Gia đình tôi làm nghề bán nhang, tôi có một cửa hàng nhang ở phố Ma. Thực ra cái gọi là phố Ma là con phố chuyên cung cấp đồ tang lễ ở thị trấn, chủ yếu buôn bán đồ liên quan đến người chết, người thường sợ xui xẻo không dám ghé qua cho nên kinh doanh rất ế ẩm.
Như tôi đã nói đấy, kinh doanh ế ẩm, năm ba ngày không mở cửa là chuyện bình thường. Nhưng nếu nghĩ rằng tôi không kiếm được tiền thì bạn đã nhầm, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào mà chẳng kiếm ra tiền? Chỉ cần biết đường đi nước bước thì đất cũng hoá vàng, buôn bán nhỏ cũng có thể phát tài.
Tôi tên là Lý Lâm, năm nay 19 tuổi. Đơn hàng lớn nhất mà tôi từng làm có giá trị 2 triệu nhân dân tệ, số tiền này nhiều hơn tổng tiết kiệm cả đời của một gia đình trung bình. Đáng tiếc những gì tôi kiếm được đều là của cải âm, nó đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Ông nội nói tôi tứ trụ thuộc dương, bát tự đều nặng, nên bảo tôi làm nghề này sẽ có chỗ dựa. Thường đi bộ ven sông, sao có thể không ướt giày, buôn bán đồ người chết, nửa đêm khó tránh gặp quỷ, cho nên ông để lại vài quy tắc cho tôi. Làm việc tuân thủ những lời dặn của ông, kinh doanh khá thuận lợi, cho đến một buổi tối nọ.
Mùa đông trời tối nhanh, tôi đóng cửa sớm chuẩn bị cơm chiều. Gần đây không buôn bán được gì, phải thắt chặt chi tiêu, một xu cũng chia đôi. Đồ ăn bên ngoài vừa đắt vừa không đảm bảo, tôi mua một cái bếp than, vừa đun nước nấu ăn, vừa tiết kiệm được kha khá tiền nước nóng.
Cho vắt mì vào nồi, đập hai quả trứng gà, khi nước chuyển sang màu trắng đục thì bắc ra ngay. Bỏ thêm chút tương đen và dấm, cắt mấy lát hành lá, vài thìa tương ớt, ăn mà toàn thân phát nóng, trán đầy mồ hôi.
Re..enggg! Chợt có tiếng chuông điện thoại.
"Xin chào, khỏe chứ ông chủ Lý?"
"A, chú Quang, có việc gì vậy?"
Người gọi tới là Trần Quang, một tiền bối có thâm niên trong nghề. Nhà của Trần Quang lớn hơn nhà tôi nhiều, lại tọa ngay đối diện bệnh viện, vị trí đẹp, buôn bán tốt, những người trong giới đều gọi ông ấy là chú Quang.
"Tiểu Lý này, còn trấn hồn hương không? Bên tôi đang cần gấp." Ngữ khí của ông ấy có vẻ vội vàng, bên kia đầu dây còn vang lên tiếng la hét ầm ĩ.
"Bên tôi gặp chút chuyện rắc rối, tốt nhất dùng nhang của ông nội cậu để lại, tôi trả gấp đôi tiền!"
Xem ra đúng là chú Quang đang rất gấp gáp, nhang nhà tôi vốn đã đắt hơn bình thường, mà ông ấy lại còn trả gấp đôi. Đang định đồng ý thì tôi chợt do dự, ông đã dặn không được bán qua tay. Người chết mà thanh thản thì không sao, nếu chết thọ thì ai cũng vui vẻ; nhưng nếu đụng phải người hàm oán mà chết, ra đi một cách không yên ổn thì rất có thể phát sinh sự cố. Cũng không biết đơn hàng này của chú Quang có gì khó nói hay không.
"Tiểu Lý à, xem như lão ca ca nhờ cậu giúp một lần, ta sẽ ghi nhớ nhân tình này."
Thần nghĩ, cũng không dễ mà chú Quang lại thiếu nhân tình của ai. Hơn nữa giờ tôi đang phải chi tiêu chắt bót, có đơn hàng, hà tất lại không làm?
"Được! Mà nói trước, tôi chỉ gửi nhang qua đó, những thứ khác mặc kệ đấy."
Ngay sau đó, một chiếc mercedes benz đỗ ngoài cổng, người đến là một thiếu niên tên Vương Cầm, đang học nghề nhà chú Quang. Tôi lấy nhang, theo cậu ta đến thẳng bệnh viện.
Lúc này đã hơn 7h tối, bên ngoài trời đen kịt, trong bệnh viện thì sáng trưng, người ra vào rất đông, nhưng lại có một bầu không khí u uất, áp lực. Vương Cầm dẫn tôi đến tầng 10 của khoa nội trú, tầng này đã bớt đông người qua lại, lại là khu vực phòng bệnh cao cấp. Xem ra chú Quang đã nhận được một đơn hàng lớn, đối phương là người giàu có.
Một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc đồ nhung đang ngồi xổm trước phòng bệnh, trông thấy tôi đến thì vội gọi: "Tiểu Lý, cuối cùng cậu cũng đến. Mau, mau lên chút."
Người phụ nữ là vợ của chú Quang, làm hộ lý trong bệnh viện. Bề ngoài bà ta ăn mặc đồng bóng, nhưng cách chăm sóc người bệnh là số một, chuyên chăm sóc người sắp chết đến khi qua đời. Nghe nói đến cả mẹ của chủ tịch huyện cũng do bà ấy chăm sóc, việc buôn bán của Quang thúc thuận lợi cũng có đóng gớp lớn của vợ mình.
Quan sát thấy má trái của bà ấy bị trầy xước, tôi biết chuyện này không suôn sẻ
Quả nhiên, trong phòng bệnh có tiếng la hét ầm ĩ, mấy người trung niên cả nam cả nữ, ăn mặc thời thượng, tren mặt đầy tức giận, chú Quang đang phải giải thích gì đó, cái trán lấm tấm mồ hôi.
"Đừng lo lắng, tôi hứa sẽ ổn ngay thôi!"
"Cái gì mà ổn ngay thôi? Đã hơn nửa tiếng rồi sao vẫn chưa hết? Trần Quang, tôi nói cho anh biết, nếu cha tôi mà ra đi không yên ổn, đó đều là lỗi của anh. Tôi sẽ khiến anh khỏi làm ăn gì ở huyện này luôn!"
"Dạ dạ, Hàn tiên sinh xin bớt nóng." Chú Quang cũng là nhân vật tiếng tăm trong giới, vậy mà trước người đàn ông họ Hàn này, ông ấy ngoan như cún con.
Nhìn thấy tôi, như chết đuối vớ được cọc, chú Quang vội gọi: "Tiểu Lý, cuối cùng cậu cũng tới. Nhanh, nhanh!"
Một thanh niên tóc vàng, mặt đầy mụn trứng cá, trông rất ngỗ ngược nhảy ra: "Ông đang đùa bỡn nhà chúng tôi đấy à? Ông nói là mời cao nhân đến, một tên vắt mũi chưa sạch thế kia thì làm được gì?"
Ngoài mặt tôi nở nụ cười, nhưng trong lòng thì tự giễu. Làm ăn với nhà giàu rất khó, càng người có tiền, hầu nhà càng khổ. Khó khăn hơn nữa là phải đối phó với nhà nào vừa có tiền lại vừa thiếu đạo đức, nếu là tôi, gặp đối phương có biểu hiện này thì tuyệt đối sẽ không nhận đơn hàng.
Một người phụ nữ ăn mặc nho nhã lên tiếng: "Tiểu Vũ đừng làm ồn. Cậu kia, cậu tới đây xem nào, người có tuổi không làm được, người trẻ chưa chắc đã bó tay. Nếu thành công, chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu!"
Tôi cười trừ: "Đừng, tôi chỉ là chân chạy việc cho chú Quang thôi. Chuyện ở đây do ông ấy phụ trách."
Chú Quang nhìn tôi cảm kích, người phụ nữ thì hừ một tiếng tức giận: "Chỉ là xử lý cho người chết thôi mà cứ như mình là nghệ nhân. Không biết điều!" Hình như những gì tôi vừa nói không chỉ khiến bà ấy, mà tất cả người nhà Hàn gua đều nhìn tôi với ánh mắt bất thiện.
Tôi cũng có chút phật ý, liếc nhìn người nhà Hàn gia, mí mắt khẽ giật.
Ban nãy không để ý, giờ mới nhìn kỹ, nhà họ Hàn này xảy ra chuyện gì vậy? Mặc dù ăn mặc rất thời thượng, nhưng ấn đường của họ đều chuyển đen, trên đầu cũng phảng phất hắc khí, đây là dấu hiệu của tai ương! Ấn đường nằm giữa hai bên lông mày, và những người hiểu về huyền học có thể xem vận khí của một người từ màu sắc ở đó. Tôi đã theo ông nội học hành mười mấy năm, chút bản lĩnh này vẫn có.
Người đàn ông trung niên ban nãy nói chuyện với chú Quang có vẻ có tiếng nói, ông ta vẫy tay: "Để anh ta đến."
Chú Quang kéo tôi qua, trên giường bệnh là một ông lão da bọc xương, hai mắt trừng lớn, miệng há, trông đáng sợ nhưng sớm đã tắt thở. Chú Quang nói với tôi rằng đây là lão gia của nhà họ Hàn, chủ của một doanh nghiệp sản xuất lớn nhất nhì huyện. Nửa tháng trước thấy cơ thể không được khỏe, vào nằm viện kiểm tra, bác sĩ có nói tất cả mọi chỉ số đều bình thường, ai dè chiều hôm qua thì đột ngột tắt thở.
Trước khi chết, Hàn lão gia được thím Quang chăm sóc, đơn hàng này đương nhiên ưu tiên người nhà. Chú Quang dẫn theo hai đệ tử học việc tới, tự mình ra tay, tắm rửa thay quần áo cho Hàn lão gia, chỉnh trang lại tư thế. Ai ngờ mãi mà Hàn lão gia không ngậm miệng, mắt thì trợn trừng, rõ ràng cái chết có oan tình.
"Người có tiền ai cũng sợ chết, không nỡ vứt bỏ tiền bạc tài sản, e là không chịu đi. Cậu thắp cho tôi một nén nhang trấn hồn, để tôi tiễn ông ấy."
Tôi khẽ gật đầu, bảo đệ tử của chú Quang ra đóng cửa sổ, mời người nhà Hàn gia ra bên ngoài chờ. Người phụ nữ ăn mặc nho nhã khó chịu: "Cha tôi chết, con cháu lại không được nhìn? Mấy người tỏ vẻ gì vậy?"
"Cũng được, vậy chị ra cửa đứng đi."
Tôi bước tới trước mặt Hàn lão gia, hai tay chắp trước ngực: "Lão gia tử, sinh ly tử biệt là nhân chi thường tình, chớ để họa lại cho con cháu. Đường xuống hoàng tuyền xa xôi, tôi tiễn ngài một đoạn."
Cắt một nhúm tóc của Hàn lão gia, lúc chạm vào da thịt ông ấy, chỉ cảm thấy rất trơn nhẵn mịn màng, như sờ vào miếng thịt ngoài chợ vậy. Không hề cứng nhắc như những người chết thông thường.
Chú Quang đã chuẩn bị sẵn bát nhang, tôi bỏ nhúm tóc vào đó, rồi mới trịnh trọng lấy ra một nắm nhang đen, vái hai vái, châm lửa cắm vào. Một làn khói mờ mịt bay lên, thoang thoảng mùi thơm, nhất thời phòng bệnh trở nên yên lặng, thanh tịnh khiến lòng người say mê, quên hết muộn phiền thế gian.
Chú Quang và hai đệ tử nhẹ nhàng lau người cho Hàn lão gia. Vị lão gia này đáng lẽ phải được con cháu phụng dưỡng rất tốt mới đúng, nhưng bộ dạng lại rất thê thảm, toàn thân da bọc xương trông như bộ xương khô. Phần bụng thì phình to như phụ nữ mang thai bảy tám tháng, giống như có gì đó bên trong vậy.
Chú Quang tay nghề thành thạo, cầm chiếc khăn mặt lau từ đầu đến chân Hàn lão gia, không bỏ sót bất cứ chỗ nào, kể cả đầu, cổ, ngực đến háng. Tôi nheo mắt, ngoài thảm trạng gầy trơ xương thì phần đùi của Hàn lão gia có một vết đỏ bất thường, hình như còn xuất hiện đốm.
Lau sạch cơ thể phía trên trước sau đó đến sau lưng, so với con cháu Hàn lão gia, nhìn chú Quang ân cần còn thấy hiếu thuận hơn nhiều.
Thay đồ liệm xong, chú Quang bắt đầu sửa sang lại tư thế cho Hàn lão gia, tay ông ấy hơi run, đưa lên vuốt mắt và đẩy miệng xác chết.
"Khép rồi, cuối cùng lão già cũng nhắm mắt!" Tên thiếu niên tóc vàng kêu lên một tiếng, bị người phụ nữ nho nhã trừng mắt lườm, kéo ra phía sau. Người nhà Hàn gia ai nấy thở phào, thậm chí có người còn khẽ nhếch mép cười.
Đột nhiên, xoẹt một tiếng, toàn bộ phòng bệnh tối thui, chắc là nhảy áp. Trong màn đêm, người nhà Hàn gia hoảng hốt kêu la, vốn phòng bệnh được điều hòa sưởi ấm thì giờ bỗng lạnh căm, một cơn gió thốc vào, sống lưng ớn lạnh.
"Cha, cha ra đi bình an, đừng gây họa cho chúng con..."
Trong phòng lạnh thấu xương, chỉ có làn khói tụ lại không tán, tôi vội lùi đến góc tưởng quan sát thi thể Hàn lão gia. Một luồng khí trắng bốc lên, phảng phất hình người, nhưng chập chờn bất định, khói nhang quấn lấy luồng khí, khiến nó trở nên vững vàng.
Hàn lão gia?
Thân ảnh màu trắng hướng tôi khẽ gật đầu, đưa tay chỉ chỉ dưới gầm giường, sau đó lại chỉ vào con trai trưởng, miệng khẽ động như muốn nói gì đó. Cuối cùng, Hàn lão gia thở dài một tiếng, tan biến vào không khí.
Xoẹt! Phòng bệnh lại sáng trưng, nét mặt Hàn lão gia đã trở nên an tường, cuối cùng cũng ra đi!