• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt La đại nương xuất hiện vài vết máu, động tác cực lớn khiến kẹo hồ lô trong tay bọn trẻ bị dọa rơi mất.

Ánh mắt Kiều Vi dần dần lạnh xuống, một lời không hợp là đánh người, thậm chí còn hù dọa hai đứa nhỏ vô tội của nàng—

Nàng vứt mấy chiếc rổ vừa thu thập xong xuống đất, vươn tay qua bàn nhỏ bày hàng nhẹ nhàng chế trụ bả vai Phòng ma ma.

Phòng ma ma khinh thường hất hất bàn tay đặt trên vai mình, theo cánh tay nhìn vào đôi mắt như sóng ngầm tuôn chảy của Kiều Vi, trái tim bỗng lộp độp rơi xuống.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Phòng ma ma lớn tiếng hỏi.

Kiều Vi không nhanh không chậm nói: “Ngươi đánh nương của ta, nói xem ta muốn làm gì?”

Phòng ma ma vốn không định đánh La đại nương, người bà ta muốn nhắm vào là Kiều Vi, chỉ là không ngờ được rằng La đại nương lại không nghĩ tới bản thân cứ thế nhào tới, mạnh mẽ đỡ cái tát kia hộ cho Kiều Vi. Bà ta ở trong phủ đã quen thói ương ngạnh, căn bản không để những thương tích nhỏ như này vào mắt, đánh sai thì đã có sao? Những người này còn không tính đến ngoan ngoãn mà thủ?

Định thần lại, bà ta hất cằm, ngông cuồng tự đại nói: “Là ta đánh ngươi, ai bảo mụ ta xía vào làm gì?”

Kiều Vi không hề chớp mắt nhìn bà ta: “Đã ra tay đánh người, một câu xin lỗi cũng không có, còn lớn lối kiêu ngạo như thế, được, được lắm. Vậy, ta không bắt ngươi xin lỗi nương ta nữa.”

Hai câu được, được lắm kia khiến trái tim Phòng ma ma run lên một đợt, nhưng đến câu cuối cùng, trái tim Phòng ma ma mới chân thật trở xuống trong bụng, biết ngay mà, loại tiểu thương vô tri này sao dám đấu với quý nhân như bà ta?

Phòng ma ma mắng: “Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra! Còn nữa, tặng chồn tuyết kia cho ta, ta sẽ tha thứ cho việc mạo phạm của các ngươi.”

“Ngươi đánh nương ta, vu cáo ngược lại chúng ta mạo phạm, lại còn muốn bá chiếm lấy sủng vật của ta.” Kiều Vi lạnh lùng nhìn bà ta, “Thật không biết xấu hổ.”

Nàng dứt lời, Phòng ma ma còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe được rắc một tiếng, tựa hồ như có gì đó nứt ra, cánh tay phải truyền đến một trận đau nhói khiến bà ta đại kinh thất sắc (kinh hãi) mà kêu lên!

Nha hoàn kinh hãi biến sắc: “Phòng ma ma!”

Phòng ma ma ngã xuống đất, cánh tay phải đau đến nỗi không đứng thẳng lên được, bà ta thống khổ kêu lên, rất nhanhđã thu hút sự chú ý của người qua đường vây xem.

Nói đến, hết thảy đều là do bà ta gieo gió gặt bão, người nào chứng kiến được toàn bộ sự tình rồi cũng đều không có người nào đồng tình với bà ta cả.

Ngược lại là La đại nương sợ mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn, thấp giọng hỏi Kiều Vi: “Bà, ba ta sao vậy? Sẽ không có sao chứ?”

Kiều Vi bình tĩnh nói: “Chỉ gãy một cánh tay mà thôi, không chết được.”

Xác thực là không chết được, nhưng đối với một nhũ mẫu nhà cao cửa rộng sống trong nhung lụa mà nói, loại đau đớn naày còn khó chịu hơn so với việc giết bà ta.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trong đám người vang lên một một giọng nói thanh lệ, uyển chuyển như oanh đề (chim oanh). Người qua đường nhất thời sửng sốt. tự động nhường ra một con đường, một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng cột eo la quần thướt tha đi tới. Dáng người nàng ta yêu kiều, ngũ quan tinh xảo, búi tóc đan loa kế, dùng phấn ngọc ngân trâm cố định lại. Cả người thủy linh phấn nộn mềm mại, khuôn mặt, cần cổ, cánh tay, phàm là những thứ gì lộ ra bên ngoài đều trắng nõn tới không tin nổi, phảng phất vô cùng mịn màng.

Ở cái nơi trấn trên cằn cỗi như này, một vị thiếu nữ dung mạo như thiên tiến thế này quả thực không khác gì Nguyệt Cung Thường Nga giá lâm. một giây trước đám người còn huyên náo ầm ĩ, lúc này bỗng nhiên yên lặng như tờ.

Trên người nàng ta có mùi phấn thơm dễ chịu, gió nhẹ một thổi, toàn bộ một vùng trời đều nhiễm hương thơm thanh nhã nhàn nhạt.

Nàng ta đi tới trước mặt Kiều Vi đang đứng sững người: “Không biết ma ma bên người ta làm sao lại đắc tội với phu nhân rồi, khiến phu nhân tức giận tới như vậy.”

“Ngươi hỏi bà ta đi.” Kiều Vi đáp.

Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Phòng ma ma, Phòng ma ma muốn ở trước mặt tiểu thư cáo trạng tiểu tiện nhân này một phen, nhưng bà ta đau đến nỗi không nói được nên lời, vẫn là nha hoàn bên cạnh kể lại toàn bộ sư tình đã trải qua cho tiểu thư nghe.

Thiếu nữ nghe xong, ưu nhã gật đầu, nói với Kiều Vi: “Là ma ma thiếp thân của ta đường đột trước, ta ở đây, nói lời xin lỗi thay bà ấy.”

Cách làm công chính vô tư của nàng ta khiến mọi người xung quanh tán dương.

Nhưng Kiều Vi lại cổ quái nhìn nàng ta một cái: “Ngươi nói bà ta đường đột trước, ý tứ là ta mạo muội ở phía sau, ngươi ở đây xin lỗi ta, ta đây theo lý cũng phải nói lời xin lỗi với bà ta đúng chứ. Có điều thật đáng tiếc, ta không có ý định làm như vậy.”

Trên khuôn mặt ưu nhã của thiếu nữ xẹt qua một tia ngưng trệ.

Kiều Vi không chút gợn sóng nói: “Đúng sai là ở trong lòng ta, chứ không phải ở trong mắt người khác, ta sẽ không vì thể hiện bản thân rộng lượng mà tiếp nhận một lời xin lỗi mà bản thân không muốn, cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình nói lời xin lỗi với người không đáng.”

Thiếu nữ lần đầu gặp phải một người không theo động tác bài ra, trong lúc nhất thời, càng bị nghẹn đến không nói thành lời.

Kiều Vi cười nhạt: “Người làm sai chính là các người, ta chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi, cô nương cảm thấy ta làm sai chỗ nào?”

Câu nói này không có gì sai, ở thời hiện đại, trường hợp nhục mạ người khác sẽ bị trừng phạt, nhưng ở cổ đại, loại hành vi này sẽ được Hoàng Đế khen ngợi.

Nương Kiều Vi bị ức hiếp, nàng không đáp trả lại mới thật sự bị người khác chê cười. Cho nên ở trong mắt mọi người, nàng chỉnh đốn Phòng ma ma một trận, không chỉ không có vấn đề gì người lại còn khiến lòng người hả hê.

Thiếu nữ tự nhiên cũng cảm nhận được thái độ của mọi người, hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Vừa rồi là do ta tìm từ không chu toàn, là ta không phải. Chuyện hôm nay là do ma ma thiếp thân của ta đường đột, ta ở đây, thành tâm nói lời xin lỗi với cô nương.”

“Ta nói rồi, ta không chấp nhận.”

“Ngươi….”

Kiều Vi nói: “Đánh nương của ta, chỉ cầm một câu xin lỗi là xong việc sao, như vậy có phải là sau này ai cũng có thể chạy tới đánh nương ta sau đó dùng một câu xin lỗi là được?”

Mặt thiếu nữ đỏ ửng: “Chẳng phải ngươi đã giáo huấn lại Phòng ma ma rồi sao?”

Kiều Vi gật đầu: “Đúng, vì vậy ngươi không cần nói xin lỗi nữa. Kẻ ác đã nhận lại quả xấu, chuyện ngày hôm nay chấm dứt ở đây, cô nương, đi thong thả không tiễn.”

Thiếu nữ xanh mặt lên xe ngựa.

Phòng ma ma cũng bị người ta khiêng lên xe.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ ngày càng đi xa, trong lòng Kiều Vi dâng lên một luồng bài xích không tên, không biết vì cái gì.

“Ai nha, các ngươi có biết người kia là ai hông? Mà dám ở đây xem náo nhiệt.” Một lão khất cái (ăn mày) ngồi bên đường, vừa uống rượu trong hồ lô vừa nói.

Một đại thẩm lên tiếng hỏi: “Ai vậy, Lý lão đầu, ngươi biết ư?”

Lld nhấp hớp rươu, nói: “Trên xe ngựa của nàng ta có khắc tam thất thảo, là tộc huy của n Bá phủ.”

“ n Bá Phủ lại là ai cơ?” Đại thẩm hỏi.

“Ngay cả n Bá Phủ cũng không biết.” Lld nguýt dài, “ n Bá Phủ là một trong tứ đại y hương kinh thành dòng dõi, danh khí (tiếng tăm) cực lớn! Vị tiểu cô nương kia, nếu như ta đoán không lầm, hẳn là ‘đích trưởng nữ’ hiện giờ của n Bá Phủ.”

Đại thẩm cười nói: “Điều này mà Lld cũng biết? Có phải là lại đi nghe hí không?”

Lld trừng mắt nhìn đại thẩm nói: “Ngươi mới đi hí! Lúc ta ở kinh thành vào nam ra bắc, người còn ở trong bụng nương ngươi chưa ra ngoài đâu!”

Ai da cái tên Lld này, dám chiến tiện nghi của lão nương!” Đại thẩm làm bổ muốn đánh hắn, nhưng thấy hắn dơ như vậy, lại thu tay về.

Lld xòe tay: “Cho ta một đồng, ta nói tiếp cho nghe.”

“Ta mới lười muốn nghe, muốn nói hay không tùy ngươi!” Đại thẩm bưng rổ rờ đi.

Đột nhiên, một đồng xu từ trên trời rơi xuống, không nghiêng không lệch mà rơi trúng vào trong chén bể của Lld.

Lld vội hướng lên trên nhìn xung quanh, trên tầng trà lâu, không biết là ai cho tiền cũng không hề lộ diện.

Kiều Vi ở đối diện với Lld, vừa vặn thấy được người ném tiền trên lầu, là một nam nhân đội đấu bồng.

Lld nhận được tiền, tiếp tục nói: “ n Bá Phủ ban đầu có ba phòng, đại phòng thừa kế tước vị, đó là n Bá Công đời trước, còn n Bá Công tiền nhiệm vận khí không tốt, khi đi xuất du (du lịch) cùng thê tử gặp phải hồng thủy, cả hai rơi xuống dòng nước, bất hạnh bỏ mình. Dưới gối hắn ta không có nhi tử, chỉ có một đại nữ nhi năm tuổi, cho nên đành phải để nhị phòng kế thừa tước vị. Vị tiểu thư hôm nay là nữ nhi của nhị phòng.

Đại thẩm đã rời đi quay lại: “Không phải ngươi nói n Bá Công đời trước còn một nữ nhi sao? Sao nàng không phải đại tiểu thư?”

Lld nói: “Lúc đầu là như vậy, nhưng mấy năm trước phạm lỗi, đã bị đuổi ra ngoài.

— P.s —

Phì phì một chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK