Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường về cửa hàng, chợt có điện thoại.

"Alo, Lý Lâm à, tôi Trần Quang đây, tôi có việc muốn nhờ cậu."

Tôi bấm nút chấm dứt cuộc gọi, qua chuyện nhà Hàn gia, tôi không muốn dây dưa gì đến ông ta cả. Ai mà biết được liệu ông ta có lại đâm một nhát sau lưng mình tiếp không. Chưa kể giờ đang bận việc âm dương hội, thời gian đâu mà quản những chuyện khác.

Trần Quang lại gọi tiếp mấy cuộc, lần nào tôi cũng bấm nút từ chối. Ông ta lại nhắn tin, hứa trả thù lao mười vạn, tôi chẳng thèm đếm xỉa.

Đột nhiên có một quỷ sai xuất hiện, hắn đi về phía tôi, quỳ gối nói: "Lý Lâm đại nhân, tôi là quỷ sai ở miếu Quỷ Hổ. Đại nhân nhà tôi mời ngài đi uống rượu!"

Nguyên thánh quân mời mình đi uống rượu?

Lạc Phong Tiếu từ phía sau đi lên, đưa cái hồ lô màu xanh cho tôi nói: "Đi đi, đừng quên uống đan dược quỷ hồn này. Mà đến nhà người ta làm khách cũng không thể đi tay không, mang theo lá bùa nhốt Há Xán làm quà."

"Ừ!" Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn nói gì thì làm thế vậy.

Đi theo quỷ sau đến miếu Quỷ Hổ, nơi này đã có nhân khí hơn trước nhiều, trời tối mà vẫn có người tới dâng hương, chỉ là không có ai trông coi thôi.

Nguyên thánh quân đợi tôi ở âm miếu, trên bàn là bình rượu và đĩa hoa quả, trông thấy tôi ông ta cười nói: "Nghe nói ở âm dương hội cậu đạt được thứ tự cao, ta chuẩn bị chút rượu nhạt chúc mừng!"

Tôi hơi thụ sủng nhược kinh, vội cảm tạ Nguyên thánh quân, sau đó mới đưa ông ta lá bùa làm quà. Thả Há Xán trong lá bùa ra, hắn liền hung tợn giương nanh múa vuốt mà xông về phía tôi, Nguyên thánh quân phất tay áo một cái, thanh nhãn lệ quỷ văng ra như cái hồ lô. Hắn nhẩng đầu, la hét ầm ĩ rồi đột nhiên tái mặt hoảng sợ: "Ngài...ngài là Nguyên thánh quân, đây là miếu Quỷ Hổ?"

"Ngươi và Tác Thả Bách phản bội ta, làm tay sai cho Thanh Vân quán, hôm nay chính là ngày đền tội!" Nguyên thánh quân nét mặt lạnh lùng: "Bay đâu, đem hắn xuống dưới, vứt vào chảo dầu!"

Hóa ra là còn có ân oán, chẳng trách Lạc Phong Tiếu lại bảo tôi mang hắn đến làm quà.

Rất nhanh, một trận âm phong nổi lên, một quỷ sai xuất hiện, là tên dẫn đầu đội quỷ sai lần trước ở biệt thự nhà Hứa gia. Vẻ mặt hắn hòa nhã nói: "Tôi đến chậm, để hai người đợi lâu rồi."

"Không có, nào, ngồi xuống uống rượu!"

Rượu do Nguyên thánh quân chuẩn bị rất ngon, hoa quả cũng tươi mới, ăn mà trong miện còn lưu hương. Ông ta ung dung nói: "Hôm nay đám ma quỷ đã hoành hành tại huyện thành, vừa mới đây thôi, có một đám chạy tới, chỉ e sẽ gây tai họa."

Tôi được biết quỷ sai đầu lĩnh tên là Khương Hàn, hắn nói: "Dưới âm tào không xảy ra chuyện gì, không có ma quỷ nào bỏ trốn. Đám này chắc là từ quỷ vực mò lên."

Tôi thắc mắc: "Dưới quỷ vực rất tốt cơ mà, sao chúng lại phải chạy lên đây, vừa bị truy bắt, vừa phải tránh ánh mặt trời."

Khương Hàn giải thích: "Ma quỷ là vong hồn của người chết, vẫn lưu luyến thất tình lục dục, kẻ nào mà chẳng thích nơi phồn hoa. Huống chi máu thịt người sống lại là thức ăn tuyệt hảo đối với chúng, nên dương gian hấp dẫn hơn nhiều. Chính vì việc này mà ta phải bôn ba khắp nơi, khó khăn lắm mới có thời gian ghé qua đây."

"Thế chuyện xảy ra như thế nào?"

"Dưới quỷ vực có một ác ma được phá bỏ phong ấn, đang tranh chức quỷ vương với Xích Giác, cuộc chiến rất dữ dội. Mà Thanh Vân quán lại mở quỷ nghiệt thạch, cho nên đám ma quỷ chạy trốn tránh cuộc chiến rất nhiều."

Tôi cúi đầu uống rượu, vờ như không nghe.

"Thanh Vân quán là môn phái tu đạo, âm tào bọn ta không tiện nhúng tay. Huyền Dương thực cung và âm tào lại có quan hệ rất xấu, nếu bọn ta hành động hấp tấp, sợ sẽ rơi vào bẫy của kẻ khác."

Hắn nhìn tôi, nói: "Có thể nhờ ngươi giúp một việc không?"

Nguyên thanh quân đưa ánh mắt về phía tôi, nói: "Khương Hàn đây là phán quan của miếu thành hoàng Linh Ngưỡng, chưởng quản truy bắt ma quỷ."

Tôi biết ông ta có ý kết giao, vội đáp: "Tôi cũng là người tu đạo, đương nhiên không thể đứng nhìn ma quỷ làm loạn, võ phán quan xin cứ nói, nhất định Lý Lâm sẽ cố hết sức."

Khương Hàn vui vẻ gật đầu: "Lần này tham gia âm dương hội, người thắng cuộc sẽ có quyền ra một yêu cầu. Ta muốn nhờ cậu đề xuất phong ấn lại quỷ nghiệt thạch, chặn còn đương thông từ quỷ vực lên dương gian."

Tôi hơi khó xử, bởi quan hệ của mình và Thanh Vân quán rất xấu, yêu cầu liệu có được đáp ứng? Diễn đạt lại nghi vấn của mình cho Khương Hàn nghe, hắn gật đầu nói: "Việc này ta cũng đã nghe qua, cậu cứ cân nhắc cho kỹ, không cần trả lời ta vội."

Khương Hàn rời đi, Nguyên thánh quân nói: "Vấn đề này vẫn có cơ xoay chuyển. Cậu về bàn bạc lại với Lạc công, nếu làm được thì rất có lợi cho cậu."

Tôi quay về cửa hàng, nói lại sự việc cho Lạc Phong Tiếu, nghe xong hắn nói: "Lần sau gặp Khương Hàn, cậu cứ đồng ý với hắn. Sau cuộc tỉ thí lần này, Thanh Vân quán không còn tồn tại nữa, phong ấn hay không tới lúc ấy rồi tính."

Tôi thầm mặc niệm một giây cho Thanh Vân quán, đúng là không dễ chọc vào Lạc Phong Tiếu này...

Điện thoại lại có cuộc gọi tới, là Trần Quang, tôi vẫn không muốn nghe, nhưng Lạc Phong Tiếu lại nói: "Ban nãy hắn gọi đến máy bàn, ta có nghe, việc này cũng khá thú vị, chúng ta đi xem thử."

Hai chúng tôi lái xe đến cửa hàng nhà Trần Quang, nhà cửa bừa bộn, thím Quang thì như già đi mấy chục tuổi, tóc bạc trắng. Trông thấy tôi, thím Quang như thấy cọng cỏ cứu mạng, van xin: "Lý Lâm, tôi xin lội cậu, lúc trước chuyện của cậu đều do chủ ý của tôi, không liên quan đến lão Trần. Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu cứu ông ấy!"

Trần Quang vốn là người thật thà, hóa ra là do bà vợ này đứng sau giật dây.

"Trần lão bản xảy ra chuyện gì?" Trong lòng khí chịu, tôi đẩy bà ta ra.

"Cậu vào trong xem đi."

Bên trong phòng có hai người quen, là Triệu Tiểu Quý và Tống Tiểu Như, sắc mặt họ khó coi, chắc là đã xem qua nhưng không có biện pháp. Trần Quang nằm trên giường, chỉ mấy tháng không gặp mà ông ta đã gầy tới mức da bọc xương, ánh mắt đờ đẫn.

"Ngươi đến đây làm gì?" Triệu Tiểu Quý nói.

"Ngươi cũng oai phong nhỉ, ở huyện thành này làm gì đến lượt ngươi lên tiếng? Ngươi có bản lĩnh chữa được thì ta đã chẳng phải đến đây."

Bị tôi mắng, sắc mặt Triệu Tiểu Quý càng khó coi. Tống Tiểu Như nói: "Lý tiên sinh, bệnh tình của Trần lão bản rất cổ quái, giống như bị cướp mất dương khí vậy. Tôi cho ông ấy uống mấy thang thuốc mà vẫn không ngăn được dương khí thất thoát."

Sau việc của Lưu Cường, tôi đã mất hoàn toàn thiện cảm với cô ta, thấy chết mà không cứu, còn đáng hận hơn cả kẻ thi pháp hại người. Thấy tôi không thèm để ý đến mình, cô ta ngượng ngùng không nói nữa.

Lạc Phong Tiếu liếc quanh rồi bảo tôi dán một lá tồn tục phù lên trán Trần Quang, sau đó dán một lá trấn quỷ phù lên cửa, ngăn ma quỷ tiến vào. Hắn cười nói: "Nếu như ta đoán không sai, thì lần này không phải do ma quỷ gây ra."

Giờ đã là hơn nửa đêm, đột nhiên có tiếng thím Quang le lên: "Tới, lại tới rồi!"

Tôi thấy kỳ quái, có trấn quỷ phù ở cửa, làm sao ma quỷ vào được? Nhưng thím Quang thì sợ đến nhăn mặt, quả thực như nhìn thấy gì đó. Tôi hé mở thiên nhãn, nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì bất thường.

Lạc Phong Tiếu kéo tay tôi: "Cứ bình tĩnh mà xem biến."

Đột ngột Trần Quang nhảy dựng lên, miệng thút thít, hai mắt vằn tia máu, nét mặt đầy vẻ si mê, cười thèm muốn, giống như bên ngoài đang có mỹ nữ vẫy gọi vậy. Sức lực ông ta cực lớn, mấy người làm trong cửa hàng cũng không giữ được.

Thấy ông ta phát cuồng, Lạc Phong Tiếu bảo tôi lấy pháp thước ra gõ lên đầu, lập tức Trần Quang yên tĩnh lại, đứng ngây ra không nhúc nhích.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng khóc nức nở, giống như có một mỹ nhẫn đang nỉ non, khiến lòng người rung động. Tôi nghe mà mặt đỏ đến mang tai, chỉ muốn xông ra tìm.

Triệu Tiểu Quý đột nhiên như phát cuồng chạy đi, Tống Tiểu Như không giữ nổi. Lạc Phong Tiếu vội kết khẩu quyết, quát một tiếng, đầu óc tôi lập tức thanh tỉnh.

"Bên ngoài là quỷ quái gì vậy, sao tà môn thế, suýt nữa tôi bị mê hoặc rồi."

"Cứ đi theo xem rồi sẽ biết." Hắn cố ý để Triệu Tiểu Quý bị mê hoặc? Tôi bĩu môi, vội theo ra ngoài.

Lạc Phong Tiếu gọi một hồn ma ra, đưa giất tiền cho hắn, hắn liền vui vẻ đi trước dẫn đường. Chúng tôi bám theo đến tận một căn nhà đổ nát ở ngoài huyện thành.

Bên trong căn nhà vang lên tiếng rên rỉ, nghe đã biết là nam nữ đang làm chuyện thân mật, Lạc Phong Tiếu đẩy cửa, đập vào mắt chúng tôi là Triệu Tiểu Quý trần truồng, đang đưa đẩy phần hông, làm hành động xấu xí.

Miệng hắn rên rỉ hổn hển, đôi mắt đỏ ngàu, như đang hưởng thụ nỗi vui sướng nhất thế gian. Quủ dị chính là, phần dưới thân hắn căn bản nào có ai, chỉ nghe tiếng phụ nữ thở dốc, tôi mở thiên nhãn cũng chẳng thấy gì, hơn nữa trong phòng rất 'sạch sẽ' không hề có một chút âm khí.

"Quái lạ, sao đến quỷ khí cũng chẳng có?" Tôi hỏi.

Lạc Phong Tiếu xoa cằm đăm chiêu: "Khá thú vị đấy."

"Không cứu hắn sao?"

"Tấm lòng cậu đáng khen, hắn mấy lần muốn hại mà cậu vẫn muốn cứu. Nhưng không có biện pháp, nếu quả thật đúng như ta nghĩ thì chúng ta không cứu nổi hắn. Đương nhiên nếu trả một cái giá lớn thì vẫn được."

"Khỏi đi, tôi đâu có quen biết hắn."

Lạc Phong Tiếu cốc đầu tôi: "Được đấy, cũng có lòng dạ hẹp hòi "

Tôi cười, đứng xem chuyện đáng xấu hổ của Triệu Tiểu Quý, để coi sau này còn dám lên mặt nữa không.

Chưa đầy hai phút sau thì Triệu Tiểu Quý 'xong việc', hóa ra cũng chỉ là kẻ yếu sinh lý. Lạc Phong Tiếu đi tới nhìn, Triệu Tiểu Quý miệng chảy nước dãi, đang đờ đẫn sau cuộc truy hoan, bị hắn nhổ một sợi tóc.

Chúng tôi quay về cửa hàng tang lễ của Trần Quang, Lạc Phong Tiếu đốt sợi tóc, rồi gấp một con hạc giấy.

Hạc giấy bay bay, cuối cùng rơi xuống một cái gương đồng, chiếc gương treo ngay trên cửa chính, lúc đi vào có nhìn thấy, tôi còn tưởng là gương bát quái đuổi tà nên không để ý.

"Kia là cái gì?" Hắn bảo tôi tháo cái gương xuống, còn dặn tôi đừng nhìn thẳng vào nó.

Hiện giờ thím Quang đã hoàn toàn tin tưởng chúng tôi, vội nói: "Đây là của ông xã tôi mua lại trong tay một thương nhân. Nó rất tà môn, ngay từ hôm treo nó ở cửa, tôi đã nhìn thấy một phụ nữ đi theo, nhưng ông ấy nhất định không tin."

"Phụ nữ?"

"Đúng. Cửa hàng tôi có xin bùa của đạo trưởng Thanh Vân quán nên không sợ cô hồn dã quỷ, bởi vậy tôi mới chủ quan nghĩ không có việc gì, ai ngờ sau đó liền xảy ra chuyện."

"Có thể cho tôi cái gương này không?" Lạc Phong Tiếu nói.

Thím Quang khổ sở đáp: "Đây là do ông xã tôi mua với giá hai vạn. Dạo này kinh doanh khó khăn, hay các cậu thương tình một chút, tôi lấy một vạn chín, được không?"

Lạc Phong Tiếu nói: "Cái gương này nhà bà chỉ tốn tán ngàn tệ thôi."

"Sao cậu biết rõ như vậy?" Thím Quang kinh ngạc như gặp ma.

"Bà không nhìn thấy gì à? Chính cô gái kia nói cho tôi biết, cô ây đang đứng bên cạnh bà kìa." Lạc Phong Tiếu thấp giọng, pha thêm vài phần dọa nạt khiến thím Quang sợ đến trắng mặt, căng thẳng nhìn quanh.

Ha ha, không ngờ Lạc Phong Tiếu cũng biết giở trò, tôi cũng thấy bực trong người, nói: "Anh, chúng ta đi, mặc kệ chuyện ở đây, cho Trần Quang mang cái gương theo vào quan tài."

Trần Quang bò dậy, tát một cái thật mạnh vào má vợ: "Đưa...đưa cậu ấy cái gương. Mụ vợ già này, bà...bà vì tiền mà không cần cả mạng của ta hả!"

Thím Quang ngây ra mấy giây, chắc không nghĩ chồng dám đánh mình, rồi lập tức xồ tới túm cổ áo ông ta xốc lên: "Cái đồ chồng trời đánh, bị ma nữ mê hoặc, còn dám đánh tôi. Ông tưởng tôi không biết chuyện trăng hoa của ông bên ngoài à? Phi, toàn là gái sinh viên, ông từng này tuổi còn gặm cỏ non, bao lâu nay rồi!"

"Buông ra, ly hôn đi, ta tìm gái trẻ cho mụ tức chết. Ui da, mụ vợ thối, còn dám đánh ta." Trần Quang cơ thể hư nhược, bị bà vợ mập đè xuống đất, thở cũng khó khăn.

Chúng tôi cầm cái gương chuẩn bị rời đi, Lạc Phong Tiếu dặn: "Lấy vải đỏ che gương lại, đừng nhìn bằng mắt, nếu không sẽ bị nuốt mất đấy."

Bên trong nhà vang lên tiếng thím Quang hét ầm ĩ, đôi vợ chồng này chẳng ai thua ai...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK