Kiều Vi không hỏi ra nguyên do, đưa mắt nhìn sang nữ nhi, Kiều Vọng Thư ngơ ngác lắc đầu, nàng không biết nha, nàng và Tiểu Bạch đang chơi ở một bên, ca ca đột nhiên đánh nhau với bọn họ.
Ngay từ đầu Lưu thẩm còn có chút chột dạ, tính tình của Cảnh Vân như thế nào ả hiểu rõ, sẽ không kết thù kết oán với người ta, con trai mình hư hỏng thế nào ả cũng biết, luôn thích trêu chọc những đứa trẻ khác. E rằng thực sự là con trai làm chuyện gì có lỗi với Cảnh Vân, Cảnh Vân mưới trong cơn nóng giận đánh con trai ả. Nhưng lúc này Cảnh Vân lại không lên tiếng, sự chột dạ trong lòng ả trong nháy mắt tiêu tán mất tăm.
Ả ưỡn thẳng người, đắc ý nói: “Thế nào? Không hỏi được chứ gì? Chính là con trai ngươi đuối lý, nổi điên đánh người lung tung! Người nhìn rõ vết thương của Thiết Ngưu cho ta, là con trai ngươi cùng tiểu súc sinh kia gây ra! Chuyện này, ta sẽ báo với trưởng thôn, cũng không thể qua như vậy!"
Trưởng thôn là đường ca bà con xa của ả, dùng ngón chân nghĩ cũng biết trưởng thôn sẽ nghiêng về bên nào, có lẽ không khó đoán. Huống chi nàng lại là người xứ khác, bắt nạt dân thôn bản địa, cho dù nàng không sai cũng không chiếm được lý.
Kiều Vi lần đầu tiên cảm nhận được sự gian khó của cuộc sống, không phải là không có cơm ăn, cũng không phải là không có tiền kiếm, mà là cái loại không cảm giác chỗ nương tựa, vĩnh viễn không bằng cảm giác khi ở nhà. . . Nàng liều mạng hai mươi mấy năm mới thoát khỏi loại trạng thái bất an này, nháy mắt trở lại cổ đại, nàng lại bắt đầu lại từ đầu.
Nàng hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc rối bời trở về đáy lòng, nói với Lưu thẩm: “Ngươi muốn làm thế nào?"
Lưu thẩm tử tức giận nói: “Con trai ngươi đánh con ta bị thương rồi, thế nào cũng phải đền ít tiền chứ !! Tiểu súc sinh kia cũng không biết có bệnh hay không, ta phải mang con ta lên trấn tìm một đại phu tốt, tiền khám bệnh không rẻ đâu!"
Nói tới nói lui chính là muốn ăn vạ ít tiền. Kiều Vi đang sầu lo bỗng nhiên nở nụ cười: “Vậy ngươi đá con ta một cước nên tính như thế nào? Con ta còn nhỏ như thế, cũng không biết một cước kia của ngươi có đá ra hậu quả gì hay không. Vừa hay ta cũng muốn mang con ta lên trấn khám thử xem, không bằng đi cùng nhau?"
Ăn vạ cái rắm á? Lưu thẩm bị ế được nha dương dương.
Chuyện này ai cũng không chiếm lý, nhưng thật truy cứu tới cùng, một cước kia của Lưu thẩm là không nên nhất, Tiểu Bạch cắn người cũng tốt, Cảnh Vân đánh người cũng được, dù cho Thiết Ngưu kêu đám con nít đánh Cảnh Vân, vậy cũng là chuyện hư hỏng của bọn nhỏ, dù Lưu thẩm muốn giáo huấn, cũng nên giáo huấn tiểu súc sinh kia. AR không dám chọc tiểu tuyết điêu hung hãn, lại trút giận lên Cảnh Vân, thực ra bản thân cô ta cũng biết đuối lý. Chẳng qua ả ngang ngược quen rồi, chịu không nổi cơn giận này mà thôi.
Kiều Vi mở ra túi tiền, móc ra một lượng bạc ném vào ngực ả: “Đây cũng không phải là tiền thuốc men, là vì thương hại con trai ngươi, cho hắn mua chút kẹo ăn."
Lưu thẩm cứ tưởng sẽ tay không ra về, giờ bỗng dưng có được một lượng bạc, chẳng khác gì từ trên trời rơi xuống, vui đến mức mặt như nở hoa.
Kiều Vi lười nhìn nữa bản mặt nhọn kia của ả, nàng dắt hai đứa bé rời đi.
Dọc đường đi, hai đứa bé đều im lặng.
Kiều Cảnh Vân có tâm sự, Kiều Vọng Thư thì không rõ.
Kiều Vi cũng không lên tiếng, một nhà ba người, hiếm thấy yên tĩnh.
Cuối cùng, vẫn là Kiều Cảnh Vân không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Nương, xin lỗi."
Kiều Vi vân binhf thanr nói: “Xin lỗi cái gì? Có lỗi với nương vì đánh người, hay là có lỗi với nương vì không thể nói cho nương biết vì sao con đánh người?"
Kiều Vọng Thư tò mò nhìn ca ca, đã thấy ca ca cắn chặt môi.
Kiều Vi nói: “Không muốn thì thôi đi, nương không ép con, nương vẫn là câu nói kia, tin tưởng con không phải là một hài tử gây chuyện thị phi, con làm như vậy, nhất định có lý do không thêr không làm như vậy. Chờ khi nào con nghĩ thông rồi, lại nói cho nương."
Kiều Cảnh Vân muốn nói lại thôi, rầu rĩ một lúc, cuối cùng vẫn không thể nói ra. Nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đổi đề tài, nói: “Nương, tại sao phải cho bọn họ tiền?" Kiếm tiền khó khăn biết bao, lại phải đưa cho bọn Thiết Ngưu. . .
Kiều Vi cũng không tiếc bạc, nhưng Thiết Ngưu quả thực bị thương, bất kể là ai có lỗi trước, sủng vật của con trai cào người ta bị thương, con trai đều phải vì thế gánh chịu trách nhiệm. Nàng không hy vọng con trai tương lai lớn lên trở thành người muốn làm gì thì làm, trên đời này nhiều tội phạm như vậy, ai không có nổi khổ của mình? Nhưng nỗi khổ có thể để cho bọn họ trốn tránh trách nhiệm cùng hậu quả sao?
Con trai còn nhỏ, Kiều Vi không biết phải giải thích với nó thế nào mới tốt, trầm ngâm khoảnh khắc, mới nói: “Xin lỗi, lần trước khi Lưu thẩm leen trên núi gây sự, nương làm mẫu làm sai cho con rồi. Nương không nên đánh nàng, hại con cũng học theo đánh người ta."
"Đánh nhau. . . không tốt sao?" Cảnh Vân hỏi.
Kiều Vi kiên trì giải thích tình nói: “Vậy phải xem khi nào, khi con bị nguy hiểm, vì bảo vệ mình, thì nhất định phải động thủ."
"Ngày hôm nay, con không nguy hiểm, cho nên con không nên động thủ." Cảnh Vân rốt cục ý thức được sai lầm của mình.
Kiều Vi vui mừng gật đầu: “Phương pháp giải quyết vấn đề có rất nhiều, nếu như con muốn học, nương có thể dạy toàn bộ cho con, hiện tại, có thể nói cho nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Cảnh Vân gật đầu, nói hết sự việc từ đầu đến đuôi.
Thì ra, chỉ là bởi vì bữa cơm giữa nàng cùng Từ Đại Tráng.