"Ngươi có năng lực đó ư, không sợ nghịch lửa bỏng tay à?" Tôi chế nhạo.
Sở Nhất Phi tự tin nói: "Vốn dĩ ngôi đệ nhất âm dương hội lần này là của ta, sau đó thì Hiên Viên Phi Phi, ngươi, và cả Nghiêm Phi Băng nữa, kẻ nào cũng muốn giành ngôi đệ nhất. Các ngươi muốn được hưởng cảm giác của ta ư? Hừ, kết quả cuối cùng sẽ chứng minh, ta mới là đệ nhất!"
Trong lòng thấy giật mình, tiểu tử này giấu mặt thật giỏi, ngay từ đầu hắn đã tính kế tất cả chúng tôi, đúng là một đối thủ đáng sợ. Liệu mình có nên loại trừ hắn ngay bây giờ không?
"Ngươi đừng đắc ý, nếu đoạt phần thắng chung cuộc, đến cuối cùng Nghiêm Phi Băng cũng sẽ nhận ra lòng lang dạ sói của ngươi, tới lúc đó, chỉ e sư phụ ngươi cũng không giữ nổi ngươi đâu."
Ánh mắt Sở Nhất Phi thoáng hiện vẻ băng lạnh: "Khỏi cần ngươi lo lắng, ta sớm đã có an bài."
Chợt di động rung lên, là Lạc Phong Tiếu nhắn tin: "Đừng động thủ, đừng trúng kế của hắn."
Sở Nhất Phi cười nói: "Ta đã nói đề thi cho ngươi rồi, quay về mà chuẩn bị cho kỹ đi. Theo lý mà nói, ngươi không có quỷ tướng thì không phải đối thủ của Nghiêm Phi Băng. Nhưng ta vẫn ôm hy vọng rất cao ở ngươi, đừng để ta thất vọng. Ha ha ha ha..."
Hắn cười ha hả mà rời đi, thật đáng ghét.
Quay trở về cửa hàng, tôi càu nhàu: "Sao không để tôi đánh hắn?"
"Không đánh được, vừa nãy cậu không nhận ra à, kẻ tới không phải chân thân, mà chỉ là hình nhân thôi. Cứ để hắn giữ chân Nghiêm Phi Băng, với chúng ta vẫn là có lợi."
Tôi nhăn mặt: "Nhưng giờ không có Tâng Đại, đối đầu với Nghiêm Phi Băng thì phải làm sao? Chắc chắn tôi không đánh lại hắn."
Lạc Phong Tiếu cười: "Có biết tại sao anh dạy cậu Thiện Hành Thủ Tự Kinh không? Uống hết từng đó viên đan dược, hồn lực của cậu đã mạnh hơn hắn nhiều rồi. Mặc dù cậu nhập đạo muộn hơn hắn, thuật pháp cũng không thành thạo như hắn, nhưng nếu cùng sử dụng một thuật pháp thì uy lực sẽ mạnh hơn. Yên tâm đi, có ta dạy, phần thắng chung cuộc nhất định sẽ thuộc về cậu."
Mấy ngày kế tiếp, tôi ở lỳ trong tiệm để tu luyện. Lâm trận mài thương, không sáng cũng quang.
Ngày 18 tháng 4 thì Thanh Vân quán gửi tin nhắn tới, bảo chúng tôi tập hợp ở núi Linh Ngưỡng, tham gia cuộc tỉ thí cuối cùng. Chúng tôi thuê một nhà nghỉ ở chân núi, chờ tiếp ba ngày.
Lạc Phong Tiếu nói: "Đừng lo lắng, có cho thêm ba ngày nữa thì Nghiêm Phi Băng cũng không hàng phục được Tần Đại đâu."
Thấy hắn có vẻ rất tự tin, tôi thắc mắc: "Anh đã có chuẩn bị từ trước?"
"Anh cậu là kẻ hữu dũng vô mưu chắc, ta đã dám lấy Tần Đại làm mồi câu, nào sợ cá sẽ thoát được? Ta đã nói rồi, phải đánh tan hồn phách của hắn xuống địa ngục u minh, anh đây nói được làm được." Hắn cười rồi xoa đầu tôi: "Hắn dám làm cậu bị thương, anh đây sẽ trút giận cho cậu."
Tôi thầm mặc niệm một giây cho Nghiêm Phi Băng.
Tối hôm đó đang ngủ, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng tí tách nhỏ giọt. Giờ đang là đầu mùa hè, vậy mà nhiệt độ trong phòng lạnh ghê người, tôi biết có thứ gì đó không sạch sẽ đã xâm nhập.
Tí tách, tí tách, chất lỏng lạnh như băng từ trên trần nhà nhỏ xuống trán, tôi đưa tay lên sờ, đều là máu tươi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, trên trần nhà là một ma nữ đầu tóc bù xù, mặt trắng bệch, cổ có vết thương sâu hoắm, máu từ đó chảy ra. Nó hét lên rồi lao xuống, tôi liền lật người rút vội thanh thước sắt ra vung tới.
Ma nữ dính một đòn, hét thảm rồi tan thành mây khói. Thật quái lạ, sao nó yếu vậy nhỉ, nếu do ai đó phái đến ám hại mình, phải lợi hại mới đúng chứ?
Lưu Cường đang nằm ngủ, giật mình tỉnh dậy chạy sang, kinh ngạc trố mắt nhìn. Sau đó ông ta nói với tôi, ma nữ là một tà mệnh quỷ, lúc còn sống bị người ta cắt cổ mà chết, trong cơ thể có một quỷ cổ trùng ký sinh. Khi con quỷ cổ trùng trưởng thành, chỉ cần cắn vào ai đó, vết thương sẽ không thể lành lại.
Chắc kẻ muốn ám sát không ngờ tôi lại có pháp thước hộ thân, ma nữ chưa kịp chạm vào người đã tan biến, quỷ cổ trùng lợi hại đến mấy cũng không có đất dụng võ.
Lưu Cường bảo tôi đi ngủ, ông ta ngồi canh cửa, thủ đoạn của kẻ địch là muốn chúng tôi phải sống trong đề phòng, lúc nào cũng sợ bị tập kích, khiến tinh thần lẫn thể lực suy kiệt.
Tôi ngủ không yên giấc, cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Sáng hôm sau, Sở Nhất Phi tới, vừa gặp tôi hắn đã nói: "Lý Lâm, tối qua ngủ ngon chứ, có đụng phải thứ gì không?"
Nhìn bản mặt giả tạo của hắn, tôi chỉ thấy căm ghét: "Khỏi cần ngươi lo lắng, ta ngủ rất ngon, rất tốt."
"Thế thì tốt, cẩn thận nhé."
Cuối câu hắn còn cố ý kéo dài, giống như muốn ám chỉ gì đó khiến tôi chột dạ.
Đêm hôm đó, ngoài cửa chợt nổi âm phong, tiếng động ầm ĩ, một giọng nói lạnh lẽo cất lên: "Lý Lâm, mau ra đây!"
Bảy tám tên quỷ sai xuất hiện, dẫn đầu là một lão già để râu, lão nói: "Lý Lâm, ngươi vô cớ giết chết tà mệnh quỷ dưới trướng Hào gia, tội ác tày trời, hôm nay ta phải câu hồn ngươi!"
Được lắm, hoá ra là đã chờ sẵn tôi ở đây.
"Tối qua tà mệnh quỷ đến ám hại ta, làm sao ta biết được nó là quỷ dưới trướng hào gia?"
"Hừ, còn giảo biện, mau cùng ta xuống dưới địa phủ một chuyến!"
Hai quỷ sai cầm xích sắt đến định trói, tôi xoay người đạp văng ra, cười lạnh: "Muốn bắt ta thì phải có chứng cứ xác thực, chứ dùng thủ đoạn hãm hại, ta đây không phục!"
"Ngươi còn dám chống đối?" Quỷ sai già nói.
"Ta là người tu đạo, cứ âm tào là có thể tùy ý bắt ư?"
Đúng lúc này Bạch Vân Tử dẫn người tới, chào hỏi quỷ sai xong thì ném cho tôi một ánh mắt giận dữ: "Lý Lâm, ngươi thật không biết tốt xấu, ta cung cấp chỗ ở cho ngươi, ngươi lại gây chuyện trên địa bàn của ta?"
Lẽ nào không phải là lão giở trò quỷ? Sở Nhất Phi có mặt trong đám người, hắn nháy mắt vố tôi, miệng mấp máy, nhìn khẩu hình có vẻ như là nói ba chữ Nghiêm Phi Băng. Hoá ra là tên tiểu tử đó giở trò.
Bạch Vân Tử nói: "Lý Lâm, bất kể có phải ngươi làm hay không, cứ đi cùng họ một chuyến đi, xuống nói chuyện cho rõ ràng với hào lão gia, không thể vì ngươi mà âm dương hội bị trì hoãn được."
Mấy quỷ sai hung hăng sấn tới, lão già nhếch miệng cười nham hiểm, lấy ra một cuốn sổ màu đen. Mí mắt tôi giật giật, thứ này mình đã từng thấy Khương Hàn dùng, bị câu hồn thì không thể thoát.
"Được, ta đi cùng các ngươi, nhưng các ngươi phải bảo quản thể xác của ta thật tốt!"
Bạch Vân Tử nhếch mép, ánh mắt đắc ý định động tay thì Hiên Viên Phi Phi kêu lên: "Ngươi đi đi, ta sẽ bảo vệ thể xác cho ngươi, xem ai dám đụng tới một cọng lông!"
Tôi đốt một xấp giấy tiền, dán bùa lên trán, niệm chú ngữ ly hồn, hồn phách liền rời khỏi cơ thể. Quỷ sai già túm lấy hồn tôi, một trận âm phong cuốn tất cả xuống địa phủ.
Đi xuyên qua hoàng tuyền lộ, chúng tôi tới một đại sảnh đường, một mình tôi vào trong. Trên hương án, một bóng đen đội mũ quan lớn quát: "Ngươi là ai? Tại sao nhìn thấy bổn quan mà không quỳ?"
Tôi quỳ xuống, nói: "Tại hạ Lý Lâm, bái kiến Hào gia!"
"Ngươi là Lý Lâm? To gan, ngươi dám giết tà mệnh quỷ của ta? Niệm tình ngươi là người tu đạo, ta phạt ngươi ngâm trong chảo dầu ba ngày. Bay đâu, mang hắn xuống!"
Tôi vội nói: "Hào gia nghe tôi nói đã!" Vừa nói tôi vừa móc ra một xấp giấy tiền, loại giấy tiền này khác với loại hay đốt cho người chết, bên trên có in ấn âm dương, gọi là tiền âm dương sao, rất có giá trị. Có câu, dùng tiền sai khiến được cả quỷ thần, trông thấy âm dương sao, Hào gia lập tức hắng giọng ho khan.
"Trên dương gian, tại hạ có nghe nói Hào gia của núi Linh Ngưỡng công chính liêm minh, thanh danh hiển hách. Tà mệnh quỷ là quỷ vật, sao lại làm việc dưới trướng ngài? Tôi sợ nó làm xấu thanh danh Hào gia nên mới ra tay diệt trừ." Tôi thao thao một đống lời tán dương khiến Hào gia rất đắc ý.
"Hiện tôi đang tham gia âm dương hội, chỉ e là có kẻ rắp tâm hãm hại. Xin Hào gia minh xét, trả lại sự trong sạch cho tôi."
Hào gia xoa xoa hai bàn tay, tôi lại lấy một xấp âm dương sao nữa ra, đây là của Lạc Phong Tiếu cho, thật tiếc đứt ruột.
"Còn nữa không?" Hắn tham lam hỏi.
"Hết rồi."
Hào gia đột ngột đập tay xuống bàn: "Lý Lâm to gan, lại dám hối lộ mệnh quan âm tào. Bản quan không thể tha thứ, bay đâu mang hắn xuống, nằm vạc dầu ba ngày, leo núi đao ba ngày!"
Tôi sửng sốt, lập tức nộ khí xung thiên, mắt trợn trừng đỏ ngàu.
Ép người quá đáng, tưởng ta đây là loại hồng nát, tùy ngươi muốn bóp thế nào thì bóp? Vung tay rút pháp thước, tôi cười lạnh: "Đám quan tham trên dương thế ta đã thấy nhiều, không ngờ dưới này, lại gặp ngươi cũng như vậy!"
"To gan! Bắt hắn lại cho ta!"
Bảy tám quỷ sai xông tới, vung xích sắt bắt tôi, tôi huơ pháp thước tả xung hữu đột, lao ra bên ngoài.
Trong đám quỷ sai có một gương mặt quen quen, là Khương Hàn, có vẻ hắn tới vì công việc, trông thấy tôi thì liền biến sắc.
Khương Hàn lao vào đám hỗn loạn, lướt qua bên tai tôi nói nhỏ một câu: "Chạy về hướng đông, ngươi sẽ thấy một con đường màu xám, đó là đường lên dương gian, ngươi sẽ có thể hoàn dương."
Tôi ném ra mấy lá bùa, phá vòng vây chạy về phía đông, rất nhanh đã nhìn thấy đường lên dương gian. Hào gia hét lên: "Phán quan đâu, câu hồn hắn cho ta, đày xuống u minh!"
Quỷ sai già xuất hiện, cầm cuốn sổ màu đen cùng bút chu sa, đọc: "Lý Lâm, ngượi huyện Lạc Huyền, thời gian đã đến, mau mau quay lại!"
Một lực hút cực mạnh khiến hồn phách tôi như bị kéo lại, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên toàn thân tôi toát ra một ngọn lửa đỏ rực, quỷ sai già kêu lên: "Dương châu, trên người hắn có dương châu!"
Thấy câu hồn không được, Hào gia lập tức hạ lệnh, rất nhanh đã có một đám quỷ hồn xông tới bao vây. Quái lạ, từ khi nào âm tào lại là nơi tụ tập của đám quỷ hồn? Lại còn đông như vậy?
Một tia tuyệt vọng xẹt qua đầu, tôi thầm nghĩ: "Không ngờ hôm nay lại là ngày chết của mình."
Không được, mình chưa thể chết, mình còn phải dành được phần thắng trong âm dương hội, còn phải tham gia đại hội thiên long. Tôi ngửa cổ hét lên: "Ca ca, mau tới cứu em. Ca ca, mau tới cứu em!"
Đám quỷ hồn xông tới, tôi vung thước sắt đánh trả, sắp không trụ nổi thì ầm, một tiếng sét đinh tai nhức óc đánh xuống khiến mười mấy quỷ hồn tan thành bụi. Tôi đứng giữa tia sét nhưng không hề bị ảnh hưởng gì, một bóng người từ trên cao hạ xuống, sát khí ngập trời, ánh mắt đáng sợ, bất cứ quỷ hồn nào trông thấy cũng sợ đến phát run.
Là Lạc Phong Tiếu!
Hắn giơ tay, quỷ sai già bị hút tới: "Chính ngươi dám câu hồn đệ đệ ta?"
Quỷ sai già hoảng sợ thất kinh: "Ta...ta là phán quan, ngươi...ngươi không được...á...tha mạng!"