• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió không biết từ khi nào đã ngừng thổi, những bông tuyết rơi xuống từng mảng lớn, bốn phía xung quanh như tấm rèm cửa màu trắng.

Kiều Vi đi xuyên qua màn tuyết dày đặc, khi trở lại gian phòng phía đông, cũng mang theo tuyết đầy người.

Bởi vì không biết chủ tử sẽ dẫn người tới đây, hạ nhân tứ hợp viện phần lớn đều được nghỉ, phòng bếp quá bận rộn, La Vĩnh Niên tự vào bếp nấu ăn.

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, La Vĩnh Niên tới gọi Kiều Vi ăn cơm, vừa đến cửa, đụng phải Kiều Vi người đầy gió tuyết đi vào.

Cậu ta đưa tay vỗ nhẹ bông tuyết trên vai Kiều Vi, tinh mắt phát hiện sắc mặt cô không đúng: “Tỷ à, sao mặt tỷ đỏ như vậy? Không phải tỷ cũng bị bệnh đấy chứ?”

Cậu ta nói xong, một tay sờ lên trán mình, tay kia sờ lên Kiều Vi, kỳ quái nói: “Không nóng.”

Kiều Vi run lên, nàng hất tay cậu ta ra, vòng qua cậu ta bước vào phòng, nghiêm trang nói: “Tỷ mới tắm xong, nên cảm thấy nóng.”

La Vĩnh Niên nghi ngờ nhìn nàng: “Thật không? Lỗ tai cũng đỏ...”

Kiều Vi cầm lấy một miếng bánh hạt dẻ, nhét vào miệng cậu ta!

.............

Đêm giao thừa là ngày náo nhiệt nhất trong năm, phủ Thừa tướng giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng khắp nơi.

Bữa cơm tất niên bày ở viện Lạc Mai của Cơ lão phu nhân.

Hoa tuyết tung bay, hàn mai đua nhau nở rộ, cảnh sắc thật đẹp.

Cơ lão phu nhân không sợ lạnh, sai người dựng lều trong viện, lều này không thể so sánh với lều cỏ của thôn Tê Ngưu được, mái lều làm bằng lưu ly cống phẩm của Tây Vực, thấu quang thấu sắc, rất thích hợp dùng để ngắm tuyết.

Vinh ma ma cẩn thận, sai nha hoàn đặt vài chậu than ở bốn phía, sợ bọn trẻ đụng phải nên dựng hàng rào, cắt cử người trông coi.

“Treo thêm vài chiếc đèn lồng thì càng tốt!” Cơ lão phu nhân cười nói.

Vinh ma ma vội vàng gọi nha hoàn đi lấy đèn lồng.

Cơ Minh Tu trở về phủ Thừa tướng, xa xa nghe tiếng cười đùa từ viện Lạc Mai truyền đến, hắn cất bước, đi về phía viện Lạc Mai.

Đột nhiên, một nha hoàn cầm đèn lồng vội vàng vàng từ bên cạnh con đường nhỏ lao ra, không cẩn thận đụng trúng Cơ Minh Tu, nàng ta sợ phát khiếp nói: “Đại nhân tha mạng!”

Cơ Minh Tu phủi tay áo bị đèn lồng cọ xát, không thèm để ý rời đi.

Nha hoàn trợn mắt há hốc mồm, nàng vừa mới va chạm với đại nhân, đại nhân thế nhưng không tức giận? Thậm chí một câu răn dạy cũng không có, cứ thế thản nhiên bỏ đi như vậy?

Lúc Cơ Minh Tu đến Lạc Mai viện, mấy huynh đệ đều đến, đang cùng Cơ lão phu nhân nói chuyện, Cơ lão phu nhân bị bọn họ chọc đến cười ha ha, nghĩ đến vừa nãy từ xa nghe được cười chính là tiếng cười này.

“Minh Tu.” Cơ lão phu nhân vẫy vẫy tay với Cơ Minh Tu.

Cơ Minh Tu đi tới, mọi người đứng dậy chào hỏi hắn, nhường chỗ ngồi bên cạnh bà cụ.

Hắn ngồi xuống bên cạnh tổ mẫu, đưa hai gói đồ Tết lớn cho Vinh ma ma.

Cơ lão phu nhân nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt, mặc dù hắn không cười, nhưng đuôi lông mày khóe mắt đều tản ra một loại thần thái khác, mà bà chưa từng thấy ở hắn.

Ánh mắt Cơ lão phu nhân khẽ động, hỏi: “Hôm nay con có gặp Khê nhi không?”

Cơ Minh Tu trà nóng Vinh ma ma đưa tới, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Vui vẻ như vậy, là vì gặp Khê nhi ư?

Mấy ngày nay bà luôn cố gắng hết sức tác hợp cho hai người, thế nhưng cháu trai của bà luôn tỏ ra thờ ơ, bà còn tưởng rằng cháu trai của mình không hài lòng với Kiều Ngọc Khê.

Theo tình hình trước mắt xem ra, cửa hôn sự này nhanh thôi sẽ thành rồi.

Cơ lão phu nhân không hỏi về tung tích của tuyết liên, ban đầu bà vốn không muốn tuyết liên gì cả, chỉ muốn tạo cơ hội cho hai người họ mà thôi.

Điều bà muốn là cháu trai của bà nhanh chóng thành thân, sinh cho bà vài đứa chắt mập mạp càng sớm càng tốt.

.......................

Trong tứ hợp viện, Kiều Vi, đệ đệ, hai đứa nhỏ và Thập Thất ăn xong bữa cơm tất niên đầu tiên ở dị thế, tuy rằng La Đại Nương và những người khác không ở bên cạnh, nhưng có La Vĩnh Niên cùng Thập Thất, cũng xem như náo nhiệt.

La Vĩnh Niên đốt một vòng pháo lớn trong viện, pháo nổ lớn khiến sàn nhà run chuyển.

Kiều Vi ôm Cảnh Vân chỉ có thể miễn cưỡng mở một khe mắt: “Đẹp không?”

Cảnh Vân hơi gật đầu.

Tinh thần của Vọng Thư thì tốt hơn, bé nằm sấp trên vai Thập Thất, cười khanh khách.

Đốt pháo xong, Kiều Vi nhét bọn nhỏ vào chăn, Cảnh Vân bệnh nặng nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Vọng Thư không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường.

Có thể thấy đã thật sự hạ sốt.

Kiều Vi ôm cô bé vào trong ngực, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của bé: “Vừa rồi nương thấy con nói chuyện với thúc thúc, hai người nói gì vậy?”

Vọng Thư nghiêm túc nói: “Đây là bí mật giữa con và thúc thúc đẹp trai, con không thể nói cho mẫu thân biết.”

Kiều Vi bật cười: “Nhỏ như vậy đã có bí mật?”

“Vâng!” Vọng Thư gật đầu, kiêu ngạo vểnh cái đuôi nhỏ vô hình lên.

Thật đáng yêu, Kiều Vi không nhịn được hôn lên má bé một cái, cũng không hỏi bí mật nhỏ của bé là gì.

Đêm tuyết rơi lạnh giá, lẽ ra nàng phải vất vả cầu thầy trị bệnh, nhưng vì gặp được một người nên trước mắt nàng lại có hơi ấm.

Nàng ôm chặt đứa trẻ trong ngực, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.

...........................

Mấy ngày kế tiếp, Trương thái y đều đến Tứ Hợp viện chẩn bệnh vào buổi chiều, Vọng Thư phục hồi sức khỏe rất tốt, ngày hôm sau liền hết sốt, Cảnh Vân lặp đi lặp lại ba ngày, vào ngày thứ ba thì khống chế được bệnh tình, nhưng phát ban vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Trương thái y nói: “Chờ độc tố trong cơ thể đứa bé thải ra hết, vết phát ban sẽ tự nhiên lành mà không cần dùng thuốc.”

“Đa tạ Trương đại phu.” Kiều Vi đưa Trương thái y ra cửa, đưa cho ông ta một túi tiền, “Thật xin lỗi, Tết nguyên đán còn làm phiền ngài tới khám bệnh, đây là tiền chẩn đoán của ngài, mong ngài nhận lấy.”

Trương thái y khám bệnh mấy ngày nay, chưa hề đề cập đến chuyện tiền khám, có vẻ như ông ấy không có ý định đòi cô, nhưng Kiều Vi không thể lợi dụng như thế được.

Trương thái y mỉm cười nhìn Kiều Vi rồi nhận lấy.

Thừa tướng đại nhân kỳ thật đã trả tiền khám bệnh cho ông, nhưng đại nhân cũng dặn dò nếu vị cô nương này muốn trả tiền khám bệnh cho ông, ông không được phép từ chối.

Khỏi bệnh rồi, đến lúc phải về nhà thôi.

Kiều Vi trở về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý của mọi người.

“Tỷ, không ở lại thêm vài ngày sao?” La Vĩnh Niên lưu luyến không rời hỏi.

Kiều Vi híp mắt nhìn cậu ta, khiến da đầu cậu ta tê dại: “A, thật ra đệ đã muốn về từ lâu rồi!”

Kiều Vi lắc đầu cười, gấp quần áo của con trai lại cho vào tay nải.

Vừa rồi đưa Trương đại phu tiền khám bệnh là mười lượng, vừa khéo là số tiền lần trước nàng kiếm được từ vị lão phu nhân kia.

Tiền ăn ở hai mươi lượng.

Tiền trọ ở kinh thành một gian phòng là một lượng bạc một đêm, nhân đôi vào dịp Tết là hai lượng. Bọn họ ở nguyên một “khách điếm hạng sang”, ba đêm, ngày nào cũng có yến sào, nhân sâm, có người hầu, tính thế nào cũng cảm thấy hai mươi lượng vẫn còn ít.

Chỉ là, nàng cũng không lấy ra được nhiều hơn.

Kiều Vi cầm hà bao xẹp lép của mình, kiếm tiền thì khó nhưng tiêu thì rất dễ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK