Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ sai già hét lên: "Đây là miếu Hào gia, dù ngươi là người tu đạo cũng đừng có làm càn. Mau buông ta ra, nếu không luật pháp âm tào sẽ trừng phạt ngươi!"

Lạc Phong Tiếu cười khẩy: "Luật pháp âm tào? Ha ha, các ngươi bắt giữ đệ đệ của ta vô cớ, lại còn là nơi tụ tập của đám quỷ hồn rác rưởi, vậy mà dám mở mồm luật pháp âm tào?"

Trong lúc đang nói, đột nhiên quỷ sai già biến thành một luồng khói đen, chạy thoát khỏi tay Lạc Phong Tiếu. Chỉ thấy Lạc Phong Tiếu lẩm nhẩm niệm chú, hoá ra hắn đã sớm dán một lá bùa lên người quỷ sai già, lập tức một luồng sáng loé lên, quỷ sai già nổ thành bụi cám.

Lạc Phong Tiếu vẫy tay bảo tôi đi theo. Hắn bước vào trong đại điện, Hào gia xụi lơ trên ghế, lắp bắp: "Ngươi...ngươi là người phương nào, dám làm loạn Hào miếu. Tội ngươi đáng phải xuống địa ngục chịu cực hình!"

Lạc Phong Tiếu bước tới xách cổ Hào gia lên, cười lạnh: "Ngươi chính là Hào gia ở đây? Chính ngươi bắt đệ đệ ta, đòi ném nó vào vạc dầu, núi đao? Ngươi cũng uy quyền gớm nhỉ?"

"Lý...Lý Lâm, hắn giết tà mệnh quỷ của ta, tội đáng chết!"

Tôi thấy lo lắng, chỉ sợ Lạc Phong Tiếu sẽ bóp chết hào gia, nếu giết phán quan thì thật không hay, như vậy đồng nghĩa là tuyên chiến với cả âm tào.

Đám quỷ sai bên ngoài ập vào, Khương Hàn ngăn chúng lại: "Đừng manh động, cẩn thận hắn sát hại Hào gia."

Cũng may là Lạc Phong Tiếu không xuống tay, hắn nói: "Tà mệnh quỷ là thứ gì? Nó là quỷ hồn mà diêm vương đã ra lệnh cấm, thuộc bát đại tội quỷ. Ngươi tu tàng tội quỷ, nuôi dưỡng yêu tà, tưởng ta không dám làm gì ngươi thật ư?"

Ánh mắt Hào gia có chút hoảng loạn, lấp liếm: "Ta không biết cái gì mà tội quỷ, ngươi nói bậy."

Tôi nhảy ra: "Rõ ràng ban nãy ngươi nói tà mệnh quỷ là dưới trướng ngươi, ta giết nó, ngươi còn đòi bắt ta báo thù mà?"

"Không...không có chuyện đó. Nhất định là đám thuộc hạ đã nhầm người. Đúng rồi, là tên quỷ sai già kia, hắn sàm tấu chứ ta đâu có biết gì đâu."

Tên quan tham này đúng là gian xảo, đổ hết tội lên đầu quỷ sai già, quỷ sai già chết rồi, hắn cũng sống chết không chịu thừa nhận.

Lạc Phong Tiếu buông tay, vỗ vỗ vào vai Hào gia, cười hiền: "Hoá ra là hiểu lầm, vậy ta không tính toán với ngươi nữa. Nếu là do quỷ sai già kia làm càn, ta giết hắn coi như thay âm tào thanh lý môn hộ, phải chứ?"

Hào gia sợ hãi nói: "Phải phải, chắc chắn là như vậy rồi, hắn phạm tội thì phải bị trừng trị. Còn chưa hỏi quý tánh đại danh?"

"Ta là Lạc Phong Tiếu. Ngươi có thể tìm tên ta trong sổ sinh tử xem có thể câu hồn ta hay không." Lạc Phong Tiếu cười lạnh, trực tiếp đánh thẳng vào toan tính nham hiểm của hắn: "Nếu đã là hiểu lầm, ta dẫn đệ đệ đi đây. À phải, đám quỷ hồn kia không phải là thủ hạ của ngươi đúng không?"

Hào gia mắng: "Khương Hàn, ngươi mù à? Còn không mau bắt chúng lại, tống xuống địa ngục!"

Khương Hàn lĩnh mệnh, dẫn quỷ sai đánh ra ngoài, đám quỷ hồn nháo nhào bỏ chạy, còn la hét Hào gia cứu mạng. Nhưng Hào gia của chúng còn đang sợ đắc tội với Lạc Phong Tiếu, nào có thèm quan tâm.

Lạc Phong Tiếu kết ấn tay, niệm chú đưa tôi lên dương thế.

Tôi hé mở mắt, mặt trời đã lên cao, hoá ra chuyến này đã đi suốt một đêm. Hiên Viên Phi Phi, Tạ lão và Lưu Cường đang bảo vệ xung quanh tôi, Lạc Phong Tiếu đẩy cửa đi vào, nói: "Các ngươi phải trông coi đệ đệ ta, vất vả rồi!"

Cả ba vội nói không dám, Lạc Phong Tiếu thở dài: "Là sơ suất của ta, không nghĩ bọn chúng lại có gan làm vậy. Đến Hào gia còn bị mua chuộc, ta mà đến chậm một chút, cậu bị đày xuống u minh, thì chỉ còn nước xông vào địa ngục cứu cậu thôi."

"Chẳng phải tôi bình an vô sự rồi sao, anh đừng tự trách. Mà phải rồi, sao bọn chúng có năng lực điều khiển cả Hào gia như thế?"

"Miếu Hào gia này có chút mờ ám, lần trước ta trà trộn lên xe đến núi linh ngưỡng chính là để điều tra chuyện này. Cậu cứ yên tâm tiếp tục tham gia âm dương hội đi, từ giờ ta sẽ tính toán kỹ càng từng bước một."

Tôi gật đầu, tính toán của hắn sẽ chẳng bao giờ thất bại đâu.

Cuộc tỉ thí diễn ra vào buổi trưa, lúc tôi đến hiện trường, Bạch Vân Tử trố mắt ngạc nhiên, miệng há ra như có thể nhét vừa quả trứng gà: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Tôi không có quyền đến đây à?"

"Chẳng phải ngươi đã bị quỷ sai bắt đi ư, sao lại quay về sớm như vậy?"

Rất nhiều người có mặt ở đây không biết chuyện đó, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh sợ. Hào miếu đâu phải tầm thường, có phán quan, có đầu trâu mặt ngựa, rời được khỏi nơi đó, bản thân đã là biểu tượng cho sức mạnh.

"Tôi không có tội, điều tra xong dĩ nhiên Hào gia sẽ thả tôi về. Sao thế, ông hy vọng tôi không về nổi à?"

Bạch Vân Tử hừ lạnh một tiếng không đáp lời. Nghiêm Phi Băng đi tới nói: "Lý Lâm, ta không ngờ ngươi lại tới được bước này. Nói thật là số của ngươi rất hên, nhưng giờ ta phải thông báo cho ngươi biết, dug vận số có tốt đến đâu, hôm nay ta nhất định đánh bại ngươi, hơn thế nữa còn lấy cái mạng chó của ngươi. Bởi gì ngươi quá chướng mắt."

"Bốc phét thì không bị đánh thuế, tuy ngươi muốn nói sao thì nói."

Rất nhanh, cuộc tỉ thí đã được bắt đầu. Quả nhiên nội dung là so đấu thuật pháp, hình thức là lôi đài chiến.

Đối thủ của Tạ lão là Khô Diệp đạo nhân.

Vừa bắt đầu, Tạ lão đã dốc toàn lực, xuất ra lục cương cùng ba cương thi cấp thấp hơn. Với sức mạnh của lục cương, ngay lập tức Khô Diệp đạo nhân đã phải chật vật chống đỡ. Tuy nhiên lão ta cũng không hoảng loạn, rút ra một thanh kiếm kết bằng tiền xu, miệng niệm chú, vung lên chọc thủng một lỗ trên tay lục cương.

Tôi chứng kiến mà tức đến ứa máu, thanh kiếm bị tên Nghiêm Phi Băng cướp đoạt, giờ lại cho Khô Diệp mượn. Tất cả tài nghệ của phái cản thi đều nằm ở cương thi, lục cương bị khắc chế, dính thêm hai kiếm, kêu gào thảm thiết.

Nghiêm Phi Băng đắc ý nhìn tôi, nói: "Ta sẽ khiến ngươi thua một cách vô cùng thê thảm."

Trận tiếp theo là Lưu Cường, đối thủ của ông ta là một đạo sĩ, chính hắn lúc trước đã tống tiền tôi bất thành, sau đó liền chạy tới nịnh nọt Nghiêm Phi Băng.

Công bằng mà nói thì hắn cũng có chút bản lĩnh, tự mình nuôi dưỡng một con quỷ, thỉnh thoảng xuất hiện bất ngờ mà đánh Lưu Cường vài chiêu, suýt nữa thì đã hất được ông ta rơi đài.

Cũng may là Lưu Cường không phải tay mơ, vung tay ném ra sáu hình nhân giấy, bao vây rồi ném cả người lẫn quỷ xuống đất, thắng một cách đẹp mắt.

Tiếp theo là cuộc đấu giữa Hiên Viên Phi Phi và Sở Nhất Phi.

"Ngươi phải cẩn thận, Sở Nhất Phi không phải người đơn giản, có cần mượn pháp thước không?"

"Đừng coi thường ta như thế. Ta sớm đã ngứa mắt tên khốn này, lần này vừa hay là dịp dạy cho hắn một bài học."

Không thể không nói, Sở Nhất Phi là một kẻ có thực lực, thuật pháp của hắn rất nhuần nhuyễn, giao đấu với Hiên Viên Phi Phi ngang tài ngang sức.

"Xuất!" Bất chợt Sở Nhất Phi lấy ra một lá bùa, niệm nó thành mũi tên lửa. Hiên Viên Phi Phi huơ thanh kiếm gỗ đào, chấm chu sa vẽ bùa chú, nhìn qua cũng biết không tầm thường. Hắn giơ cao thanh kiếm, chém mạnh xuống phá tan mũi tên.

Sở Nhất Phi nhảy lui một bước, lại tiếp tục niệm chú, xuất ra mũi tên tiếp theo, Hiên Viên Phi Phi lại chém nát. Chưa kịp hít thở, Sở Nhất Phi đã xuất ra mũi tên thứ ba.

"Chiêu này không có tác dụng với ta đâu, làm cái gì mới mẻ hơn đi." Hiên Viên Phi Phi chém mũi tên, miệng khiếu khích, có điều sau ba chiêu, mặt hắn đã bắt đầu hơi tái.

"Chiều theo ý ngươi!" Sở Nhất Phi nhếch mép, niệm: "Hoả diễm phi quang ngọc nữ, tích lịch cường hoả tướng quân, hoả ô hoả linh, hoả bố càn khôn. Hoả linh đại thần, tốc sát tà quỷ, cấp cấp như lệnh!"

Ba mũi tên mới vừa bị Hiên Viên Phi Phi đánh tan lại đột ngột xuất hiện, vút ngược lên trời rồi xé gió lao thẳng xuống đầu hắn.

Đến tôi đứng ngoài cũng cảm nhận được uy lực của ba mũi tên lửa. Chỉ thấy Hiên Viên Phi Phi tự cắn đầu lưỡi, nhổ một búng máu lên thân kiếm, hô vang: "Thiên đạo, hoá lưỡng nghi, sinh âm dương. Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp. Pháp từ tâm sinh, liên miên bất tận. Thái ất thiên tôn, cấp cấp như lệnh!"

"Đây là chú ngữ hộ thân độc môn của Hiên Viên gia, uy lực cực mạnh, có thể nói là bách tà bất xâm."

Toàn thân Hiên Viên Phi Phi toát ra một vầng sáng màu xanh chống đỡ ba mũi tên. Ánh lửa đỏ rực, vầng sáng xanh như nước, kịch liệt tranh phong.

Sở Nhất Phi biến sắc, tròng mắt đảo một vòng, kêu lên: "Hiên Viên Phi Phi, ta tưởng ngươi là một hán tử của Hiên Viên gia, ai dè lại là loại rùa đen rụt cổ, chỉ dám trốn không dám đánh à? Thật mất mặt cho gia tộc Hiên Viên."

Tôi thầm than không ổn, thường ngày Phi Phi hay nói cười thế thôi, nhưng hắn cực kỳ coi trọng thể diện gia tộc.

Quả nhiên, hắn hét lên một tiếng, tập trung hết luồng sáng vào thanh kiếm gỗ đào, xông về phía Sở Nhất Phi. Toàn thân không còn sự bảo vệ, ba mũi tên đã đốt cháy quần áo Hiên Viên Phi Phi.

Sở Nhất Phi vung một lá hoả phù ngăn cản, bị thanh kiếm đánh tan, thế tấn công không giảm mà đâm thẳng tới.

Trong khoảnh khắc Hiên Viên Phi Phi sắp thắng thì Sở Nhất Phi bỗng trợn ngược hai mắt, biến thành màu đen, lập tức Phi Phi kêu thảm một tiếng, ngã ra đất bất tỉnh

Tôi nhảy lên lôi đài, hô lớn: "Hắn thua rồi, đừng đánh nữa!"

Sở Nhất Phi thong thả bước tới, mặt đầy vẻ đắc ý: "Ngươi yên tâm, hắn không sao đâu. Hắn là người của gia tộc Hiên Viên, ta cũng không có ý định trở mặt với họ."

"Vừa rồi tròng mắt ngươi đổi màu, là tà pháp gì? Trước giờ ta chỉ biết ma quỷ mới có thể đổi màu mắt mà thôi."

Sắc mặt Sở Nhất Phi khẽ biến, rõ ràng hắn không nghĩ là đã bị tôi nhìn thấy, vội lấp liếm: "Mắt ngươi bị mù à? Người sao có thể đổi màu mắt, nói năng cẩn thận, coi chừng ta lấy mạng ngươi đấy."

Tôi đỡ Hiên Viên Phi Phi đi xuống dưới đài thì nghe Bạch Vân Tử hô: "Trận cuối cùng, Nghiêm Phi Băng đấu với Lý Lâm!"

Nghiêm Phi Băng nhảy lên lôi đài, giơ ngón tay thối về phía tôi, khinh thường nói: "Lý Lâm, ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống dập đầu, gọi ta ba tiếng ông nội, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu vẫn cố chấp lên đấu, ta sẽ bóp nát đầu ngươi, sau đó cắt cái đầu ngươi xuống, cho ngươi từ từ chết trong đau đớn, thưởng thức sự tuyệt vọng của kẻ sắp chết."

Hai mắt tôi vằn tia máu, hung hăng lườm hắn.

Lạc Phong Tiếu nheo mắt: "Chẳng trách tên Sở Nhất Phi này dám càn rỡ như vậy, hoá ra hắn đã luyện được xích quyết kim thư. Bạn của cậu sắp thua rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK