Người này có phải là đại tiểu thư không? Nàng ấy sao lại trở thành cô nương thôn quê rồi? Có hai đứa con nữa chứ?
Trong mấy năm ông rời khỏi Ân Bá phủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiên sinh, Tiên sinh?” Kiều Vi nhẹ giọng gọi ông.
Vị tú tài già hồi phục lại tinh thần, xung quanh có quá nhiều người, ông đè nén xúc động muốn xác nhận với đối phương, ông viết ra tên của nàng: “Xong rồi.”
Nàng luôn cảm thấy tiên sinh cứ là lạ.
Kiều Vi đặt phần tiền của mình vào giỏ, tiếp tục đứng bên cạnh vị tú tài già.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng nàng cảm thấy thái độ của vị tú tài đối với nàng tốt hơn trước, còn để cho nàng ngồi.
Kiều Vi thầm nghĩ: Chẳng lẽ ngay từ đầu tiên sinh không để ý tới mình là do mình không góp tiền hay sao?
Ở phía sau hậu viện bọn trẻ đang vui đùa, hai huynh muội nhà họ Kiều bỗng trở thành đối tượng được mọi đứa trẻ ưu ái vì có một con thú cưng nhỏ dễ thương. Trong thôn có rất nhiều chó, nhưng không có con nào đẹp bằng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn mặc quần áo, hồng hồng, thật xinh đẹp!
Những đứa trẻ tranh nhau làm bạn với hai huynh muội, chỉ để được sờ lên người Tiểu Bạch.
Nhị Cẩu Tử là người bạn thân thiết nhất của Cảnh Vân, nên có cơ hội được ôm Tiểu Bạch.
Thiết Ngưu cũng muốn ôm, nhưng Cảnh Vân không thích nó, không cho ôm.
Thiết Ngưu hậm hực bỏ đi.
Thím Lưu đang nói chuyện phiếm với mấy phụ nhân ở phía trước, thấy con trai khóc lóc từ hậu viện đi ra, mụ ta vội vàng vàng đặt hạt dưa trong tay xuống, đi tới hỏi: “Sao vậy? Sao con lại khóc?”
Thiết Ngưu kể lại chuyện Kiều Cảnh Vân không cho nó ôm Tiểu Bạch.
Thím Lưu tát váo đầu nó một cái: “Mày có tiền đồ quá! Mày quên con thú đó cào mày à? Còn muốn ôm nó? Tao mà là mày tao giết chết nó rồi!”
Thiết Ngưu giậm chân, khóc to lên: “Con mặc kệ! Con muốn có chó, muốn có Tiểu Bạch! Giống y như vậy! Con mặc kệ! Con muốn nó! Mẹ phải cho con!”
Thím Lưu nhéo nó một cái: “Khóc khóc khóc? Chỉ biết khóc thôi? Khóc tang hả? Đừng khóc nữa! Không phải chỉ một con chó thôi sao? Mẹ cho mày là được.”
Không bao lâu sau, bên ngoài bắt đầu vòng đầu tiên của bữa tiệc, bọn nhỏ không được tham dự, ở hậu viện bày mấy cái bàn nhỏ, bọn nhỏ ngồi chồm hổm ngồi ăn.
Thừa dịp bọn trẻ đang vùi đầu ăn uống, Thím Lưu cầm một cái bao, lặng lẽ đến gần Tiểu Bạch đang ngồi trên bãi đất trống gặm chân gà...
Kiều Vi ở bên này bận rộn cũng gần như tàm tạm rồi, định vào bếp xem có thể giúp được gì không, nhưng mới đi được hai bước, hai bánh bao nhỏ đã chạy tới: “Nương! Không thấy Tiểu Bạch đâu cả!”
Kiều Vi nói: “Đừng vội, nói lại nương nghe xem nào.”
“Con… con và ca ca đang ăn, con cho Tiểu Bạch cái chân gà, để nó ngồi ở một bên gặm, sau đó con ăn xong… thì phát hiện nó biến mất rồi! Con gọi nó, nó cũng không chạy ra!”
Kể xong tất cả, Kiều Vọng Thư gần như sắp khóc rồi.
“Con trước đừng khóc, nương tìm giúp con.” Kiều Vi trấn an con gái, sau đó hỏi con trai có nhìn thấy gì không, con trai lắc đầu.
La Đại Nương ở phía bên kia nghe được động tĩnh đi ra hỏi chuyện gì xảy ra, khi biết Tiểu Bạch mất tích, liền cùng bọn nhỏ vội vàng đi tìm.
Người khác không biết đó là chồn, nhưng bà thì lại biết, lần trước ở trên trấn suýt chút nữa bị ma ma của Ân Bá phủ cướp đi, vật quý giá như vậy không nên để mất.
Mấy người cùng nhau đi tìm tất cả những nơi họ có thể tìm thấy nhưng không tìm thấy gì, vì vậy họ không còn cách nào khác ngoài việc hỏi từng người xem họ có nhìn thấy “cún con” của nhà họ Kiều không.
“Là con vật mặc áo màu hồng, giống màu này nè!” La Đại Nương chỉ vào áo bông Kiều Vọng Thư đang mặc.
Kiều Vi cũng đang hỏi, lúc nàng hỏi thím Lưu, phát hiện ánh mắt thím Lưu có vẻ né tránh, đồng tử Kiều Vi chuyển động, nàng nhìn thím Lưu nói: “Thím thật sự nhìn thấy Tiểu Bạch của nhà ta ư?”
Thím Lưu tức giận nói: “Đương nhiên là không! Người khác ngươi chỉ hỏi một lần, sao tới ta hỏi hai lần, có ý gì hả? Nghi ngờ ta trộm của ngươi à? Lưu Thúy Hoa ta không thiếu tiền, cần gì phải trộm của ngươi một con chó? Ta muốn có thì ta tự đi mua không được à?”
“Thím nói rất đúng, tôi không nghi ngờ thím, chỉ là con chó của tôi nghịch ngợm, thích chui lung tung.” Kiều Vi nói nhưng người thì hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt đầy ý cười rơi vào cái bao giấu bên dưới bàn chỗ thím Lưu, mụ ta đang dùng chân kẹp chặt cái bao lại: “Cái bao của thím lớn quá nhỉ, Tiểu Bạch nhà tôi thích chui vào loại bao này lắm.”
Trong mắt thím Lưu hiện lên một tia bối rối: “Ta luôn buộc miệng bao lại, con chó của ngươi không chui vào được!”
Kiều Vi cười nhạt: “Vậy là Thím không biết nó rồi, nó biết cởi dây.”
Nếu thím Lưu thông minh hơn một chút, thì sẽ biết Kiều Vi đang mở lối thoát cho mụ. Nhưng mụ không hiểu được nỗi khổ tâm của Kiều Vi, còn châm chọc nàng: “Chó nhà ai mà biết cởi dây hả? Ý ngươi là ta ăn trộm chứ gì! Muốn gì thì lấy bằng chứng ra đi! Bằng không ta cảnh cáo ngươi, lần trước ngươi để thứ đó cào bị thương con trai ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Lần này ngươi lại muốn đổ oan cho ta… ngươi đóng gói hành lý cút khỏi thôn Tê Ngưu cho ta! Ngươi suy nghĩ kỹ chưa, nhất định muốn lục soát?”
Khác với những ân oán riêng tư, lần này nàng công khai chất vấn Lưu Thúy Hoa trước mặt cả thôn và những người ngoài thôn, dù sao Lưu Thúy Hoa cũng là họ hàng của trưởng thôn, nếu tìm được Tiểu Bạch thì tốt rồi, nếu không thì cuộc sống của Kiều Vi ở trong thôn sợ là không dễ dàng nữa.
Ngay bây giờ, ngay cả La Đại Nương và vị tú tài già đều cảm thấy rằng Tiểu Kiều không nên tiếp tục mạo hiểm.
“Nếu ta lục soát được thì sao?” Phản ứng của Kiều Vi nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Ngươi có ý gì hả?” Thím Lưu xù lông lên.
Kiều Vi chậm rãi nói: “Ý trên mặt chữ, bà dám để ta lục soát không?”
Thím Lưu ngang ngược nói: “Ngươi tìm không được đâu?”
Kiều Vi nghiêm mặt nói: “Không tìm được ta lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi thôn.”
La Đại Nương biến sắc: “Tiểu Kiều!”
Kiều Vi nhìn Thím Lưu chăm chú: “Dù sao bà cũng không thích ta từ lâu rồi, không bằng nhân cơ hội này đuổi ta ra khỏi thôn Tê Ngưu? Thế nào? Bà dám không? Chẳng lẽ Tiểu Bạch thật sự ở trong bao của bà, cho nên bà chột dạ?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Thím Lưu!
Thím Lưu ruột gan rối bời, mụ giả vờ bình tĩnh nói: “Ai chột dạ? Ta chỉ không chịu nổi ngươi quen thói vu oan cho ta với người ngoài mà thôi!”
Kiều Vi bình tĩnh nói: “Ta không tìm được cái gì, mới gọi là vu khống bà.”
Thím Lưu nghẹn họng: “Ngươi…”
Vị tú tài già mở miệng: “Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, chuyện này để lão già ta làm chủ, mở bao ra!”
Trái tim của thím Lưu lộp bộp: “Tú tài! Ông cũng nghi ngờ ta?”
Vị tú tài già nghiêm túc nói: “Nói nhảm, ta bảo ngươi mở ra bao là bởi vì ta tin tưởng ngươi! Ta đã sớm không vừa mắt con nhóc này, không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, mau mở bao ra cho nàng ta nhìn đi, rồi bảo nàng ta rời khỏi đi!”
Mọi người đều cảm thấy lời lão tú tài nói rất có lý, liền thuyết phục thím Lưu mở bao ra để dạy cho kẻ ngoài thôn không biết trời cao đất dày này một bài học.
Thím Lưu kêu khổ trong lòng, thật muốn tát chết tên tú tài hay nói nhiều này ghê ——
Vị tú tài già đã lên tiếng, Kiều Vi không còn gì phải lo lắng nữa, nàng lôi chiếc bao từ dưới gầm bàn ra, mở dây thừng, trút con chồn bị trói ra.