắc mặt của trưởng thôn vẫn còn hơi khó coi, nàng khách sáo nói: “Trưởng thôn, cảm ơn ngài đã thay ta chủ trì công đạo, không ghét bỏ ta là người ngoài thôn. Nhưng mảnh đất kia, ngài vẫn là thu lại đi, ta có hai mảnh ruộng trên núi rồi.”
Trưởng thôn vừa rồi thật ra do tức giận quá, nhất thời xúc động mới nói giao đất cho Kiều Vi, nhưng sau đó thấy hối hận. Đương nhiên nếu Kiều Vi thật sự nhận ông cũng không sợ, ông có cách để lấy lại mảnh đất. Nhưng bây giờ Kiều Vi chủ động đề nghị trả lại cho ông, điều này khiến ông ta cảm thấy xấu hổ.
Nàng ta là người biết điều, không tham lam và không làm chuyện sai trái, hiếm có người hiểu được.
“Vị trí mảnh đất trên núi không tốt, không đủ ánh nắng mặt trời, trồng trọt hoa màu sẽ không tốt.” Trưởng thôn suy nghĩ: “Mảnh đất ở phía đông của thôn kỳ thật cũng không tốt lắm, trồng được thì trồng, trồng không được cũng không sao, không thu tiền thuê.”
Lần này là ông thật lòng muốn giao đất cho Kiều Vi.
Kiều Vi đến tham gia bữa tiệc ban đầu là vì giúp La đại nương, nhưng nàng không ngờ mình thu hoạch được một mảnh đất ngoài ý muốn, cho dù đó là một mảnh đất hoang, vẫn tốt hơn là không có đất.
Tất nhiên, tất cả là nhờ công lao của thím Lưu.
Thím Lưu trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, trở về chỉ sợ sẽ hộc ra ba lít máu.
Sau khi Kiều Vi tạ ơn trưởng thôn, nàng tìm được lão tú tài trong phòng thu chi tạm thời, nàng cũng nói lời cảm ơn với ông ấy, nàng nhìn ra được vị tú tài già nói chán ghét nàng, thực ra là dùng cách khích tướng với thím Lưu.
Lão tú tài giúp nàng không phải để nghe nàng nói cảm ơn, ông ra cửa kiểm tra xác định không có người, sau đó kích động nhìn Kiều Vi nói: “Ngươi… cha của ngươi tên gì?”
“Cha của ta?” Kiều Vi kỳ quái nhìn lão tú tài, sao đột nhiên hỏi tới chuyện này? Nàng do dự một chút, thành thật nói: “Ta không có cha.”
“Vậy mẫu thân của ngươi thì sao?” Lão tú tài truy vấn.
Kiều Vi ngừng giây lát: “Ta cũng không có mẹ, ta là cô nhi.”
Khi lão gia và phu nhân qua đời, tiểu thư mới năm tuổi, nói mình là cô nhi cũng không sai. Lão tú tài càng thêm kích động: “Cha mẹ ngươi qua đời khi ngươi mấy tuổi?”
Chẳng lẽ lão tú tài định làm mai cho nàng ư? Nên điều tra hộ tịch nhà nàng.
Kiều Vi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ta sinh ra đã bị bỏ rơi, lớn lên ở Cô Độc Viên.”
Không đúng nha, tiểu thư rõ ràng là lớn lên ở Kiều gia.
Chẳng lẽ là mình nhận nhầm người, Tiểu Kiều chỉ là trùng hợp nhìn rất giống phu nhân của ông, hơn nữa lại trùng hợp cùng tuổi với tiểu thư, vừa khéo cũng họ Kiều?
Không, không có khả năng, một hai việc trùng hợp thì ông tin, nhưng nhiều việc trùng hợp chồng lên nhau, ông không tin!
Nếu tiểu thư không muốn thừa nhận thân phận của mình, vậy tạm thời không nên ép buộc nàng.
Sau một ngày yến tiệc, tất cả mọi người đều mệt mỏi, La Đại Nương nhớ ra Kiều Vi muốn hỏi về trường tư thục nên gọi đệ đệ của Thúy Vân tới: “Kiều tỷ tỷ của con muốn hỏi con vài chuyện, trường tư thục của các con tuyển trẻ con bao nhiêu tuổi và bao nhiêu tiền một năm?”
Đệ đệ của Thúy Vân nói: “Trên bảy tuổi, một tháng hai lượng.”
“Một tháng hai lượng?” La Đại Nương sửng sốt, chồng của bà làm ở huyện nha, tiền lương mỗi tháng cũng không đến hai lượng! Khó trách bốn người đàn ông họ Triệu đều làm nông, còn nghèo đến mức đều dồn cho đứa trẻ này đi học.
Kiều Vi cũng cảm thấy hai lượng khá đắt, hai đứa con của cô mỗi tháng phải bốn lượng, một năm gần năm mươi lượng, đối với nàng còn đang ở giai đoạn khởi đầu mà nói, đó là một số tiền khổng lồ.
“Ta nghe nói trên trấn cũng có một trường tư thục.” Nàng nói.
Đệ đệ của Thúy Vân giơ ngón tay: “Trường đó càng đắt hơn, tới ba lượng đấy!”
“Ba lượng…” Kiều Vi trầm mặc.
“Ngươi muốn cho mấy đứa nhỏ học à? Tìm ta nè, ta dạy không lấy tiền!”
Lão tú tài nhô đầu ra ngoài cửa sổ, khiến Kiều Vi sợ tới mức suýt nữa ngã khỏi giường đất.