Tuyết rơi dày đặc suốt đêm, khi giẫm chân vào thì tuyết ngập qua tới đầu gối.
Bọn nhỏ thích tuyết, hưng phấn đứng trên giường nhảy nhót, Kiều Vi cũng không kiềm chế được.
“Có thể mặc áo bông mới được không nương?” Kiều Vọng Thư chớp chớp đôi mắt to hỏi.
Kiều Vi sờ sờ đầu cô bé: “Có thể.”
Cảnh Vân mặc bộ quần áo bông màu xanh thiên thanh, Vọng Thư mặc màu xanh nhạt, kỹ thuật nhuộm vải trên trấn có hạn, màu sắc không phải là rất chính xác, nhưng không ngăn nổi giá trị nhan sắc của hai đứa trẻ, xinh đẹp giống như tiểu tiên đồng vậy.
Bữa sáng là bánh khoai từ nhân táo nàng mới làm ra, mì thịt cừu om với cà rốt, bọn trẻ ăn ngấu nghiến, mồ hôi nhễ nhại vì nóng.
So với trước đây luôn luôn chịu đói và lạnh, cuộc sống bây giờ tốt hơn rất nhiều!
Ăn sáng xong Kiều Vi đưa hai đứa nhỏ đi học, cô cũng lên trấn trên bán đồ ăn vặt.
Tuyết rơi quá dày, Kiều Vi sợ bọn trẻ bước vào sẽ bị chìm trong tuyết, nên cô tìm hai mảnh vải bông bọc hai đứa bé lại, một đứa trên lưng, một đứa ở trước ngực, hay tay xách hai cái giỏ lớn chứa đầy điểm tâm hì hà hì hục xuống núi.
Cảnh Vân và Vọng Thư gầy hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng hai đứa cộng lại nặng bốn mươi cân, cơ thể Kiều Vy nặng chưa đầy chín mươi cân, thực sự rất khó để cõng hai đứa trẻ chứ đừng nói là xách hai giỏ đồ ăn vặt trên tay, khi đi tới nhà lão tú tài, cả người thiếu chút nữa tê liệt.
Lão Tú tài vội vàng giúp nàng cởi bỏ gánh nặng, ôm bọn nhỏ xuống, đau lòng nói: “Ngươi không biết xuống núi trước báo cho ta một tiếng, ta đi đón bọn nhỏ!”
“Làm sao không biết xấu hổ vậy chứ?” Kiều Vi thở hổn hển một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với lão tú tài: “Hôm qua Vọng Thư khóc cả ngày, ảnh hưởng đến lớp học của ngài, cháu thực xin lỗi.”
Lão tú tài trừng mắt nói: “Không có chuyện gì! Cô bé rất tốt! Vẫn còn nhỏ mà, đứa bé kia cũng khóc đấy thôi?”
Thấy lão tú tài không có gì oán trách, Kiều Vi yên lòng, quay đầu nói với con gái: “Nương đưa điểm tâm lên trấn rồi về, con phải nghe lời tiên sinh và ca ca, phải ngoan ngoãn đấy biết không?”
Kiều Vọng Thư gật đầu, rõ ràng còn muốn khóc, nhưng cố nén lại.
Kiều Cảnh Vân nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé: “Đừng sợ, có ca ca ở đây với muội.”
Kiều Vọng Thư: “Dạ.”
Kiều Cảnh Vân nói với mẫu thân: “Nương đi đi, lát nữa tuyết sẽ rơi nữa đấy.”
Kiều Vi yên tâm nở nụ cười: “Vậy nương giao muội muội cho con, con là tiểu nam tử hán trong nhà, nhất định phải chăm sóc muội muội thật tốt.”
Cảnh Vân trịnh trọng gật đầu.
Kiều Vi lưu luyến không nỡ rời đi, kiếp trước nàng làm việc nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ có cảm giác không thể chia lìa như vậy, có chút đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là hạnh phúc.
Quả đúng như lời Cảnh Vân nói, trên đường đi lại có tuyết rơi, xe ngựa của cha Thuận Tử là kiểu không có trần xe, khiến nàng lạnh cóng cả người, nàng vội vàng gọi hai cốc trà nóng lớn, đưa cho cha Thuận Tử một cốc.
Ông chủ Dung cười tủm tỉm trả tiền ngày hôm qua cho nàng, nàng đếm đếm: “Nhiều hơn bảy mươi văn tiền.”
Ông chủ Dung liền nói: “Có một vị khách ăn rất vui vẻ, thưởng cho một xâu tiền nhỏ.”
Xâu tiền lớn là một ngàn văn, xâu tiền nhỏ là một trăm văn, Dung Ký lấy ba mươi văn, còn lại bảy mươi văn. Lúc trước khi thỏa thuận mua bán, Kiều Vi không nghĩ đến người xưa cũng sẽ cho tiền boa, nếu Dung Ký nuốt số tiền này, kỳ thật cô cũng sẽ không biết.
Kiều Vi mỉm cười: “Dung lão bản là một người trung thực.”
Ông chủ Dung vỗ ngực nói: “Phải như vậy chứ! Cô không tin tôi cũng phải tin vào ánh mắt của mình!”
Kiều Vi cười khúc khích, đưa điểm tâm mình mới làm cho Dung lão bản.
Phía bên kia đã có rất nhiều khách quen ngồi ở đó, điểm danh muốn ăn món điểm tâm của Tiểu Kiều, Dung lão bản vội vàng bảo tiểu nhị đem điểm tâm đưa qua cho khách.
Kiều Vi thu dọn giỏ chuẩn bị rời đi, vừa đến cửa, đụng phải nha hoàn Ân bá phủ đến lấy hàng, tiểu cô nương này thật đúng là mưa gió đều không ngại nha.
“Ý? Phu nhân! Tôi đang tìm cô nè!” Nha hoàn cười hì hì nghênh đón, nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn màu hồng nhạt, váy màu trắng, dung mạo chỉ có thể xem là thanh tú, nhưng trông rất thoải mái.
“Cô tìm ta?” Kiều Vi hỏi.
Nha hoàn gật đầu: “Ta là Hạnh Trúc.”
Kiều Vi gật đầu chào: “Hạnh Trúc cô nương.”
Hạnh Trúc kéo Kiều Vi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Là như vầy, tiểu thư nhà ta rất thích điểm tâm cô làm, muốn hỏi một chút cô có hứng thú đến kinh thành làm việc hay không?”
Kiều Vi cười như không cười nhìn cô ấy: “Tiểu thư nhà cô không ngại ta đã đánh nhũ mẫu của nàng ta à?”
Hạnh Trúc gãi gãi cổ: “Ha ha, thật không giấu diếm, tiểu thư nhà ta còn không biết là cô làm, nhưng tiểu thư không cần biết, cô không cần gặp nàng ấy, nàng ấy cũng không đến nhà bếp.”
Kiều Vi hiểu rồi, hóa ra nha đầu này vẫn giấu tiểu thư nhà nàng, lá gan cũng thật lớn: “Ý của cô là, tiểu thư nhà cô muốn mời ta đến Ân bá phủ làm đầu bếp?”
Hạnh Trúc gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Tiền hàng tháng ở Ân bá phủ rất cao! Cô là do đại tiểu thư đích thân chọn, đại tiểu thư nói, tiền hàng tháng tùy cô đưa ra, đương nhiên cô cũng đừng mở miệng đòi vạn lượng hoàng kim, quá dọa người rồi.”’
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hạnh Trúc cười xấu hổ.
Kiều Vi bình tĩnh nói: “Nói với đại tiểu thư nhà cô biết, ta không có hứng thú hầu hạ những quý nhân kia, nếu muốn ăn điểm tâm của ta, có thể đến trấn mua.”
Hạnh Trúc nóng vội: “Nhưng mà... phu nhân, cô bán điểm tâm kiếm được bao nhiêu tiền? Cô còn nuôi hai đứa nhỏ đúng không? Cô một tháng kiếm không tới hai mươi lượng đúng không? Nhưng tiểu thư có thể trả tiền tiền hàng tháng cho cô cao đến mức đó.”
Mười lượng một tháng, thực sự là một mức lương cao ngất trời, nhưng vậy thì sao? Nàng vì chút bạc này, phải đi làm nô tài cho người ta hay sao? Nếu con của cô sau này bị người ta nhắc tới, chẳng phải cũng sẽ thành con của tôi tớ hay sao?
“Nương của cô làm cái gì?”
“Nương của ta là nô tài của Ân bá phủ.”’
Chỉ cần nghĩ đến loại hình ảnh này khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Cô nhìn Hạnh Trúc: “Hạnh Trúc cô nương, ta biết cô là người tốt, nhưng ta thực sự không có hứng thú, ta chỉ muốn tự mình làm chút buôn bán nhỏ.”
Hạnh Trúc gấp đến độ dậm chân: “Ân bá phủ thật sự rất tốt! Cô không biết, tiểu thư nhà ta cùng Thừa tướng đại nhân đính hôn, ngày sau, Ân bá phủ chính là thông gia của phủ Thừa tướng, biết bao người chen chân muốn vào đó làm việc, cô suy nghĩ lại đi! Hơn nữa... Hơn nữa nếu như cô làm tốt, chờ tiểu thư nhà ta thành hôn, hứa cho người làm thị tì, cô có thể theo qua phủ thừa tướng!”
Kiều Vi nói: “Đi phủ Thừa tướng, không phải cũng là đầu bếp?? Cũng không phải làm phu nhân thừa tướng, có cái gì phải suy nghĩ.”
“Một thôn phụ như cô, khẩu khí sao lại lớn như vậy chứ?” Hạnh Trúc lẩm bẩm.
Kiều Vi cười nhạt: “Thôn phụ thì làm sao? Thôn phụ nên làm nô tài cho người ta à? Trở về nói cho tiểu thư nhà cô biết, ta vô phúc nhận loại 'ân điển' này, nàng ta vẫn nên để lại cho người khác đi.”