• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ thôn Tê Ngưu đến trấn trên, tổng cộng mười dặm, một lần đi bộ mất, đó là với trường hợp không xảy ra chuyện gì cũng đã khiến nàng mệt đến suýt ngất, hiện tại lại còn mang theo hai đứa nhỏ, loại gian nan này, có thể lường trước được.

Lúc này nàng mới chính thức bắt đầu oán trách cha lũ trẻ, vậy đến cùng là hắn ta chết hay là vứt bỏ ba mẹ con họ? Vì sao tất cả vất vả khổ sở này lại đặt hết lên vai của một mình nàng?

Tốt nhất là đã chết rồi đi, chứ không nếu để cho nàng biết hắn vẫn còn tiêu sái sống sót, mỹ thiếp thành đàn, lại để cho ba mẹ con nàng gặp phải khổ cực như này, thì nàng thể nào cũng sẽ tàn nhẫn sửa chữa hắn một phen!

Không thể không nói, cừu hận không phải lúc nào cũng là xấu, trong lòng Kiều Vi dấy lên lửa giận hừng hực, càng đi càng cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh!

Cổ đại không có WiFi, không có di động, nên không cần phải thức đêm, gần như trời tối một cái là lên giường đi ngủ.

Tuy nàng chợp mắt một lúc mới phát hiện bọn nhỏ sốt cao, nhưng theo như quan sát một hồi, có khả năng còn chưa vượt quá mười tiếng, này đây, nàng vừa bôn ba trên tuyết ít nhất hai ba canh giờ, đến lúc tới được trấn Tê Ngưu, thì trời vẫn tối đen như mực, chỉ có trên mặt đất tuyết, ẩn ẩn phản xạ một tia mỏng manh ánh sáng.

Kiều Vi quay đầu lại nhìn con đường nàng vừa đi qua, quả thực không thể tin được mình thật sự đã tới được đây, nàng lảo đảo bước chân, ngồi xuống trước bậc thềm một cửa tiệm.

Nàng nhanh chóng co quắp người lại, trên người ướt đẫm mồ hôi, không có chỗ nào khô ráo.

Tiểu tuyết điêu cũng mệt không chịu nổi, bởi vẫn là chồn con, bắt đi một quãng đường dài như vậy, thật sự khiến chân chồn con chuột rút tới nơi rồi.

Nó buồn bã bò đến chân Kiều Vi.

Kiều Vi vuốt ve đầu chồn nhỏ: “May mà…… Lúc ấy không bán mi đi……”

Tức là, nếu bán nó đi thì sẽ không còn chồn thắp lồng đèn cho nàng nữa.

Đuôi nhỏ của tiểu tuyết điêu vểnh lên, rất đắc ý.

Kiều Vi vì mệt mỏi quá độ mà thở dốc.

Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo, nhẹ nhàng lau trán cho nàng.

Kiều Vi quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Cảnh Vân đang mở to đôi mắt sưng húp, suy yếu áy náy nhìn nàng, dùng giọng khàn khàn cơ hồ không nói nên lời nói: “Nương, thực xin lỗi, sau này con sẽ không tiếp tục sinh bệnh nữa.”

Kiều Vi nhìn đôi môi khô khốc trắng bệch của hắn, trên môi xuất hiện khe nứt, dường như lập tức nứt ở trong lòng nàng: “Không sao, nương không mệt.”

Cảnh Vân lau mồ hôi cho mẫu thân, chậm chạp nói: “Nương thả con xuống đi, con có thể tự đi được.”

Thực ra đi lại hoạt động một chút để giải nhiệt cũng tốt, nhưng bên ngoài gió quá lớn.

Kiều Vi tháo khăn trải giường sắp tuột ra, cuốn chặt người hắn lại, đến tay nhỏ cũng nhét vào trong: “Nương vẫn còn sức, vẫn đi được, uống nước nhé?”

Cảnh Vân gật đầu.

Kiều Vi mở tay nải, lại phát hiện lúc chuẩn bị hành trang lại quên mang theo túi nước.

“Nương, con không khát.” Cảnh Vân hiểu chuyện lên tiếng.

Kiều Vi bỗng thấy sống mũi cay cay, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu nhi tử: “Thực xin lỗi, nương quên mang theo, để nương đi tìm dược phòng, nơi đó có nước uống.”

Mặt nhỏ của Cảnh Vân dán lên trên lưng Kiều Vi: “Con thật sự không khát.”

Môi khô khốc nứt nẻ, giọng nói thì khản đặc, sao lại có thể không khát được cơ chứ?

“Nương dẫn con đi uống nước.”

Kiều Vi cố nén mệt mỏi, đỡ vách tường đứng lên, còn chưa đi được hai bước, trong con hẻm phía trước đã truyền đến tiếng hát của mấy nam nhân say rượu.

"Nguyệt Nha Nhi loan loan cùng quốc quốc (ca ca) đi, quốc quốc (ca ca) dẫn ngươi đi cửa thôn, yêu muội tặc (tử ai), ai —— đi cửa thôn..."

Ca hát là ba tên nam nhân đang khoác vai nhau, trên tay mỗi người đều cầm một bầu rượu, nhìn dáng vẻ tựa hồ đã say khướt.

Ba người xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi về phía bên này, bất thình lình gặp được một cô nương ôm hài tử, đêm tối như vậy, khuôn mặt nàng lại trắng như tuyết.

Nhất thời men rượu trong ba người bọn chúng dâng lên, cười tà tiến về phía Kiều Vi.

Bình thường ba người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Kiều Vi, nhưng hiện tại Kiều Vi đã tinh bì lực tẫn (kiệt sức), trên người lại cõng thêm hai đứa nhỏ, có đánh cũng không đánh lại, mà có chạy cũng chỉ sợ không chạy thoát.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng đjăt đèn lồng chứa tiểu tuyết điêu trên lưng xuống, tiểu tuyết điêu giống như mũi tên nhọn bắn về phía ba người bọn họ!

Nó giơ móng vuốt sắc nhọn, hung hăng mà cào về phía hán tử say rượu ở giữa, người say rượu vốn phản ứng chậm hơn ngày thường một phách, nên sao có thể tránh được đòn sấm sét này?

Cổ của nam nhân bị cào thành từng mảnh, hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Những đồng bạn sợ đến ngây người, hoảng sợ nhìn con vật nhỏ di động kia, theo bản năng giơ tay đi bắt, lại bị tiểu tuyết điêu thoải mái tránh thoát.

Tiểu tuyết điêu lại một móng vuốt, cào thương nam nhân bên trái.

Người cuối cùng sợ tới mức tỉnh cả rượu, thấy tình thế không ổn lập tức bỏ chạy!

“Tiểu Bạch, đừng đuổi theo nữa.” Kiều Vi ngăn tiểu tuyết điêu đang định lao ra ngoài.

Tiểu tuyết điêu hừ hừ, trở lại bên chân Kiều Vi, thả lỏng bốn chân, nằm liệt trên mặt đất.

Mệt chết bảo bảo rồi.

Kiều Vi liếc mắt nhìn nó một cái, vui mừng nở nụ cười, sau đó, nhìn về phía những tráng hán đau đến lăn lộn trên mặt đất kia, lạnh mặt đi qua.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đừng có mà tới đây!”

Hai người hoảng sợ dịch người trên nền tuyết về phía sau.

Lúc này Kiều Vi đã khôi phục được một chút sức lực, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, lạnh lùng nói: “Đồng bạn của các ngươi đã chạy, ai biết hắn có thể đi gọi viện binh tới đây không chứ? Trước ủy khuất nhị vị.”

Dứt lời, nàng khom người, nắm lên cánh tay bên trái của người nọ, cạch cạch hai tiếng bẻ gãy.

Người còn lại sợ tới mức tè ra quần, bò dậy muốn chạy, lại bị Kiều Vi đá trúng sau gối, ngã nhào xuống nền tuyết.

Kiều Vi nắm lấy tay hắn, không nói hai lời mà bẻ gập lại, sau đó rút chủy thủ trong giày ra, để ở trên đầu của hắn.

Đúng như dự đoán của Kiều Vi, người đó đi gọi thêm viện binh, tốc độ rất kỳ lạ, ngay khi Kiều Vi ở đây rút dao găm ra, bên kia một đám người đã đuổi tới.

Nam nhân cầm đầu cầm đại đao, hung thần ác sát đi về phía Kiều Vi: “Ngươi từ chỗ quái nào tới? Lại dám khi dễ (bắt nạt) huynh đệ ta? Có phải chán sống rồi không? Hôm nay cho ngươi gặp gia gia……”

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy được dung mạo của nữ tử, cổ họng thoáng chốc cứng lại: “Phu, phu, phu nhân?”

Kiều Vi ánh mắt ngưng trọng: “Trần Đại Đao?”

Hán tử say rượu báo tin nhìn Kiều Vi, sau đó lại quay sang nhìn lão đại nhà mình: “Lão đại, huynh…… huynh biết tiểu nương môn nhi này à?”

Trần Đại Đao tát vào mặt hắn một cái: “Cái gì mà tiểu nương môn nhi? Giữ mồm miệng sạch sẽ một chút! Đây là phu nhân lần trước ta đã kể cho các ngươi!”

“Nàng chính là phu nhân kia ư?” Hán tử say rượu báo tin nghẹn họng nhìn trân trối.

Không chỉ có hắn, mà hai hán tử say rượu khác cũng choáng váng đầu óc. Niềm vui khi thấy Trần Đại Đao tới, giờ khắc này đều đã bị thay thế bằng sợ hãi, ngay cả Trần Đại Đao còn kính sợ nàng ta như vậy, bọn họ như thế nào lại mắt mù trêu chọc vào nàng ta?

Trần Đại Đao đi qua, hung hăng đạp hai người kia mấy đá: “Đồ không có mắt! Ngay cả phu nhân cũng dám đùa giỡn? Có phải chán sống rồi hay không? Không cho các ngươi chút giáo huấn nên các ngươi không biết sự lợi hại của gia gia phải không?”

Nói xong, tả hữu khởi công, đánh hai người kia đến bầm dập mặt mũi, mà hán tử báo tin kia cũng không may mắn thoát khỏi, bị Trần Đại Đao đánh từ đầu đến chân.

Đánh xong, Trần Đại Đao vỗ vỗ tay: “Phu nhân, tay nào của bọn chúng chạm vào ngài? Để ta băm nó ra!”

Sắc mặt ba người đột biến!

Kiều Vi nghĩ nghĩ, nói: “Thôi, bỏ đi, ngươi đã giáo huấn bọn họ rồi, huống chi bọn họ cũng không đụng tới ta.”

“Đa tạ phu nhân! Đa tạ phu nhân!” Ba người liên tục dập đầu.

Trần Đại Đao biết Kiều Vi đã tự mình ra tay, chỉ vào cánh tay hai người kia: “Phu nhân, ngài xem tay bọn họ……”

Kiều Vi đi lên trước, bắt lấy tay một trong hai người, người nọ phản xạ có điều kiện mà lui ra sau một bước, Kiều Vi đè hắn lại, dùng sức kéo một cái, cho cánh tay trở lại vị trí cũ.

Định vị lại cánh tay trật khớp của cả hai xong, Kiều Vi đứng dậy, nói với Trần Đại Đao: “Việc hôm nay việc, nể mặt Trần Đại Đao ngươi, ta không so đo, nhưng không có lần sau, nếu không, ta sẽ không chỉ phế hai cánh tay đơn giản như này đâu.”

Trần Đại Đao như gà con mổ thóc dường gật đầu lia lịa, ánh mắt dừng trên người hai đứa nhỏ, chần chờ hỏi: “Phu nhân đã trễ thế này, mang theo hài tử là muốn…… đi đến chỗ nào?”

Điều hắn thực sự muốn hỏi chính là đây rốt cuộc là con của ai? Là của Minh tu đại nhân, hay là ——

Kiều Vi nói: “Bọn trẻ sinh bệnh, ta muốn đi tìm đại phu.”

Trần Đại Đao nhíu mày: "Nhưng Chu lang trung và đại phu của Hồi Xuân Đường đều về quê hết rồi, phải tới mười lăm tháng giêng mới quay lại, năm nào cũng thế, phu nhân không biết sao?”

—P.s—

A: Trên trấn cũng không có đại phu! Khổ thân tiểu bao tử, bệnh nặng vậy mà~~~

Đố vui có thưởng, Kiều muội sẽ làm gì tiếp theo đây?

A: Về nhà.

B: Tới Kinh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK