Kiều Vi cảm thấy vận khí (vận may) của mình khá lớn, vừa ra cửa đã gặp được người sảng khoái như Dung lão bản, không chỉ giải quyết vấn đề bày quán còn tăng thu nhập giúp nàng.
Nàng không thèm để ý tới việc cản được địa đầu xà hay không, chỉ cần có thể kiếm được tiền, vậy là đủ.
Ban đầu trà lâu Dung Ký muốn dùng phương thức trả tiền theo tháng để ký kết với Kiều Vi, nhưng tiền nhàn rỗi trong tay Kiều Vi không nhiều lắm, vừa phải sắm đồ ăn tết, vừa tự ứng tiền nguyên liệu nấu ăn một tháng, nên khá khó khăn.
Sau khi thương nghị với Dung lão bản xong, đã quyết định trong tháng này cứ hôm trước bán hôm sau trả tiền.
Kiều Vi nhớ rõ nha hoàn Ân Bá phủ đặt trước bốn mươi bánh điểm tâm, vẫn luôn chờ nàng giao tới, đưa đồ tới tận tay rồi mới rời đi.
Năm mới sắp đến, đồ vật trong nhà cũng cần mua thêm, Kiều Vi quyết định tới chợ đi dạo một vòng.
Lúc trước mua cho bọn nhỏ hai bộ quần áo bông, phát hiện thật sự không đủ mặc, trên núi lạnh lẽo, xiêm y (quần áo) giặt xong phơi lên, bảy tám ngày sau vẫn chưa khô để mặc tiếp, cần mua thêm hai bộ nữa.
“Cô nương, áo khoác trong tiệm ta đều là bông mới, vừa nhẹ vừa ấm, đã thế giá lại còn rẻ, chọn mua thêm hai bộ nữa đi.” Lão bản nương cười nói.
Lần trước Kiều Vi mua xiêm y (quần áo) ở tiệm vải này, sau khi trở về nhà mở áo khoác ra kiểm tra sợi bông, bông thì tốt thật đấy, nhưng nói rẻ thì không hẳn là như vậy. Ít nhất là theo như nàng biết, giá cả bên này so với tiệm vải bên cạnh đắt hơn vài văn.
“Ngươi bán đắt hơn người khác.” Kiều Vi nói.
Lão bản nương sẵng giọng nói: “Đó là do đồ vật nhà ta tốt! Cô nương tới đây nhìn đi, cả bông cùng thợ khéo của quán ta, trên trấn này tìm không ra nhà thứ hai đâu. Còn cô nương muốn tốt hơn nữa vậy thì chỉ có tới kinh thành mới có thôi.”
Kinh thành, tới đây lâu như vậy, nàng còn chưa biết kinh thành trông như thế nào đâu.
Con ngươi Kiều Vi lóe lên một tia ngóng trông, sau đó khẽ mỉm cười: “Bớt cho ta một chút được không, ta lấy bốn bộ.”
Lão bản nương do dự trong chốc lát: “Được được được, thấy hai đứa nhỏ nhà ngươi không dễ dàng gì, bỏ số lẻ đi, tổng cộng một lượng bạc.”
Kiều Vi chỉ kệ để hàng đối diện: “Cho ta thêm hai đôi giày.”
Lão bản nương trừng mắt: “Ai da! Hai đôi giày? Cô nương, ngươi định tới ăn cướp à? Giày này của ta đắt lắm đấy? Nếu ngươi thành tâm có ý muốn mua, thì ta tặng cho hai đôi tất hài trẻ con.”
Kiều Vi sờ sờ cằm: “Tất hài trẻ con tự ta cũng có thể làm được, thế này đi, ngươi bán một đôi tặng cho ta một đôi.”
“Ai, ngươi……” Lão bản nương chưa từng thấy ai có thể trả giá mặc cả ghê gớm như vậy, rõ ràng là một tiểu cô nương xinh đẹp thế mà da mặt còn dày hơn cả bà.
Kiều Vi nhướng mày: “Có bán không? Không bán ta đi nhà khác.”
Lão bản nương quay mặt: “Vậy ngươi đi đi.” Không tin ngươi thật sự bỏ đi!
Lão bản nương dùng chiến thuật tâm lý nhưng không địch lại được với Kiều Vi, nàng không thèm chớp mắt lấy một cái, lập tức thả đồ trong tay xuống, tốc độ đó, hoàn toàn không có chút lưu luyến gì, cứ như bị độc xà mãnh thú đuổi sau lưng.
Lão bản nương ngẩn tò te, nhanh chóng chạy theo túm người quay lại: “Ai da, tổ tông, tiểu tổ tông của ta, bán bán bán, bán cho ngươi!”
Áo bông, quần bông, Kiều Vi mua bốn bộ, một bộ màu thiên thanh, một bộ màu xanh non, hai bộ màu đỏ; còn áo lót bông thì lấy ngẫu nhiên, không chọn, bởi đồ mặc ở bên trong, màu gì cũng đều được.
Kiều Vi nhìn lão bản nương đang gói đồ, nói: “Còn tất hài đâu, vừa rồi ngươi nói cho ta hai đôi mà.”
Lão bản nương: “Không phải ngươi nói tất hài tự ngươi cũng làm được sao?”
Kiều Vi nhoẻn miệng cười: “Nhưng nếu ngươi tặng thì ta cũng không từ chối.”
Ta, ta, ta hình như không có nói như vậy……
Lão bản nương đau lòng mà thả tất hài vào, Kiều Vi vui vẻ đặt tay nải lên lưng rời đi.
Bọn nhỏ thích ăn canh miến thịt dê, Kiều Vi mua thêm mười cân thịt dê mới mổ. Mua thêm một ít thịt khô, muối thời cổ đại đắt đỏ nên thứ đồ như thịt khô cũng đắt cắt cổ, khó khăn lắm mới mua được mười cân, thiếu chút nữa nàng phá sản.
Lưng cõng tay nải, tay vác hai cái rổ nặng trĩu rổ, Kiều Vi rời chợ, chuẩn bị mướn xe ngựa quay về thôn.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, không nhịn được đứng ngắm một cái, ngắm xong không còn ý định đi tiếp.
Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, đến cổ đại lâu như vậy, đến cả một món trang sức tử tế nàng cũng không có, cả ngày đều đội khăn trên đầu, thật sự uổng phí mái tóc dài này.
Kiều Vi do dự mãi, cuối cùng vẫn bước vào cửa hàng.
Lão bản có hơi hợm hĩnh, nhìn thấy người đến là một thôn cô, lập tức không có hứng thú tự mình ra chiêu đãi.
Tiểu nhị thấy vậy lập tức mỉm cười đi ra tiếp đón: “Cô nương muốn mua trang sức ư? Mua loại gì? Mang trên đầu hay là mang trên tay?”
Tiểu tử này rất khách khí, biết cách đối nhân xử thế hơn lão bản nhiều.
Kiều Vi chuyển động một vòng trước quầy, chỉ vào một cái cái trâm hoàng ngọc hoa mai nói: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Tiểu nhị cười nói: “Nhãn lực cô nương tốt quá, đây là bảo vật trấn điếm của chúng tôi, là cây trâm do Mai đại sư tự tay chế tác, chỉ có duy nhất một cái này, một trăm lượng.”
Một, một trăm lượng?!
Một cái trâm gãy như này ấy vậy mà có thể có giá cao tới vậy sao!
Quả thực khiến Kiều Vi trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu nhị nhìn y phục của nàng, đại khác biết nàng không mua nổi, cũng không cười nàng mà kiên nhẫn nói: “Nếu cô nương muốn mua đồ rẻ hơn một chút thì có thể mua trâm ngọc thạch.”
Cái gọi là ngọc thạch, thực chất là thạch (đá), trông giống ngọc nhưng không phải ngọc.
Lấy năng lực kinh tế của Kiều Vi lúc này, quả đúng là chỉ mua được loại này.
Kiều Vi chọn một trâm ngọc thạch hoa lan, vì là cái cuối nên bán rẻ cho nàng.
Kiều Vi cài trâm mới lên đầu, cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi cửa hàng, tới chỗ mướn xe.
Lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, nàng mơ hồ cảm nhận được có người đuổi theo, trong mắt ánh lên một tia lo lắng, siết chặt chiếc giỏ trong tay, nàng nhanh chân đi về phía phố chính đông đúc.
Nào ngờ nàng chạy nhanh như thế thì đám người phía sau cũng tăng tốc theo.
Kiều Vi chạy thục mạng, nhưng không đợi nàng chay ra được khỏi ngõ nhỏ đã bị mấy nam nhân nhảy vọt ra chặn đường.
Trước có lang, sau có hổ, gộp lại hơn mười mấy người, tên nào tên nấy đều xoa tay, hằm hè, ánh mắt hung hãn, tuyệt đối không phải là dạng giống như ba tên ác bá tốt mã dẻ cùi kia có thể so sánh được.
Một tên hai tên không thành vấn đề, năm sáu tên thì cũng có thể giải quyết được, nhưng đối phương gần hai mươi người, số lượng có hơi khó nhằn.
Kiều Vi ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhìn nam nhân cầm đầu có vết sẹo bên má trái, hỏi: “Tiểu nữ tử mới đến, không biết sao lại đắc tội tới mấy vị?.”
Đao sẹo nam nói: “Ngươi không đắc tội chúng ta, ngươi đắc tội đại ca của chúng ta.”
Kiều Vi nhìn hắn một cái rồi nói: “Đại ca các ngươi là……”
“Ngô Đại Kim!”
À, là cái tên đứng sau bị bắt vào trong đại lao kia đó hả, nàng thật đúng là oan uổng quá đi, ngay cả Ngô Đại Kim trông như thế nào nàng cũng không biết!
Kiều Vi tức quá hóa cười: “Ta bảo này, các ngươi có thể nói cái gì có đạo lý chút có được không? Rõ ràng là đại ca các ngươi bắt nạt ta trước, chẳng lẽ ta không được phản kháng lại, cứ thế để người khác bắt nạt sao?”
Đao sẹo nam xì nói: “Đại ca ta bắt nạt ngươi là do ngươi đáng bị bắt nạt! Thức thời thì cùng huynh đệ chúng ta vào lầu (nhà) này một chuyến, hầu hạ thoải mái cho huynh đệ chúng ta, rồi chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Phi!
Hầu hạ bầy heo các ngươi, thà đâm đầu đi chết còn hơn!
Kiều Vi rũ rũ mắt, cười ngọt ngào: “Muốn ta hầu hạ các ngươi cũng không phải là không thể, nhưng ai tới trước? Ngươi sao?”
Nói, Kiều Vi tháo trâm trên đầu xuống, tóc đen giống thác nước rủ xuống, dưới ánh nắng toát lên vẻ mượt mà óng ả khiến tất cả đám nam nhân đối diện đều ngẩn người.
Kiều Vi chậm rãi đi về phía đao sẹo nam, mỉm cười, đột nhiên đâm trâm tới!
Đao sẹo nam không tránh kịp, bị đâm trúng bả vai, phát ra một tiếng thê lương kêu thảm thiết.
Mọi người vội đi dìu hắn, Kiều Vi nhân cơ hội ném rổ xuống, chạy ra tới đầu hẻm.
Đám kia người đuổi theo.
Trên đường không ít người xem náo nhiệt, lại không có một người nào dám đứng ra giúp Kiều Vi giải vây.
Kiều Vi liều mạng chạy tới trà lâu Dung Ký trà, Kiều Vi chạy nhanh nhưng đám người kia đi đường tắt, lập tức chặn trước mặt nàng.
Nàng quay người bỏ chạy, trùng hợp một chiếc xe ngựa đi ngang qua, nàng không nói hai lời lập tức nhảy lên!
Xa phu (Người đánh xe) khiếp sợ!
Kiều Vi chui vào thùng xe, bên trong có một nam nhân đang ngồi, đội đấu bồng màu xanh, mặc một bộ trường bào trắng Nguyệt nha, chất liệu mềm mại, lấp lánh ánh ngọc trai.
Tuy nam nhân lẳng lặng ngồi, nhưng khí tràng lại thập phần cường đại, dù cho Kiều Vi lỗ mãng vọt vào tới, cũng không thấy đối phương lộ ra hoảng loạn gì, trấn định giống như đế vương.
Kiều Vi quan sát đánh giá người này một lượt, càng nhìn càng thấy quen, chỉ là trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được là đã gặp ở đâu.
Xe ngựa ngừng lại.
Kiều Vi ngẩn ra, này không phải là định đuổi nàng đi xuống đó chứ?!