• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài trừ lão phu nhân, Thập Thất là người mà Minh Tu đại nhân quan tâm nhất, từ sau lần đầu tiên biết được sự tồn tại của Thập Thất, Kiều Ngọc Khê lập tức muốn nghĩ cách lung lạc Thập Thất.

Chỉ là Thập Thất không giống cùng những hài tử, không nói chuyện cũng không thích tiếp xúc với người khác, nói gã đần, võ công của gã lại quá giỏi; nói gã thông minh, gã lại luôn nghe không hiểu lời nói của Kiều Ngọc Khê.

Kiều Ngọc Khê có thể nói là đã hao tâm suy nghĩ.

Bây giờ bằng hữu của Thập Thất bị bệnh (mặc dù không hiểu tại sao loại người như Thập Thất có thể có bằng hữu), đây chính là thời cơ tốt để lấy lòng Thập Thất.

Thập Thất nghe không hiểu lời của nàng không sao, bằng hữu của Thập Thất hiểu là đủ rồi, tổng cộng số cực phẩm dược liệu mà nàng đã mua cũng tới mấy trăm lạng bạc ròng, nàng không tin đối phương sẽ không thích.

Ôm tâm tình kích động khó có thể nói hết, Kiều Ngọc Khê dừng xe ngựa ở đầu phố Khánh Phong.

Con đường này trông vắng ngắt, sống ở đây đều là quý nhân không lộ mặt, sợ không cẩn thận đụng phải người nào, Kiều Ngọc Khê kêu xa phu dừng ngựa xe ngõ nhỏ ở đối diện con phố, còn mình thì cùng Phòng ma ma cầm thuốc bổ đi vào.

Hai người rất nhanh tìm được viện mà Minh An đã kể, côngr viện đang đóng, Kiều Ngọc Khê cho Phòng ma ma nháy mắt, Phòng ma ma nhẹ nhàng gõ cửa: "Có ai không? Kiều tiểu thư tới bái phỏng Thập Thất."

Mở cửa là Minh An, Minh An mời hai người vào tứ hợp viện, nói với hai người, Thập Thất cùng bằng hữu của gã đang ở đông sương.

Kiều Ngọc Khê đi về phía đông sương, từ xa đã nghe được vài tiếng ho khan, nàng thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới cửa.

Cửa mở, trong phòng có ba người, một cô nương, một thiếu niên, cùng với Thập Thất mặc bộ đồ màu đen.

Y phục của hai người xa lạ khá nghèo nàn, nhưng có thể xuất hiện ở bên người Thập Thất, nói rõ thân phận không đơn giản.

Kiều Ngọc Khê không dám khinh thường, sửa lại đầu tóc, ưu nhã đi vào, ôn nhu như âm thanh của tự nhiên nói: "Thập Thất, ta nghe nói bằng hữu ngươi bị bệnh, đặc biệt mang vài thứ để bồi bò cho thân thể của bọn họ."

Thập Thất không có phản ứng.

Nhưng cả Kiều Vi cùng La Vĩnh Chí đều chậm rãi quay người lại, tám con mắt đối lập nhau, Kiều Vi cùng Phòng ma ma không hẹn mà cùng kinh ngạc: "Tại sao là ngươi?"

Khoé môi của La Vĩnh Niên giật một cái, gã nói: "Lại quen sao?"

Tỷ gã quen hai quý công tử đã là chuyện quá đáng sợ rồi, làm sao đôi chủ tớ này, cũng là "Cố nhân" của tỷ nàng?

Người đầu tiên mà Kiều Vi nhìn thấy là Phòng ma ma, dù sao nàng tiếp xúc nhiều với Phòng ma ma, buổi trưa hôm nay vừa mới bị Phòng ma ma đuổi ra khỏi Linh Chi Đường, Phòng ma ma dù có hóa thành tro, nàng cũng có thể nhận ra.

Nàng nhìn lần thứ hai mới nhìn đến Kiều Ngọc Khê bên cạnh Phòng ma ma, so với lần ở trên trấn, Kiều Ngọc Khê thiếu thêm vài phần tiên khí không nhiễm bụi bậm, thêm mấy phần hoa mỹ cùng tinh xảo của gái kinh thành.

Nếu nàng là một nam nhân, chỉ e cũng sẽ ái mộ cô gái như vậy.

Kiều Ngọc Khê chỉ có duyên gặp Kiều Vi một lần, cũng không lập tức nhận ra Kiều Vi tới, nhưng lúc nghe Kiều Vi cùng Phòng ma ma đồng thanh nói câu "Tại sao là ngươi", nàng lập tức nhớ ra đối phương là người nào.

Đây không phải là tiểu thương TẠI trấn Tê Ngưu sao? Tại sao lại ở biệt viện của Minh Tu đại nhân?

Đáp án của vấn đề này, chỉ sợ cũng muốn hỏi Phòng ma ma.

Phòng ma ma giống như bị sét đánh trợn trừng mắt: "Ta hỏi ngươi cơ mà! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

So với sự tức giận của mụ ta, Kiều Vi lộ vẻ cực kỳ bình tĩnh: "Vậy thì tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Phòng ma ma ưỡn thẳng người nói: "Chúng ta tới thăm bằng hữu của Thập Thất!"

Kiều Vi liếc nhìn đống thuốc trên tay của Phòng ma ma, cười lạnh nói: "Ta chính là bằng hữu của Thập Thất."

Phòng ma ma mục trừng mắt kinh hãi!

Lúc này La Vĩnh Niên cũng đã phát hiện tình huống, bèn đi đến trước mặt của Phòng ma ma, lạnh lùng nhìn ả nói: "Hôm nay chính là ngươi khi dễ tỷ của ta?"

Kiều Ngọc Khê nhíu mày: "Phòng ma ma, chuyện gì xảy ra?"

Phòng ma ma chớp chớp mắt, hét lên: "Đại tiểu thư, ngươi đừng nghe hắn nói bậy! Buổi sáng rõ ràng là ả gây sự! Phu nhân người ta đã không tính toán với ả rồi, muốn nhường vị trí lại cho ả, nàng dám nhéo người ta không thả, còn muốn đánh người! Ta sợ tổn thương người vô tội, mới đuổi ả ra ngoài!"

Trên đời thật có cái loại cực phẩm này, nếu không có tận mắt nhìn thấy, Kiều Vi tuyệt đối không thể tin được: "Giữ chút mặt mũi được không?"

Phòng ma ma nổi trận lôi đình: "Ngươi nói cái gì đó con ranh!"

- Bốp!

La Vĩnh Niên tát ả văng ra ngoài!

Phòng ma ma từ bậc thang trên cửa rơi xuống, rơi đến mặt mũi bầm dập.

Hạ nhân đang làm việc trong viện, bao gồm cả Minh An, tất cả đều nhìn về phía Phòng ma ma.

"Ôi, ôi, đau chết lão nương rồi. . ." Phòng ma ma đau đến mức gào khóc, xương tay vừa mới khép lại, dường như lại cho cú ngã này làm gảy.

Kiều Ngọc Khê không ngờ biến cố sẽ phát sinh như vậy, nàng rất vui vẻ đi lấy lòng bằng hữu của Thập Thất, vốn tưởng rằng nhất định sẽ thành công, vậy mà lại thành ra như vậy!

Nàng rất hy vọng Thập Thất có thể nhảy ra, nhìn bằng hữu mà mình kết giao rốt cuộc tệ hại cỡ nào, đáng tiếc Thập Thất hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không màng đến biến cố chung quanh.

Nàng đè xuống ức chế trong lòng, nhìn về phía Kiều Vi nói: "Cô nương, ngươi làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không? Quân tử động khẩu không động thủ, nếu như Phòng ma ma có chỗ đắc tội với cô nương, thì xin lỗi cô nương là được, cô nương hà tất ra tay ác độc?"

La Vĩnh Niên không kiên nhẫn nói: "Đánh người là ta, lôi tỷ ta vào làm gì? Đừng mù cắn lung tung!"

Kiều Ngọc Khê tái mặt nói: "Ngươi. . . ngươi. . ."

Ngươi ô ngôn uế ngữ!

Kiều Vi nhẹ nhàng kéo ra La Vĩnh Niên, thần sắc nhàn nhạt nhìn về phía Kiều Ngọc Khê nói: "Ngươi hỏi cũng không hỏi ả làm gì, lập tức kết luận một câu có lỗi là đủ sao, ta đánh ngươi gần chết, có phải chỉ cần xin lỗi một câu là xong chuyện hay không?"

Ngày hôm nay nếu không phải gặp phải Thập Thất, hai con của nàng có thể cũng vì không được trị liệu kịp thời tạo ra hậu di chứng gì, vậy một câu xin lỗi có thể hóa giải ân oán sao?

Cứu sống là chức trách của thầy thuốc, không có phần nhân tâm kia, cũng đừng làm nghề này.

Mở chiêu bài tế thế hành y, vì mua danh chuộc tiếng cho mình, thật sự là làm người ta khinh thường!

"Nếu như ngươi tới thăm bệnh, ngươi đã thăm xong rồi." Kiều Vi cho Kiều Ngọc Khê một cái ánh mắt đi thong thả không tiễn.

Kiều Ngọc Khê hít vào một ngụm khí lạnh, thần tình hoàn mỹ xuất hiện một sự nứt nẻ khó coi: "Nơi này cũng không phải là nhà ngươi! Ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi?"

Vọng Thư mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía thiếu niên nhỏ bé vẫn nắm tay nàng, suy yếu nói: " Thập Thất ca ca, thật ầm ĩ nha."

Thập Thất lúc này có phản ứng, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Kiều Ngọc Khê đứng ở cửa, không nói hai lời lập tức đi lên trước.

Kiều Ngọc Khê còn tưởng rằng Thập Thất rốt cục ý thức được nàng bị người khi dễ, muốn ra mặt cho nàng rồi, suýt nữa mừng đến chảy nước mắt, ai ngờ một giây kế tiếp đã bị Thập Thất níu lấy cổ áo, không chút lưu tình ném ra khỏi cổng lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK