"Mau nói cho ta biết đi, có phải ngươi cũng chơi ăn gian không?"
Tiểu quỷ thì đang ôm lấy chân tôi, đắc ý đòi khen thưởng, nó đội nón lá nên cả người lẫn ma đều không nhìn thấy. Nếu như ác ma lông trắng ăn gian được, tôi cũng ăn gian được, sai tiểu quỷ đổi trộm quân bài thôi.
Tôi liếc nhìn Phi Phi: "Ngươi không nhận ra hai tên đó là cũng một bọn à? Chúng đã sớm hợp tác với nhau rồi."
Hiên Viên Phi Phi sững sờ, tức đến nghiến răng: "Nhất định ta sẽ không tha cho lũ khốn này, dám lừa ta."
"Ngươi không biết gì về chúng, mà sám đánh bạc với chúng?"
Tiểu tử ậm ừ mãi, cuối cùng mới đỏ bừng mặt mà nói sự thật cho tôi nghe. Hóa ra sau khi bắt được họa bì quỷ, đó cũng là thanh nhãn lệ quỷ, đủ để nổi tiếng, định quay về dương gian thì chợt nghe thấy gã bán nón ép Dao cô nương phải cưới gã, cho nên đi tìm gã để tính sổ.
Ai ngờ gã bán nón cũng có bản lĩnh, quan hệ rộng, nhờ được một tướng dưới trướng xích giác đại vương bày kế hãm hại hắn. Hiên Viên Phi Phi dính bẫy, chạy thẳng tới sườn núi Hồng Huyết, rồi bị lừa vào đánh bạc.
"Lại là tên khốn đó, lần này ta quyết không tha cho hắn."
Chúng tôi tìm một sơn động nghỉ tạm, Hiên Viên Phi Phi canh gác bên ngoài, tôi lấy một nén nhang châm lửa, cung kính vái ba cái. Đây gọi là thỉnh thần hương, là hương từng cúng cho miếu Quỷ Hổ, có nó sẽ liên lạc được với Nguyên thánh quân. Làn khói lờ mờ, rất nhanh đã có một tiểu quỷ, hắn đưa cho tôi một tờ giấy vàng.
Tôi viết sơ qua sự việc lên đó, rồi cho nó chút tiền giấy, tiểu quỷ sung sướng gật đầu, rồi vội biến mất.
Rất nhanh hắn đã quay lại, mang theo lời chỉ điểm của Nguyên thánh quân.
Thì ra gã bán nón tên là Tác Thả Bách, việc miếu Hổ Quỷ bị hủy gã cũng góp phần lớn công lao. Gã là một lệ quỷ mắt đỏ, ăn trộm được nón lá ẩn thân của Nguyên thánh quân, gã rất xảo quyệt và khó bị bắt.
Biết được nội tình của gã, chuyện sẽ đơn giản hơn, Nguyên thánh quân còn dạy tôi cách phá giải tác dụng của nón lá ẩn thân.
Hiên Viên Phi Phi mừng rỡ: "Ta biết linh trạch của hắn ở đâu, chúng ta đi tống khứ hắn!"
Tôi giữ tay hắn lại: "Khu chợ nằm trong thế lực của xích giác đại vương, nếu đánh nhau ở đó gây động tĩnh quá lớn e sẽ thất bại. Cách tốt nhất là dụ gã xuất đầu lộ diện."
"Ta biết một chỗ mà rất có thể hắn sẽ đến, nói không chừng có thể bắt gặp hắn ở đó." Hiên Viên Phi Phi đưa ra chủ ý, theo hắn thì ở gần sườn núi Huyết Hồng có sòng bạc, có quán ăn, còn có cả kỹ viện nữa.
"Ngươi còn lượn qua cả kỹ viện ở quỷ vực?"
Hiên Viên Phi Phi vội nói: "Ta đi khắp nơi là để tìm hiểu về ma quỷ dưới này, ngươi thì biết cái rắm gì. Ta cảnh cáo ngươi đấy, cấm nói cho cô ấy ta đã từng đến kỹ viện, nếu không ngươi không xong với ta đâu!"
Chúng tôi đến kỹ viện theo sự dẫn đường của Phi Phi. Trước mặt là một tấm bia đá bị vỡ, bên trên ghi cái gì mà phong nguyệt. Đi qua chỗ tấm bia một đoạn thì xuất hiện mấy căn nhà gỗ lụp xụp, vài căn có ánh sáng đỏ mờ mờ, vài căn thì tối om.
Thỉnh thoảng lại có một hồn ma bước ra, tay chỉnh trang lại dây lưng, mặt rất đắc ý. Tôi nhìn mà ngây người, không ngờ ma quỷ mà cũng có thú vui này, câu làm quỷ cũng phong lưu quả không sai.
Hiên Viên Phi Phi tỏ ra sành sỏi, nói: "Ngươi nhìn, những căn nhà sáng đèn thì cô nương vẫn rảnh, những căn tắt đèn là không tiếp khách. Tác Thả Bách là một tên sắc quỷ, rất thích đến đây tìm ma nữ để tiết dục. Chỉ là gần đây đang bị siết chặt, không biết hắn có đến hay không."
Đang nghe hắn nói, mắt tôi chợt sáng lên: "Nhìn xem, có phải gã không?"
Hiên Viên Phi Phi vỗ đùi: "Đúng là khó thoát số mệnh, hôm nay ông trời cũng không giúp hắn, để hắn rơi vào tay chúng ta."
Phúa xa có một đám quỷ đi tới, dẫn đầu chính là Tác Thả Bách cùng một tên đại Hán thô kệch, cả hai đang tươi cười nói chuyện.
Gã thô kệch có đôi mắt màu xanh, chúng tôi không dám mạo muội tới gần, đứng quan sát thấy bọn hắn vào một căn phòng thì ở bên ngoài rình, phải khiến chúng trở tay không kịp.
"Này, hai người từ đâu tới? Sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?" Sau lưng bỗng có giọng nói, một phụ nữ đánh má đỏ đậm hỏi.
Bị phát hiện?
Hiên Viên Phi Phi lén móc ra một lá bùa, định bắt mụ lại, tôi vội giữ tay hắn, không thể gây động tĩnh quá lớn được, gật đầu nói: "Huynh đệ chúng tôi nghe nói ở đây vui lắm, nên muốn đến xem thử."
"Hóa ra là người mới, Xuân Hương quỷ lâu này của tôi nổi tiếng nhất vùng đấy, nhưng hai người cũng không thể tay không đến chơi được, có tiền chứ?" Ả há cái miệng rộng đầy vẻ tham lam.
Tôi vội lấy ra một xấp tiền giấy, mụ mừng rỡ kêu lên: "Mau, vào đi. Các cô nương đâu, tiếp khách!"
Chúng tôi đi theo mụ vào trong, đó là một căn phòng rộng, tối tăm u ám. Mụ hét lớn gọi ra một tá ma nữ, tôi liếc nhìn liền quay mặt đi, họ có cô mất tay, có cô bị chết cháy, có cô thắt cổ, dung mạo thật sự kinh khủng.
Có câu phụ nữ đều thích trai đẹp, đám ma nữ trông thấy Hiên Viên Phi Phi thì quấn lấy, cô thì hôn, cô thì áp má, chẩn mấy chốc trên mặt hắn đã có cả chục vết son môi khiến hắn kích động hét lên: "Bọn ta bỏ tiền, phải chơi thứ tốt nhất. Mau, gọi mỹ nữ đẹp nhất ra đây cho ta!"
Tôi thầm khen hắn nhanh trí, bởi nhất định tên Tác Thả Bách cùng đại Hán thô kệch kia cũng phải tìm ma nữ đẹp nhất.
Mụ tú bà khó xử nói: "Ai da, thật không may, Như Yên đã bị ngươi ta bao mất rồi."
Tôi lại rút ra một xấp tiền giấy, đập xuống bàn: "Bọn tôi có tiền, mau đi gọi người!"
Tú bà ánh mắt như muốn lồi ra ngoài, tham không nỡ bỏ, thấp giọng nói: "Các người không chọc được vào họ đâu. Tên Tác Thả Bách kia gảo hoạt lắm, mấy lần đến chơi còn không trả tiền. Lần này hắn đi cùng với Hắc Thế tướng quân, là thủ hạ dưới trướng xích giác đại vương, chỉ một câu nói thôi là có thể ném hai người vào vạc dầu đấy."
Chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau, cơ hội này khó mà có được, nếu bỏ lỡ thì phải chờ đến bao giờ?
"Thế này đi, mụ cầm tiền, dẫn bọn tôi lẻn vào nhìn trộm Như Yên cô nương một cái, vậy được chứ?"
Tú bà bị tiền làm mờ mắt, đồng ý dẫn chúng tôi lẻn vào. Đến trước cửa một căn phòng, tú bà liên tục bảo chúng tôi đừng gây ra tiếng động, chỉ nhìn một cái rồi đi, đừng có ở lại. Đương nhiên là chúng tôi làm bộ đồng ý rồi.
Tú bà giơ tay, một cái khay xuất hiện, trên khay có ba trái tim tươi, máu chảy đầm đìa, giống như mới được móc ra chưa lâu.
Hiên Viên Phi Phi nhỏ giọng nói: "Lần này có quá nhiều người xuống đây, lắm kẻ bản lĩnh không đủ, lại trở thành đồ nhắm rượu cho ma quỷ."
"Ai da tướng quân, ngài đại giá quang lâm, tiểu nhân chuẩn bị chút điểm tâm cho ngài đây."
Tên tướng quân tỏ ra rất hài lòng, cầm mấy quả tim ăn ngau ngáu, mắt híp nhìn một bóng hình xinh đẹp. Như Yên cô nương khoác trên mình chiếc áo lụa mỏng, đường cong cơ thể như thủu xà, đang vừa đàn vừa hát.
Nghe giọng hát rất đẹp, chắc là một mỹ nữ. Đôi mắt Tác Thả Bách hau háu, miệng chảy nước dãi, có điều không dám bộc lộ quá rõ ràng.
Phía sau căn phòng có một cánh cửa sổ, tôi trèo vào trước, Phi Phi theo sau, lúc hắn nhảy xuống chợt gây ra tiếng động, song cửa lạch cạch.
"Hả, trong này có kẻ khác?" Tên quỷ tướng quân kêu lên: "Lẽ nào là tiểu tử mặt trắng kia?"
Tú bà vội nói: "Không có chuyện đó đâu, không dám, không dám..."
Như Yên đứng dậy nói: "Để tôi đi kiểm tra." Cô ta vén rèm lên, đi vào bên trong, bắt gặp tôi và Phi Phi thì kinh ngạc che miệng. Ma nữ này dung mạo xinh đẹp, gương mặt rạng rỡ, không khác một người sống là bao. Chúng tôi căng thẳng, chỉ cần cô ta la lên, kế hoạch sẽ xôi hỏng bỏng không.
Cũng may rất nhanh Như Yên đã lấy lại bình tĩnh, chỉ tay vào chiếc giường lớn, chúng tôi hiểu ý, chui vào đó trốn. Vừa trốn thì tên tướng quân xộc vào: "Không có ai thật, lẽ nào ta nghe nhầm?"
Hắn bước về phía chiếc giường, do bị cản tầm mắt nên nhìn không rõ lắm. Như Yên nhẹ nhàng nói mấy câu, ôm lấy tay hắn, dỗ dành đi ra ngoài. Tay tên tướng quân không để yên, cứ sờ qua sờ lại bờ mông cô ấy, miệng nói đầy câu gợi dục.
Bên ngoài tiếng ca hát nói cười vang lên, mấy lần tên quỷ tướng quân muốn làm bậy, đều bị Như Yên né tránh, một lúc lâu sau, hai tên mới muốn rời đi, ném lại chút tiền rượu.
Hiên Viên Phi Phi chuẩn bị tư thế, hỏi tôi có cần xông ra không.
Như Yên cười nói: "Tướng quân, ngài to lớn dung mãnh thế này, tiểu thiếp rất ngưỡng mộ, chỉ là hôm nay thân thể không khỏe, không vui vẻ cùng ngài được. Lần sau ngài lại tới nhé."
Nghe câu này, quỷ tướng quân nheo mắt nói: "Gần đây nhiều việc, haiz, e là phải chờ một thời gian."
"Không, tiểu thiếp không chịu."
Cả quỷ tướng quân lẫn Tác Thả Bách đều mềm lòng: "Vậy thì ngày mốt, chứ mai thì thực sự ta không đến được, có kẻ tu đạo điều khiển lục cương xâm nhập, đã giết không ít hông ma. Ta phụng mệnh đi bắt hắn. Ngày mốt, chỉ ngày mốt thôi, ta chắc chắn!"
Nghe hắn nói, tôi chột dạ, lục cương? Lẽ nào là Lạc Phong Tiếu? Không biết hắn có việc gì không.
"Ừm!" Như Yên lại vuốt tay Tác Thả Bách: "Ngài cũng tới nhé."
"Được, nhất định ta sẽ tới!" Tên sắc quỷ nói mà con mắt thèm thuồng đến độ đỏ lên.
Chờ hai tên đi khỏi, Như Yên quay vào phòng, nói: "Bọn chúng đi rồi, hai người ra đi."
Chúng tôi nhảy ra, Hiên Viên Phi Phi tay nấm chặt lá bùa, cảnh giác nhìn cô ta.
"Hai người đừng manh động, tiểu nữ không có ác ý, tiểu nữ có việc muốn nhờ cậy." Có vẻ Như Yên rất sợ lá bùa, vừa nói vừa run.
"Cô nói đi."
Nhìn bộ dạng run rẩy của cô ấy, cho dù biết rõ là ma thì tôi vẫn mềm lòng.
"Hai người lẻn vào là muốn đối phó ai, Hắc Thế tướng quân hay Tác Thả Bách?"
Cái này chẳng có gì phải giữ bí mật, Hiên Viên Phi Phi nói: "Đương nhiên là muốn diệt trừ tên sắc quỷ Tác Thả Bách!"
Như Yên nói: "Tác Thả Bách suốt ngày kè kè đi theo Hắc Thế tướng quân, muốn giết hắn rất khó, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?" Hiên Viên Phi Phi nôn nóng.
"Trừ khi giết cả hai cùng một lúc."
"Cô nói vậy chẳng phải nói nhảm sao, Hắc Thế tướng quân là một thanh nhãn lệ quỷ, còn có cả tá thuộc hạ, nếu có biện pháp, bọn tôi đã sớm ra tay rồi."
Tôi xua tay bảo hắn đừng gấp, nói với Như Yên: "Thức chất là cô muốn mượn tay chúng tôi giết Hắc Thế tướng quân đúng không? Giữa hai người có thù oán gì sao? Cô nói đi, nếu cách của cô ổn thỏa, chúng tôi sẽ giúp."
Như Yên chợt quỳ sụp xuống đất: "Tiểu nữ là người triều Thanh, cả nhà đều bị đạo tặc giết hại. Sau khi chết oán khí bất tán, không muốn đầu thai. Tên Hắc Thế tướng quân lúc sinh thời chính là trùm thổ phỉ đã ra tay giết cả nhà tôi, tôi hận không thể một dao giết chết hắn. Nhưng thân là nữ nhi, chân yếu tay mềm nên đàn bất lực."
Hiên Viên Phi Phi cảm thông nói: "Hóa ra số phận cô đáng thương như vậy. Chúng tôi sẽ giúp cô báo thù."
Tôi trừng mắt lườm hắn, cái tên này quá dễ bị lừa đi.
"Cô có cách nào không?" Tôi hỏi Như Yên.