Ngày mùng ba tháng chạp, mấy ngày nay bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên có tuyết rơi dày đặc.
Hôm nay là tiệc mừng đồng sinh [1] của em trai Thúy Vân, Kiều Vi dậy sớm để chuẩn bị cho mình và bọn trẻ.
Kiều Vi là sinh viên khoa tự nhiên, nàng không hiểu rõ lịch sử lắm, nhưng nàng tình cờ hiểu được một chút kỳ thi đồng sinh, kỳ thi đồng sinh là kỳ thi của triều đại nhà Minh và nhà Thanh để trở thành tú tài, chủ yếu được tổ chức vào tháng Hai.
Đầu tiên là kỳ thi huyện do quan huyện chủ trì, lần lượt là thi văn bát cổ, thi thơ phú, thi kinh luận, luật phú, sách luận…
Sau đó là kỳ thi phủ vào tháng tư, do tri phủ hoặc trực thuộc tri châu, trực thuộc sở đồng tri chủ trì, sĩ tử đã trúng tuyển kỳ thi huyện đều có thể tham gia.
Những người vượt qua kỳ thi phủ chính là đồng sinh.
Nếu đồng sinh vượt qua vòng thi viện cuối cùng mới gọi là tú tài.
Tú tài ở thời cổ đại được miễn thuế, họ không cần phải quỳ xuống khi gặp quan huyện, thân phận khá là vinh quang.
Em trai của Thúy Vân mới mười tuổi, đã đạt được tư cách đồng sinh, là việc đáng vui đáng chúc mừng.
Tuy nhiên kỳ thi đồng sinh của em trai Thúy Vân không thi vào mùa xuân, mà là bắt đầu vào mùa đông, từ đó Kiều Vi suy đoán là nàng có thể đã xuyên đến một triều đại không tồn tại trong lịch sử.
Kiều Vi lấy chiếc áo bông mới mua mấy ngày trước ra, lần lượt mặc cho bọn nhỏ, ca ca mặc áo màu lam, muội muội mặc áo màu hồng nhạt, chải mái tóc thật đẹp, hai đứa nhỏ lập tức trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ.
Kiều Vi dùng vải còn thừa may cho bé chồn tuyết chiếc áo khoác bông màu hồng, bé chồn tuyết thực sự không sợ lạnh, nhưng con gái rất thích làm dáng cho nó, vì vậy Kiều Vi thường may áo, bện dây đeo.
Sau khi mặc áo cho bé chồn tuyết, Kiều Vọng Thư rất vui.
Bé chồn tuyết trợn tròn mắt, đứa bé này rõ ràng là một người đơn thuần! Hừ!
Gia đình ba người cầm ô xuống núi.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi đưa bọn trẻ đi thăm họ hàng, bọn trẻ rất hào hứng, từng rất ghen tị khi nghe lũ trẻ trong thôn nói tiệc nhà nào ăn ngon, tiệc nhà ai náo nhiệt, bọn trẻ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng nương không thích qua lại với mọi người, họ sống trên núi như một vị khách.
Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ có thể ăn tiệc với mọi người.
“Nhị Cẩu ca có đi không ạ?” Kiều Cảnh Vân hỏi, Nhị Cẩu Tử là người bạn duy nhất của nhóc.
“Chắc là có?” Kiều Vi dịu dàng sờ đầu con trai.
“Thiết Ngưu có đi không?” Kiều Cảnh Vân hỏi tiếp, Thiết Ngưu là đối thủ duy nhất của nhóc.
Kiều Vi suy nghĩ một chút: “Có.”
Thím Lưu thích nhất là náo nhiệt, bất kể là ai trong thôn tổ chức yến tiệc, đều không thiếu mặt mụ ta.
Kiều Cảnh Vân nghe nói có thể nhìn thấy Nhị Cẩu Tử, nhóc rất vui, vừa nghe nói phải gặp Thiết Ngưu, vẻ mặt nhóc xụ xuống. Cuối cùng sau khi cân nhắc, nhóc cảm thấy có thể gặp Nhị Cẩu Tử, nhóc có thể chịu đừng được việc gặp Thiết Ngưu.
Ba người đi gặp La Đại Nương trước, La Đại Nương nhìn thấy bọn nhỏ mặc quần áo mới thì hai mắt sáng lên: “Đẹp thật!”
Hai đứa nhỏ được khen ngợi, cái đuôi nhỏ của cả hai vểnh cao lên.
La Đại Nương nhìn bé chồn tuyết mặc quần áo trong ngực Kiều Vọng Thư, suýt chút nữa bà không nhận ra luôn, quá… quá đáng yêu.
Bốn người và một thú cùng đi đến nhà mẹ đẻ của Thúy Vân.
Nương của Thúy Vân đã đợi sẵn ở cửa, tiệc mừng là vào buổi trưa, hiện giờ chỉ mới sáng sớm, những người đến giờ này đều là phụ giúp.
Nương của Thúy Vân nắm chặt tay La Đại Nương, mừng rỡ nói: “Thân gia đến rồi, mau vào trong ngồi!” Sau đó nhìn Tiểu Kiều, vẻ mặt tươi cười: “Tiểu Kiều, khách quý, khách quý!”
“Triệu đại nương.” Kiều Vi lễ phép chào hỏi.
Nương của Thúy Vân thân mật nắm tay nàng, hỏi thăm công việc làm ăn thế nào rồi, đồng thời sờ đầu hai đứa trẻ: “Ôi, mặc quần áo đẹp quá! Sao mặc quần áo cho chó thế kia?”
Chồn bảo bối: “!”
Bọn nhỏ ngọt ngào gọi Triệu nãi nãi, nương của Thúy Vân vui vẻ đáp lại, dẫn bọn nhỏ đến hậu viện, nơi đó đã có rất nhiều trẻ con chơi đùa, Cảnh Vân và em gái mang theo chồn tuyết nhanh chóng tham gia cùng.
Những người lớn thì bắt đầu bận rộn việc chuẩn bị tiệc.
Nhà mẹ đẻ của Thúy Vân ở trong thôn có nhân duyên cực kỳ tốt, nhà nào cũng mời, còn có người từ làng bên và trên trấn đến, tổng cộng lên đến mấy trăm người. Dự tính là tám người một bàn, bàn ghế bày ở bãi đất trống bên ngoài.
Chỉ là nửa đêm đột nhiên có tuyết lớn rơi, không thể bố trí ở ngoài trời được, nên hiện tại mọi người đang gấp rút dựng lều.
La Vĩnh Chí cũng ở trong hàng ngũ dựng lều, từ xa vẫy vẫy tay với Kiều Vi: “Muội muội!”
Kiều Vi mỉm cười: “Đại ca.”
Vài người bạn bên cạnh ồn ào lên, La Vĩnh Chí đắc ý nói: “Muội muội ta xinh đẹp không? Cho các người ghen tỵ chết luôn!”
Nhóm người bật cười ha ha.
Nương của Thúy Vân dẫn Kiều Vi và thân gia đến hậu viện, có nhiều người đang chuẩn bị mọi thứ cho buổi tiệc như, thức ăn, đồ uống, lễ vật cảm ơn… tiên sinh có ơn nghĩa là một vị tú tài già trong thôn.
Nghe nói vị tú tài này khi còn trẻ đã từng làm việc cho một gia đình giàu có ở kinh thành, nhưng không biết vì lý do gì lại bị đuổi việc. Mấy năm nay ông sống trong cảnh nghèo túng, tinh thần sa sút, nhưng vì ông là tú tài duy nhất trong thôn, thỉnh thoảng ông viết giúp người khác này nọ, cũng không đến mức phải chết đói.
La Đại Nương sợ Kiều Vi mệt mỏi, vì vậy bà sắp xếp một công việc nhẹ nhàng cho nàng: giúp đỡ vị tú tài già.
Đó là việc thu tiền, mài mực, đưa giấy… Thực ra là vải, giấy quá đắt đối với dân nghèo.
“Tiên sinh rất khó tính, con làm việc phải thông minh lanh lợi một chút, ông ta hỏi thì con mới trả lời, không hỏi con thì cũng đừng nói nhiều.” La Đại Nương ân cần nhắc nhở nàng.
Kiều Vi gật đầu: “Con biết rồi, nghĩa mẫu.”
Nàng không kế thừa ký ức của nguyên chủ, vừa vặn nhân cơ hội này quen biết mọi người trong thôn.
Vị tú tài già cúi đầu làm việc, không nhìn Kiều Vi một chút nào.
Vạn vật đều là thấp kém, chỉ có đọc sách mới cao quý, tú tài thời cổ đại cho dù nghèo khó cũng có tư cách thanh cao.
Kiều Vi yên lặng làm việc của mình, cố gắng thu tiền, đếm tiền và nhận chữ.
Suốt cả buổi sáng thế mà thu hoạch được rất nhiều, không chỉ quen biết được tất cả mọi người, mà còn các chữ số cũng đều biết viết, tên cũng nhớ được gần hết, nhưng… nàng không biết viết tên mình.
Kiều Vi suy nghĩ, nàng lấy trong túi tiền ra một trăm văn tiền: “Tiên sinh, con cũng góp một phần ạ.”
Vị tú tài già gật đầu, ra hiệu nàng bỏ tiền vào giỏ: “Tên gì?”
Mọi người trong thôn đều biết nàng họ Kiều, nhưng lại không biết nàng tên gì, ngày thường đều gọi là Tiểu Kiều, Tiểu Kiều.
Dù sao mọi người cũng không biết tên của nguyên chủ, nên nàng đành nói tên mình ra: “Kiều Vi.”
Nguyên chủ họ Kiều, nàng cũng họ Kiều, mặc kệ nguyên chủ tên gì, từ nay về sau, nàng là chính nàng, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Kiều Vi.
Vị tú tài già đột đột nhiên ngừng viết, kỳ quái nhíu mày: “Ngươi nói ngươi tên gì?”
Kiều Vi tưởng ông không nghe rõ, nên nàng nói lại rõ ràng từng chữ: “Kiều, Vi.”
Vị tú tài ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Kiều Vi, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì khiến ông sững sốt.
Trên đời này sao có có người giống đến như vậy? Giống hệt như phu nhân, cũng tên Kiều Vi…
Ông nhớ đại tiểu thư cũng tên Kiều Vi.
--------- Ngoài lề ---------
Chồn bảo bối: trái tim bé bỏng của bảo bảo sụp đổ rồi! Bảo bảo không phải chó! Không phải chó! Không phải chó! (Haru: điều quan trọng phải nói ba lần o(^_^)o)
---------------
Chú thích:
[1] Đồng sinh童生: phàm những ai thi Tú tài 秀才, bất luận tuổi lớn hay nhỏ đều gọi là Nho đồng 儒童, theo tập quán gọi là Đồng sinh.