• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời chưa sáng, Kiều Vi đã thức dậy, vừa mở mắt ra đã thấy hai bánh bao nhỏ nằm trên người mình, trong lòng có một tia ấm áp chạy qua.

Kiều Vi đi dạo quanh ngôi nhà tranh trong ánh ban mai yếu ớt phía chân trời,

Bên ngoài có một khoảng sân rộng trống trải, có bể nước, giếng nước và một số dụng cụ rỉ sét. Nhà bếp ở bên cạnh, xoong nồi vung vãi khắp nơi, trong nồi còn canh mì còn sót lại, hũ gạo đã cạn đáy, hai củ cà rốt không còn tươi nằm bên cạnh rổ rau bị úp ngược.

Kiều Vi dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ trước, lấy nước giếng đun sôi khử trùng nồi niêu xoong chảo. Sau đó mài con dao nhà bếp rỉ sét thành sắc bén và sáng bóng. Nàng làm gì thì làm chứ dao là không được rỉ sét.

Sau khi dọn dẹp nhà bếp một cách nghiêm túc y như cô đã từng làm đối với phòng phẫu thuật, thì khói bếp nhà nàng đã lượn lờ trong ánh nắng ban mai bay thẳng lên bầu trời. Những thôn làng dưới dưới chân núi cũng dần dần phảng phất khói bếp bay lên, những ngọn đồi xanh mướt bị bao phủ, không phân biệt được là mây hay là khói.

Lúc Kiều Vi nấu cháo xong chuẩn bị bưng vào phòng, hai anh em đã thức dậy, một trước một sau lần lượt chạy vào bếp.

“Mẹ!” Bé gái mặt mày cong cong nhào vào trong ngực Kiều Vi, bàn tay nhỏ bé ấm áp, kề sát vào Kiều Vi khiến nàng rất thích.

Kiều Vi sờ đầu con gái, sợ cháo trong bát làm bỏng cô bé, nên nàng nói với bé: “Con và anh trai vào phòng trước đi, mẹ sẽ chuẩn bị xong ngay.”

Bé trai kéo em gái mình ra khỏi nhà bếp.

Kiều Vi múc cháo bưng vào phòng, trong phòng hai anh em đã dọn sẵn chiếc bàn vuông nhỏ.

Ôi hai đứa ngoan quá đi.

Kiều Vi cảm thấy rất vui, nàng đặt chén đũa lên bàn. Vốn dĩ nàng muốn dùng thìa cho bọn nhỏ, nhưng tìm mãi mà không thấy: “Thôi cứ dùng tạm thế này, lát nữa mẹ tìm muỗng cho hai đứa…”

Nàng chưa nói dứt câu thì hai anh em đã cầm đũa lên, bắt đầu ăn ào ào.

Sau bữa ăn, Kiều Vi nói với hai đứa trẻ rằng nàng bị đập vào đầu, nên không thể nhớ được nhiều thứ, kể cả tên họ của hai đứa.

Hai anh em ngoan vô cùng, lập tức nói tên mình ra. Anh trai là Kiều Cảnh Vân, em gái là Kiều Vọng Thư.

Kiều Vi nhớ rõ trong “Hoài Nam Tử - Thiên Văn Huấn” có một câu “Hổ khiếu phong sinh, long đằng vân chí” [1], không biết có phải tên con trai của nàng xuất phát từ đây hay không. Về tên Vọng Thư, hẳn là lấy từ câu “Tiền Vọng Thư sử tiên phong hề, Hậu Phi Liêm sứ bôn chúc” của “Ly Tao”. Nàng khi học lên cao trung còn phải học thuộc bài “Vũ hạng” của Đới Vọng Thư nữa cơ, đến giờ vẫn còn nhớ cô gái đinh hương cầm chiếc ô giấy.

Người đặt tên cho hai đứa trẻ chắc hẳn là người đọc sách.

Theo như tiểu Cảnh Vân nói thì Kiều Vi biết thôn này tên là thôn Tê Ngưu, cách trấn không xa, ba người bọn họ vốn định cư ở trên trấn, nhưng vì bị người khác cướp sạch tiền nên mới lưu lạc đến đây, thôn dân tốt bụng đưa ba mẹ con về sống trong một ngôi nhà ở lưng chừng núi.

Đây vốn là nơi trú ngụ của những người canh giữ rừng, dần dần dân làng định cư dưới chân núi, làm nương rẫy, ít lên núi nên không còn ai canh giữ rừng.

Sau khi ăn sáng, Kiều Vi dọn dẹp chén đũa, sau đó sửa chữa tất cả các dụng cụ trong sân, xẻng sắt, lưỡi móc và liềm đều được mài sáng bóng.

Hai đứa nhỏ chưa từng thấy những thứ này, tò mò ngồi xổm sang một bên, vừa xem vừa cảm thấy mẹ của mình đột nhiên trở nên rất tài giỏi.

Kiều Vi rửa sạch dụng cụ, mài nhẵn rồi cất vào bếp, sau đó lấy xẻng xúc tuyết trong sân, xới một đống bùn, đổ nước nóng lên trên.

Lực lượng sản xuất và khoa học kỹ thuật ở thời cổ đại rất lạc hậu, xi măng chưa được tạo ra, chỉ có đất nện và đất thô, sau khi trải qua gia công xử lý thì gọi là đất nện, còn loại thuần tự nhiên là đất thô. Đất nện có độ dày, kiên cố, ít khe hở, rất thích hợp để xây nhà, móng của Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, Lăng Tần Thủy Hoàng đều là đất nện. Nhưng Kiều Vi không biết làm cách nào để đầm đất, đành từ bỏ mà dùng cách thứ hai, sử dụng đất thô. Làm cửa sổ bằng đất thô cũng được, ít ra nó có thể chắn gió.

Lúc này Kiều Vi cảm thấy may mắn biết bao, vì mình lớn lên trong cô nhi viện, nếu nàng là một đại tiểu thư yểu điệu, thì làm sao biết được những phương pháp sinh tồn này chứ? Sợ là cho nàng xuyên không thì nàng cũng sẽ chết đói ở trong núi lớn này thôi.

Sau khi sắp xếp gọn gàng nhà cửa, Kiều Vi mang liềm và xẻng xem có thể đào được cái gì đó để ăn trên núi hay không.

Hai bánh bao nhỏ chạy theo mẹ như điên, làm hai cái đuôi nhỏ vui vẻ.

Không ngờ, ba người vừa đi tới cửa, liền bị một người phụ nữ mặc quần bông màu đen, áo khoác ngắn hoa màu tím chặn lại. Người phụ nữ đang cầm một cây gậy, cũng không thèm nhìn ai, trực tiếp mắng té tát: “Tiểu tạp chủng, mày lại trộm đồ của tao phải không?”

Kiều Vi tưởng rằng là thôn dân tốt bụng nào đó lên núi thăm cô nhi quả mẫu các nàng, ai ngờ người ta đến mắng chửi họ. Sắc mặt của Kiều Vi lập tức trở nên lạnh lùng: “Bà phun miệng đầy phân với ai vậy?”

Người phụ nữ không chút nghĩ ngợi nói: “Ta phun miệng đầy phân vào cô đấy thì sao?” Vừa nói xong, bà ta mới ý thức được tự mình mắng mình, lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn Kiều Vi nói: “Ồ, cô rồi hả? Ta còn tưởng cô ngã chết rồi chứ, nên mặc kệ đứa con trai tốt của cô thành đứa suốt ngày trộm đồ.”

Kiều Cảnh Vân vội nói: “Con không trộm đồ!”

Mụ đàn bà khinh thường nói: “Mày không trộm sao con gà của tao bị mất? Mỗi ngày ít đi một con, tao thấy hết rồi! Là mày trộm chứ còn ai nữa!”

“Con không có!” Kiều Cảnh Vân mắt đỏ hoe vội nói.

Mụ đàn bà trợn mắt: “Mày còn không thừa nhận?”

“Đủ rồi, bà là thứ gì xông đến chỗ tôi, đừng hòng hung dữ với con trai tôi!” Kiều Vi che chở Kiều Cảnh Vân phía sau lưng, trừng mắt lại đôi mắt đầy oán độc của mụ đàn bà kia không chút lưu tình nào.

Mụ đàn bà kia bị khí thế đột ngột này của Kiều Vi làm cho sửng sốt, trong ấn tượng của bà ta, Kiều thị không dũng mãnh như vậy…

Kiều Cảnh Vân lo lắng đến mức sắp khóc: “Mẹ, con không ăn trộm gì cả, con thật sự không có…” Nhóc không sợ người khác hiểu lầm mình, nhưng nhóc sợ mẹ sẽ không tin nhóc, nhóc không phải đứa trẻ xấu, mẹ đã từng nói, dù nghèo chết đói chết cũng không được đi ăn cắp ăn trộm, nhóc đều nhớ, luôn luôn nhớ rõ…

Kiều Vi vỗ vỗ vai con trai: “Mẹ tin con.”

Mụ đàn bà phục hồi tinh thần, cảm thấy vừa rồi bị một người phụ nữ bị bỏ rơi không biết xấu hổ uy hiếp thật là mất mặt, mụ ta giơ gậy gỗ trong tay lên hung hung hăng nói: “Bớt giả bộ đáng thương với lão nương đi! Trả con gà cho lão nương!”

Kiều Vi thản nhiên nói: “Chúng tôi không lấy cái gì của bà hết, làm sao trả cho bà được?”

Mụ đàn bà nhổ nước bọt: “Cô muốn quỵt nợ phải không? Được, đừng để ta lục soát ra!”

Kiều Vi không nhượng bộ: “Bà nói lục soát thì lục soát sao? Tôi đồng ý chưa?”

“Ta cứ muốn lục soát đấy, cô làm gì ta?” Mụ đàn bà giơ gậy gỗ lên, làm ra dáng nếu Kiều Vi không tránh ra thì mụ ta sẽ đánh chết Kiều Vi.

Kiều Vi làm sao sợ mụ ta chứ? Nàng đưa tay giữ chặt cổ tay mụ, dùng sức khéo léo nhẹ nhàng khiến cho mụ kêu khóc thảm thiết.

Động tĩnh quá lớn gây quấy nhiễu đến La đại nương ở gần đó, La đại nương vội vàng chạy tới: “Tiểu Kiều, con không sao chứ... Ủa? Lưu Thúy Hoa?”

Lưu Thúy Hoa, người ta hay gọi là thím Lưu, nổi tiếng là người đàn bà đanh đá nhất trong thôn.

Bà tưởng Kiều Vi bị người ta bắt nạt, hóa ra là bà ta, La đại nương kinh ngạc liếc nhìn Kiều Vi: “Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiều Vi thấy La đại nương không có ác ý với mình nên giải thích chuyện vừa rồi: “Nếu bà ta tới đấy tìm đồ, con không ngại giúp bà ta tìm, nhưng nếu là đến gây chuyện thì đừng trách con không khách sáo.”

Muốn tìm cái gì thì nói với họ, nhưng đừng làm bộ mặt kiểu “Ta nghĩ ngươi là ăn trộm”. Đúng là ba mẹ con nàng không nơi nương tựa, nhưng không thể vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt được.

La đại nương: “Thúy Hoa à, là bà không đúng rồi, đồ của bà bị mất dưới chân núi, bà chạy lên núi kiếm chuyện gì hả?”

Thím Lưu hừ một tiếng: “Tôi nhìn thấy hết rồi, chính là nó ăn trộm đồ của tôi! Mấy ngày trước cứ ban đêm là nó chạy vào thôn, không phải ăn trộm đồ thì làm cái gì?”

Kiều Vi cười lạnh lùng: “Bà nhìn thấy con trai tôi ăn trộm gà của bà, hay bà nhìn thấy nó chạy vào thôn hả?”

Thím Lưu nghẹn họng.

Kiều Cảnh Vân nhìn La đại nương, La đại nương gật đầu với nhóc, sau đó quay sang nói với thím Lưu: “Nếu bà muốn biết con gà của bà ở đâu, thì hỏi nam nhân nhà bà đi! Không ai biết rõ hơn ngoại trừ hắn!”

Rõ ràng là Lão Lưu đổi gà lấy rượu uống, lại không dám nói với vợ nên nối dối là gà bị trộm. Lưu Thúy Hoa hồ đồ này lại đi vu vạ cho cô nhi quả mẫu nhà người ta!

La đại nương có chồng làm công lâu năm trong nha môn, ngay cả trưởng thôn cũng phải nể mặt bà vài phần, thím Lưu cũng không dám ngang ngược với bà, đành mặt mày xám xịt bỏ đi.

Kiều Cảnh Vân đi đến trước mặt La đại nương, ngượng ngùng gọi “Bà nội La”, sau đó nắm tay La đại nương nói với Kiều Vi: “Mẹ, con thật sự không ăn trộm gì cả, con vào thôn tìm bà nội La.”

Thì ra ngày hôm qua La đại nương đã cho nhóc bánh bao hấp và đùi gà, không chỉ như vậy, trong thời gian nguyên chủ hôn mê, hai anh em đều nhờ có La đại nương cứu trợ mà sống sót.

Kiều Vi biết được chân tướng, cô không nói lời nào bước tới trước cúi người thật sâu trước La đại nương.

------------- Ngoài lề -------------

O(∩_∩)O~

Không biết có ai phát hiện là tôi đã cập nhật không.

----------------

Chú thích:

[1] Hổ khiếu phong sinh, long đằng vân chí:

- Hổ khiếu là hổ kêu, mỗi lần hổ kêu thì tự nhiên gió thổi lên; rồng hiện ra thì có mây bay theo; cũng như các bậc anh tài lúc gặp thời thì cũng tuỳ vận hội, ví như: hổ khiếu, long ngâm vậy: Hổ khiếu phong sinh, long đằng vân chí; Anh hùng phấn phát diệc các nhân thì. (Nguồn: khoavanhoc-ngonngu)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK