Từ Đại Tráng là độc hộ trong thôn, cha mẹ mất sớm vì bệnh tật, còn một tỷ tỷ, nhưng mười mấy tuổi đã gả cho cho nhà khác. Hắn cũng từng làm ruộng, nhưng đáng tiếc trời sinh lại không hợp với công việc này, gieo trọt chưa được bao lâu thì hoa màu ngoài ruộng đều chết hết. Tỷ tỷ không thể cứ mãi trợ cấp cho hắn được, bất đắc dĩ, hắn phải vào núi làm thợ săn. Săn bắt một hồi, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng đã được mười mấy năm.
Khởi điểm, chỉ có thể săn được chút thỏ hoang gà rừng, sau đó dần dần học được cách bắn cung, từ đó có thể săn giết được hoàng thử lang (chồn hương), hươu bào (hoẵng châu âu), cũng đã từng bắt được lang (sói) và hồ ly (cáo), nói chung thú càng hung ác thì càng bán được giá cao. Năm ngoái, hắn chạm trán phải một lão hổ đang trong giai đoạn hấp hối, lão hổ đó là đến tuổi chết già, hắn có ra tay hay không cũng không có gì khác biệt.
Hắn cho rằng tình huống của Kiều Vi cũng giống như của hắn, nhưng khi hắn theo Kiều Vi cung La đại nương đến trên núi, nhìn thấy thi thể mãnh hổ là một đầu tráng niên thì choáng váng cả người.
“Này… này… này thật sự là do ngươi giết?” Từ Đại Tráng trố mắt há mồm.
Kiều Vi ngượng ngùng nở nụ cười, có chút “sợ hãi” nói: “Cũng không hẳn là do ta giết, vốn dĩ là nó đã bị thương, sắp chết tới nơi, còn bò lên trên cây, xong còn ngửa cổ ra định cắn ta, ta mới cuống cuồng cho nó ăn … một nhát, thế là nó lập tức thành ra như thế này.”
La đại nương không tưởng tượng được ra cảnh tượng đó, nhưng một thợ săn như Từ Đại Tráng, tất nhiên hiểu được tình huống này, xác thực là bất lợi với lão hổ, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ giết được. Nhưng hắn là thợ săn, hắn mới biết cách giết hổ, chứ một nữ nhân như Tiểu Kiều, trong cơn hoảng loạn tùy tiện chém loạn một đao, sao lại có thể chuẩn xác đến vậy? Chém lệch một cái, người chết sẽ là Tiểu Kiểu.
Kiều Vi thấy Từ Đại Tráng nhìn chằm chằm vào vết chém trên cổ lão hổ, biết ngay là đang nghi ngờ. Đao này của nàng thực sự chém quá chuẩn quá ác, đừng nói một nữ tử yếu đuối, ngay cả hán tử cũng hiếm ai có thể làm được như vậy. Thế nhưng nàng không thể thú thật nói cho Từ Đại Tráng biết bản thân không còn là nguyên chủ mà là một bác sĩ ngày nào cũng sử dụng dao ở thế kỷ hai mươi mốt được.
“Ta sợ, thật sự … nên mới ôm trong mình tư tưởng cá chết lưới rách.” Thanh âm Kiều Vi run run, đầu cúi thấp, ngón tay thon dài nắm chặt góc áo. Ánh tà dương chênh chếch, chiếu lên thân ảnh đơn bạc của Kiều Vi, cổ nàng lộ ra một đoạn, trắng nõn yếu ớt, giống như chỉ cần vặn nhẹ một cái là gãy.
Một cô nương như này nếu không phải do vận khí quá tốt thì sớm đã táng thân vào trong bụng hổ.
Từ Đại Tráng lắc đầu, tự cho là do bản thân nghĩ ngợi nhiều, nói với Kiều Vi: “Sau này đừng vào trong núi nữa.”
Nói y hệt như La đại nương, cũng là một người thiện tâm.
Kiều Vi nhẹ nhàng gật đầu: “Đã biết, Đại Tráng ca.”
Đại Tráng ca? Từ Đại Tráng ngẩn người, đám nhóc ít tuổi trong thôn đứa nào cũng gọi hắn như vậy, nhưng nghe từ miệng Tiểu Kiều thế này vẫn là lần đầu tiên. Tiểu Kiều dường như …. không giống như lúc trước, tuy vẫn nhược nhược, nhưng không còn khó chịu nữa.
Từ Đại Tráng cẩn thận kiểm tra mãnh hổ: “Tốt hơn con lần trước ta bắt.”
“Vậy Đại Tráng ca xem coi có thể bán được bao nhiêu?”
Từ Đại Tráng ngẫm nghĩ: “Khó nói lắm, còn phải phụ thuộc vào mức giá người mua đưa ra là bao nhiêu. Có điều mùa đông ít thú, chắc sẽ được giá cao hơn bình thường. Hổ này của ngươi lại là mãnh hổ thành niên, da hổ cũng hoàn hảo, ta sẽ cố gắng ra giá bán giúp.”
Hắn giơ hai ngón tay lên.
Kiều Vi chớp chớp mắt: “Hai trăm lượng?”
Từ Đại Tráng tỏ vẻ “What are you talking about?”.
Kiều Vi tim đập thình thịch: “Hai ngàn lượng?”
Lão hổ đáng giá đến vậy sao? Trời ạ, nàng giàu to rồi!
“Hai mươi lượng.”
Một chậu nước lạnh dội xuống!
Mặt nhỏ Kiều Vi đen lại: “Đại Tráng ca, sao chỉ được có hai mươi lượng? Đây là lão hổ hàng thật giá thật đấy! Ngươi có biết trên người lão hổ có bao nhiêu bảo vật không?” Thận hổ có thể trị lỗi lịch (bệnh tràng nhạc - bệnh hạch cổ), mật hổ trị chứng động kinh, gân hổ có thể trị phong thấp, mắt hổ có thể giúp sáng mắt, cao hổ trị trĩ, hổ tiên (chym hổ) có thể tráng dương, thịt và da hổ có thể trị bệnh sốt rét, còn răng hổ, mỡ hổ, nanh hổ, không một chỗ nào không phải dược.
Từ Đại Tráng cười nói: "Đương nhiên biết rõ, cho nên mới nói có thể giúp ngươi bán được hai mươi lượng, đầu hổ trước của ta, bán được có mười lượng thôi.”
Kiều Vi nghe mười, hai mươi lượng, cảm thấy rất ít, có điều sau khi tìm hiểu về giá cả địa phương với La đại nương, nàng mới phát hiện một lượng bạc tại triều đại nàytương đương sáu trăm tệ ở hiện đại, hai mươi lượng cũng chính là một vạn sáu. Ở hiện đại, một con hổ có thể bán với giá trên trời ba mươi vạn, nhưng đó là vì hiện đại ít hổ, săn bắn hổ trái phép sẽ phải ngồi tù, còn ở cổ đại hổ nhiều, muốn săn bao nhiêu thì săn, không giống nhau.
Nghĩ thế xong, Kiều Vi mới thấy hai mươi lượng kỳ thực cũng không ít.
Nàng khẽ mỉm cười: “Đại Tráng ca, hai mươi thì hai mươi, nếu như ngươi bán được nhiều hơn, thì đều là của ngươi.”
Không trả giá bán hay thù lao bán, khẳng định kết quả là khác nhau. Nàng cũng không tham lam, bởi sau này nàng còn muốn bàn sinh ý (chuyện làm ăn) lâu dài với Từ Đại Tráng, cho nên trước hết cứ để Từ Đại Tráng nếm trải vị ngọt.
Từ Đại Tráng cao hứng đồng ý. Trước khi đi, Từ Đại Tráng nhìn vào quanh nhà, chỉ tay nói: “Nếu như ngươi muốn bán thứ kia, ta có thể giúp bán giá cao.”
Thứ… kia?
Kiều Vi nhìn theo hướng tay Từ Đại Tráng chỉ, ấy vậy mà lại là cục bông trắng đáng chết kia! Sao nó lại đến đây rồi! Còn đứng giữa hai đứa bé, không biết xấu hổ khoe cơ ngực với bắp tay bé tí của mình.
Bọn nhỏ đều bị nó mê hoặc, Kiều Vọng Thư cònvỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Khiến nó càng đắc ý hơn, ưu nhã xoay người khoe ra chiếc đuôi gợi cảm mê người của mình.
Mặt Kiều Vi tái mét: “Bao tiền, cầm bán đi!”
Cục trắng nhỏ nghe nói bản thân cũng bị bán, chi trước rơi cái phịch, ngã nhào vào trong lòng Kiều Vọng Thư.
Kiều Vọng Thư ôm thú nhỏ vào lòng, trái tim như sắp tan chảy, dụi mặt vào bộ lông chồn mềm mại, thỏ thẻ nói: “Nương, vật nhỏ này đáng yêu quá, con có thể nuôi nó được không?”
Kiều Vi nghe được tiếng nghiến răng ken két của bản thân……….
……
Từ Đại Tráng không hổ danh là thợ săn độc nhất “Tứ hải bát hoang”, hiệu suất làm việc cực tốt, hôm sau kéo lão hổ đi trấn trên bán, tới tối trở về, hưng phấn tiến vào sân nhà Kiều Vi: “Tiểu Kiều! Ngươi mau ra xem này!”
Kiều Vi đang làm cơm chiều, buổi trưa mới nấu nửa con thỏ, để lại một nửa để tối nướng ăn, đang chất củi nhóm lửa trong sân thì thấy Từ Đại Tráng đi tới, đứng dậy chào hỏi: “Đại Tráng ca.”
Từ Đại Tráng móc từ trong người ra một túi tiền: “Ngươi đếm đi, tổng cộng được ba mươi lượng!”
“Nhiều vậy sao?” Kiều Vi trợn tròn mắt, nhận lấy túi tiền, cô thực sự không biết cách đếm bạc cổ, nhưng Từ Đại Tráng cũng sẽ không lừa nàng, nàng làm bộ lay lay vài cái, lại đưa túi tiền qua: “Đại Tráng ca, không phải ta đã nói chỉ lấy hai mươi lượng sao? Còn lại bao nhiêu ngươi tự lấy đi.”
Từ Đại Tráng gãi đầu cười: “Ta đã cầm.” Nói xong, móc ra một túi tiền: “Ta gặp được một quý nhân, người đó trả cho ta ba mươi lăm lượng, ta đã cầm lấy năm lượng, còn thừa ngươi giữ lại đi.”
Kiều Vi nói: “Này sao được? Đã nói ta chỉ cần hai mươi lượng, ngươi có thể bán được ba mươi lăm lượng, đó là bản lĩnh của ngươi, đổi lại là ta chưa chắc đã được như vậy.” Này ngược lại là sự thật, một nữ tử như nàng đi bán hổ, không bị cướp đã là tốt lắm rồi, còn muốn bán lấy tiền.
Từ Đại Tráng sống chết cũng không chịu nhận, một tháng hắn kiếm cũng không được tới năm lượng, chỉ giúp người khác làm chân chạy việc, không thể tham quá được, làm người còn phải để phúc lại cho con cháu.
Kiều Vi thấy thái độ hắn kiên quyết, không miễn cưỡng đưa tới nữa, nói lời cảm tạ, mời Từ Đại Tráng ở lại ăn cơm chiều.
Ai ngờ được bữa cơm chiều này lại trở thành nguồn cơn cho nhiều chuyện khác.
— Ngoài lề —
Kiều muội, một đêm kiếm được mười tám vạn, cảm giác thế nào?
Kiều Vi: Bổng bổng đát (Tuyệt vời) o(≧v≦)o~