Tiểu Trang trông như bị sét đánh đờ đẫn nhìn về phía Kiều Vi: "Phu nhân, vừa nãy không phải nói xong rồi..."
Kiều Vi cắt đứt lời của gã: "Nè, không bán dùng dao đe dọa ta, cái này cũng gọi là nói xong sao?"
Rốt cuộc ai cầm dao găm đe dọa ai?
Tiểu Trang vừa muốn mở miệng, Kiều Vi lại kín đáo loé sáng dao găm trong tay áo, gã lập tức im luôn.
Cơ Minh Tu nhìn lại, Kiều Vi ít khi dám nhìn thẳng mắt hắn.
Thực ra nàng cũng không hiểu mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mỗi lần thấy hắn đều "Nước sôi lửa bỏng" như thế, không phải là bị ác bá truy sát, thì giống như một dân chạy nạn Phi Châu, lần này thảm hại hơn, nghèo đến mức lấy đồ trang sức mà hắn tặng để bán lấy tiền mặt, còn bị bắt gặp ngay tại trận ——
Vốn tưởng rằng bỏ qua ánh trăng sáng đã xui xẻo lắm rồi, thì ra bị ánh trăng sáng bắt ngay tại trận mới là xui xẻo nhất.
Nhưng cũng may nàng nhạy bén, bình an vượt qua.
Kiều Vi chậm rãi thu thập đồ xong, mỉm cười xoay người lại: "Thật là trùng hợp nha, Minh công tử, lại gặp mặt."
Cơ Minh Tu không sửa đúng xưng hô của nàng, chỉ nhìn nàng, sau khi nhìn nàng một lúc, thần sắc có chút cổ quái: "Ngươi..."
Kiều Vi cho rằng hắn đang nhìn Tiểu Trang, lập tức xích hẳn sang một bên, vừa kéo dài khoảng cách với Tiểu Trang, vừa nói: "Ta không phải tới bán đồ, ngươi đừng hiểu lầm."
Cơ Minh Tu mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Kiều Vi còn nói thêm: "Ta chỉ là... muốn đem cây trâm tới đây để cho bọn họ sửa, bọn họ lại muốn mua lại cây trâm, thực sự là hơi quá đáng, đồ đã bán ra làm sao có thể đổi ý chứ?"
Vì để chứng tỏ lập trường của mình hoàn toàn đối lập với Tiểu Trang, Kiều Vi quyết đoán đi về phía bên cạnh mấy bước: "Ta cũng không phải lần nào cũng nóng tính như vậy..."
Nóng.
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Kiều Vi đã đụng phải cái thang dựng ở bên cạnh.
Trên cái thang, có một tiểu nhị đang bưng một chậu nước muốn lau chùi bức tường, bỗng nhiên cái thang lệch một cái, cả người gã đều nghiêng ra ngoài, nước lạnh từ trong chậu nước rơi xuống, khiến nó lập tức dội nước xuống ngay đầu của Kiều Vi ——
Cơ Minh Tu bất đắc dĩ: "... Vừa nãy chỉ muốn nhắc nhở ngươi coi chừng."
...
Người xui xẻo uống nước cũng tê răng, Kiều Vi không nghĩ việc bị dội ướt sũng ngay trước mặt hắn, tốt hơn so với việc bị hắn bắt gặp bán hoa mai trâm ngay tại trận bao nhiêu, nàng toàn thân đều ướt đẫm, không có một chỗ khô ráo, tóc đen ướt nhẹp dán ở trên mặt, không cần nhìn cũng biết, cực kỳ thảm hại.
Chuyện này nàng còn không phát hỏa được, bởi vì không phải là lỗi của người ta, là chính cô ta đụng vào.
Muốn ở trước mặt hắn bình thường một lần cũng không được.
Thật muốn đào hố, chôn chính mình xuống.
Tiểu Trang vẫn rất giảng nghĩa khí, đưa nàng vào một gian sương phòng trên lầu hai, không tính toán chuyện mình bị đe dọa, chủ yếu cũng là không dám tính toán.
"Ngươi có mang xiêm y không?" Tiểu Trang hỏi.
Kiều Vi lắc đầu: "Không có, ngươi cho ta cái bếp lò, ta sấy khô xiêm y là được."
Khí trời lạnh, mặc như vậy không tới một canh giờ sẽ bị đông thành băng côn, toàn thân trên dưới nàng chỉ còn một văn tiền, không bỏ ra nổi tiền trị bệnh.
Cảnh Vân cùng Vọng Thư lon ton đi theo vào, lo âu nhìn mẫu thân, Kiều Vi cố nén toàn thân run run, nói rằng: "Nương không sao cả, y phục hong khô là đươc."
Tiểu Trang nhanh chóng bưng bếp lò tiến vào, Đại Phương Trai là một cửa hàng nhỏ, không đủ tiền mua than đỏ, trong lò chứa đầy than đen, khói rất nồng, bánh bao nhỏ nhanh chóng bị hơi khói hun cho chảy nước mắt.
Kiều Vi đau lòng muốn chết, nàng nói: "Các con ra ngoài chờ nương, nương sẽ nhanh chóng đi ra, đừng có chạy lung tung biết không?"
"Dạ." Hai đứa con nít ngoan ngoãn gật đầu, đứng ở ngoài cửa.
Kiều Vi cởi áo bông quần bông, gác ở trên lửa để hong khô, nàng không dám cởi sạch toàn bộ, một là lạnh, hai là không được tự nhiên, áo trong ướt nhẹp dán sát vào người, luôn có nơi hơi nóng không tới được, lạnh đến mức nàng run rẩy từng cơn.
- Cốc cốc cốc!
Cửa bị gõ.
Tám phần mười là hài tử, Kiều Vi hỏi: "Có phải đói bụng rồi hay không? Chờ một chút, nương xong ngay thôi!"
"Là ta."
Cơ Minh Tu nói: "Trong mã xa của ta có xiêm y sạch, ngươi mặc trước, chờ y phục khô rồi đổi lại."
Cánh cửa hơi mở ra một cái khe.
Một bàn tay trắng nõn nhô ra, móng tay hồng hào, làn da mịn màng có thể vắt ra nước, da mịn màng đến mức có thể bóp ra nước, đi lên một đoạn cổ tay trắng nõn nà, nhỏ như đồ sứ trắng.
Cơ Minh Tu nhìn chằm chằm, có chút xuất thần.
Bàn tay kia run lên, như mỹ ngọc dao động, mơ hồ mang theo ánh sáng nhu hòa.
Cơ Minh Tu nhìn cái tay kia, hai đứa bé nhìn Cơ Minh Tu.
Nhận ra ánh mắt của bọn nhỏ, Cơ Minh Tu nheo mắt lại, đưa xiêm y tới.
"Cảm tạ!"
Kiều Vi đưa qua xiêm y, đóng cửa và cài then cửa.
Đây là một chiếc áo trong bằng bông thông thường, chất liệu vô cùng mềm mại, toả ra một mùi hương trong lành mát mẽ, cứ như hương thơm trên người của hắn, rất dễ ngửi.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Cơ Minh Tu: "Ta dẫn bọn nhỏ đi ăn chút gì trước."
Từ sáng tới trưa chưa được ăn gì, bọn nhỏ cũng đói bụng rồi, Kiều Vi vốn định bán đồ trang sức xong sẽ dẫn bọn nhỏ ăn chút đồ ngon, nhưng giờ trâm bán không được, bản thân nàng đói bụng không sao, nhưng không thể để hai đứa bé chịu khổ.
"Đa tạ công tử."
Cơ Minh Tu mang theo hài tử đi xuống lầu.
Lúc Vọng Thư ở kinh thành dưỡng bệnh đã nói chuyện nhiều với Cơ Minh Tu, còn có bí mật nhỏ giữa hai người, có thể nói vô cùng gần gũi, bàn tay nhỏ bé mềm núc ních nắm bắt ngón út của hắn, nhún nhảy bước đi, vô cùng vui vẻ.
So với sự quen thuộc của em gái, Cảnh Vân có vẻ rụt rè hơn rất nhiều.
Cu cậu bệnh nặng, mấy ngày liền mê man, chỉ mơ hồ biết có một thúc thúc hảo tâm chứa chấp bọn họ, lại cũng chưa từng thấy mặt của đối phương.
Cu cậu len lén quan sát, song cu cậu quá lùn, chỉ thấy một cái cằm!
Cơ Minh Tu quay đầu nhìn về phía hắn.
Cu cậu xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang chỗ khác, giả vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Cơ Minh Tu nhìn về phía trước, cu cậu lại len lén liếc nhìn.
Vào lần thứ bảy cu cậu liếc trộm Cơ Minh Tu, Cơ Minh Tu bắt được "hành vi" nhìn trộm của cu cậu, bốn mắt nhìn nhau, cu cậu hoảng sợ suýt nữa ngã lăn quay!
Cơ Minh Tu buồn cười dừng bước, lúc trước không nhìn kỹ, cũng không thấy có gì lạ, lúc này nhìn kỹ hơn, luôn cảm thấy hài tử này có dung mạo rất quen thuộc, dường như đã thấy qua ở nơi nào.