• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đó không có tửu lâu khai trương, Cơ Minh Tu chỉ mang bọn nhỏ ăn chút điểm tâm. Bọn nhỏ ăn khá nhanh, ăn điểm tâm nhưng có chút không nỡ ăn, ăn từng miếng nhỏ, rất sợ cho ăn hết.

Cơ Minh Tu không thúc giục, chỉ ngồi yên lặng.

Hai đứa bé thật biết điều, từ lúc sinh bệnh đã nhìn ra được, dù khó chịu đến đâu cũng không quấy khóc, không giống hài tử ở tuổi này.

Có thể... là do không có phụ thân.

"Cha, ta muốn cái này, còn cả cái này!" Một tiểu nữ oa 3 tuổi được một nông phu ôm vào cửa hàng.

Nông phu mua điểm tâm mà tiểu nữ oa muốn, ngồi xuống đút cho tiểu nữ oa ăn.

Cảnh Vân, Vọng Thư nóng lòng nhìn phụ thân, nữ nhi đối diện, mặc dù cố kìm chế, vẫn toát ra thần sắc hâm mộ.

Nhưng hai người họ dường như đã quen với việc điều chỉnh cảm xúc của chính mình, rất nhanh dời đi ánh mắt, không bao giờ nhìn lại.

Cơ Minh Tu thấy như vậy một màn, mâu quang dừng một chút, lại không nói gì.

Lúc Cơ Minh Tu mang bọn nhỏ trở lại Đại Phương Trai, Kiều Vi đã thay xong xiêm y, đang muốn lấy xiêm y của Cơ Minh Tu đi giặt.

"Không cần." Cơ Minh Tu đụng nàng ở cửa, nhìn quần áo trong tay nàng, nói: "Đưa ta đi."

Kiều Vi nhớ hắn cũng không thiếu tắm xiêm áo, huống hồ xà phòng nơi này giá rẻ, không sa hoa được nhà hắn, giặt sạch lưu lại mùi kỳ quái sẽ không tốt.

Kiều Vi trả lại xiêm y xếp xong cho hắn: "Đa tạ công tử."

Cơ Minh Tu ngước mắt nói: "Chưa nói tên cho ngươi sao?"

Kiều Vi chớp chớp mắt, mím môi nói: "Đa tạ Minh... Minh công tử."

Cơ Minh Tu nhếch môi nói: "Không cần khách khí, Kiều cô nương."

Kể từ lần trước hắn trêu chọc cô" Kiều cô nương, ngươi đỏ mặt", nghe xưng hô này, Kiều Vi có chút mất bình tĩnh, luôn cảm giác có một ý nghĩa sâu sắc trong đó.

Kiều Vi vội vàng liếc nhìn hắn, người như gió mát trăng sáng, cũng sẽ không đùa giỡn một tiểu quả phụ như nàng chứ!?

Nàng nói tiền không có tiền, muốn thuần khiết không có thuần khiết, còn mang theo hai đứa con nhỏ với chồng trước, nếu nói có cái gì coi được, thì chính là một gương mặt cũng coi như là dễ thương, nhưng kinh thành mỹ nữ như mây, xinh đẹp, người có vóc người, khuôn mặt đẹp hơn nàng, không biết nhiều cỡ nào, hơn nữa người ta cũng đều là hoàng hoa đại khuê nữ (gái tân).

Gã bị đầu óc vào nước, mới có thể từ kinh thành xa xôi chạy tới trấn trên đùa giỡn nàng.

Nhất định là mình cả nghĩ quá rồi.

"Công tử, sao ngươi lại tới trấn trên?"

Lời kế tiếp của Cơ Minh Tu xác nhận suy đoán của Kiều Vi: "Nghe nói trấn trên xuất hiện một con bạc rất lợi hại, là một phụ nữ."

Con bạc? Nữ nhân? Sẽ không nói là nàng chứ !? Loại chuyện này... lẽ nào đã truyền tới kinh thành? Sao truyền tới?

Cú sốc lớn đã lấn át ý định đặt câu hỏi ban đầu của Kiều Vi: "Là... chuyện phát sinh vào đầu tháng ba sao?"

Cơ Minh Tu ừ một tiếng: "Hình như là vậy."

Vậy hẳn... chính là nàng, nàng rời kinh thành vào đầu tháng ba, cũng đánh bạc với Ngô Đại Kim vào đầu tháng ba. Nàng có thể xác định trước nàng, không có nữ nhân nào từng đến sòng bạc tại trấn Tê Ngưu.

Nhưng đây không phải là chuyện xảy ra tại trấn trên sao? Sao lại truyền tới kinh thành, còn truyền tới tai hắn?

Kiều Vi vén tóc hai bên thái dương ra sau tai, cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Minh công tử thấy hứng thú với loại chuyện này sao?"

Nhìn hắn không giống người rãnh rỗi như vậy.

Cơ Minh Tu nhàn nhạt co kéo khóe môi: "Bồi bằng hữu tới đó, hắn vừa mới đi sòng bạc tìm người." Xem như là giải thích mình vì sao một mình xuất hiện ở Đại Phương Trai.

Kiều Vi hắng giọng nói: "... Bằng hữu của ngươi e rằng phải thất vọng."

Ý thức được cái gì, Cơ Minh Tu nhướng mày: "Không phải là ngươi chứ?"

Kiều Vi thẹn thùng gật gật đầu.

Đánh lộn ẩu đả, tụ tập đánh bạc, được, cái gì xấu xa đều làm hết rồi.

"Tứ ca! Tứ ca!"

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Đại Phương Trai, một gã nam tử khoảng mười tám từ trên đó nhảy xuống, y mặc đồ màu hồng, đầu đội ngọc quan, dung nhan tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, tay cầm một cây quạt xếp, trên quạt xếp treo mặt dây chuyền ngọc xinh đẹp, quả thật là hoàn khố đích thực.

Gã sải bước đi vào đại sảnh Đại Phương Trai, đôi mắt đẹp lưu chuyển: "Tứ ca! Tứ ca ngươi đi đâu vậy?"

Kiều Vi nhìn hồng y thiếu niên dưới lầu, thầm nghĩ cổ đại có thật nhiều suất ca, có Minh công tử như ngọc chất băng thanh, cũng có thiếu niên tươi như đào mận, cho rằng thật khiến người ta không dời mắt nổi.

Cơ Minh Tu giơ tay về phía những người ở tầng dưới.

Ánh mắt của Hồng y thiếu niên sáng lên, gã gọi: "Tứ ca!"

"Bằng hữu của công tử tới, ta cáo từ trước."

Cơ Minh Tu gật đầu.

Vọng Thư khéo léo nói: "Tạm biệt Minh thúc thúc."

Cảnh Vân không nói chuyện, chỉ rụt rè nhìn hắn.

Kiều Vi mang theo hài tử xuống lầu, hồng y thiếu niên vừa vặn lên lầu, ở nửa đường đối mặt nhau, Kiều Vi khách khí gật đầu chào.

Lý Ngọc không biết nàng, cũng không biết quan hệ giữa nàng cùng Tứ ca, lúc trước nhìn thoáng qua, từ góc độ của gã chỉ thấy được Tứ ca, vẫn chưa thấy nàng do bị thân hình của Tứ ca ngăn trở. Thấy nàng chào hỏi mình, gã coi đó lễ tiết đương nhiên của bình dân đối với quý tộc, không để trong lòng.

Chẳng qua khi gã thấy hai đứa bé mà nàng đang dắt theo, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hài tử thật đẹp!

Có phải gã từng nhìn thấy ở đâu rồi hay không? Nhất là tiểu nam hài, rất giống như đã từng quen biết.

Lý Ngọc ở lầu hai tìm được Tứ ca nhà mình, gã không có quan hệ máu mủ với Cơ Minh Tu, chỉ là từng học chung ở một sư môn, gã đứng hàng nhỏ nhất, là tiểu sư đệ, Cơ Minh Tu xếp hạng thứ tư, gã ngại Tứ sư huynh khó đọc, liền đổi giọng gọi tứ ca.

Gã rung quạt xếp trong tay, nói: "Tứ ca, may mà ngươi không đi, tức chết ta rồi!"

Cơ Minh Tu nhìn bóng lưng của một nhà ba người biến mất ở trên phố, bèn cười cho có nói: "Làm sao? Vồ hụt rồi?"

Lý Ngọc thất vọng nói: "Không phải vậy sao? Bọn họ nói nữ nhân kia xuất hiện một lúc, sau khi đánh bạc thắng Ngô Đại Kim thì không hề vào sòng bạc nữa."

Cơ Minh Tu giễu cợt nói: "Cứ muốn gặp người ta như vậy? Muốn bái nàng làm sư?"

Lý Ngọc cắt lời: "Ai chẳng biết Ngọc gia ta là Tiểu Đổ Bá tại kinh thành? Ta sẽ bái nữ nhân làm sư? Ta chỉ muốn nhìn xem nữ nhân nào có đảm sắc như thế, đuổi chạy nanh vuốt của Dận Vương! Ngươi nói Dận Vương lúc này có phải đã giận điên lên hay không, hắn rất vất vả bồi dưỡng bang phái giang hồ, trong một đêm bị nữ nhân đánh sập sào huyệt! Ha ha, nghĩ thôi cũng khoái rồi! Không được không được, ta quá muốn gặp cô nương kia rồi!"

Nói đến đây, Lý Ngọc vừa thu lại nụ cười, ngoe nguẩy lỗ tai nhỏ nói: "Ngươi nói đúng rồi, ta muốn bái nàng làm sư."

Cơ Minh Tu liếc nhìn gã, mặt không đổi sắc đi xuống lầu.

Lý Ngọc trừng con ngươi, đuổi theo: "Ai, tứ ca, sao ngươi không có chút hưng phấn nào? Ngươi quên tên kia trước đây đối xử với ngươi thế nào sao? Hắn biết rõ ngươi và Kiều đại tiểu thư có hôn ước, còn ngủ với người ta! Loại người như thế, nên bị sét đánh!"

"Đợi đã." Lý Ngọc dừng bước, lẩm bẩm: "Ta nhớ ra đứa bé kia trông giống ai rồi."

...

Lại nói Kiều Vi mang theo hài tử rời Đại Phương Trai, đã đói đến mức bụng kêu ục ục, trên người nàng chỉ còn một văn tiền, nhưng ngay cả một cái bánh màn thầu cũng không mua nổi.

Ở bên phía đối diện là một cửa hiệu cầm đồ, có thể đổi cây trâm lấy không ít bạc, nhưng nàng không nỡ.

Có vài thứ, còn quan trọng hơn so với bánh mì.

"Nương." Vọng Thư đưa cho nàng một cái hộp nhỏ.

Kiều Vi tiếp nhận hộp, nhìn nhỏ nhưng cầm trên tay rất nặng, nàng hỏi: "Đựng gì thế, nặng như vậy?"

Vọng Thư ỏn a ỏn ẻn nói: "Là điểm tâm mà Minh thúc thúc mua cho nương, Minh thúc thúc nói, chúng ta đều ăn rồi, mẫu thân cũng phải ăn, sẽ không đói bụng."

Ngay cả nàng đói bụng cũng đã nghĩ đến, Kiều Vi cảm thấy ấm áp, mở ra nắp hộp, bên trong là năm cái bánh cua thơm ngon.

Nhưng bánh cua sao lại nặng như vậy?

Kiều Vi nghi ngờ trừng mắt nhìn, lấy lớp lót bên trong ra, phát hiện dưới hộp còn có một lớp nữa, đột ngột xuất hiện mấy đĩnh bạc trắng loá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK