Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn mẹ con ma nữ đi khỏi, tôi vội quay vào ban thờ. Bên trong khe hở tối om có một pho tượng thần được phủ vải đỏ. Khi còn bé, nhiều lần tôi nghịch ngợm muốn mở ra, đều bị đánh cho sưng cả tay, ông nội căn dặn tôi không được mở, mà khi nào thời cơ đến, tự tôi sẽ được biết.

Rửa tay xong, tôi lấy ra một nén nhang màu đỏ, thắp trước tượng thần.

"Nhạc hiển thực quan tứ phương chi linh, tả xã hữu tắc bất vọng kinh, cung thỉnh thiên quân, cấp cấp như lệnh!"

Khói nhang phảng phất, loại bỏ hẳn quỷ khí còn vương lại trong phòng, để lại một hương thơm nhè nhẹ. Tôi lấy ngải hương đặt ở góc tường, sau đó cầm cây chổi nhỏ màu đỏ cán xanh quét quét ba lần, máu đen trên mặt đất liền biến mất.

Vào bếp đun nước ngải cứu tắm rửa sạch sẽ, tôi quay về phòng ngủ tiếp. Chiều hôm sau tỉnh dậy, hắt xì hơi liên tục mấy cái, quả nhiên vẫn bị cảm lạnh. Tiếp xúc với tiểu quỷ lâu như vậy, âm tà xâm lấn, dương hỏa bị đè nén, uống thuốc cảm cũng chẳng ăn thua, chỉ có thể ăn uống bồi bổ.

Đang đập quả óc chó trên quầy, miệng ngậm chà là thì điện thoại reo.

"Chú Quang à, có chuyện gì?"

Giọng bên kia đầu dây gấp gáp: "Tiểu Lý, nhang hôm qua cậu mang tới bệnh viện không vấn đề gì đấy chứ?"

"Chú nói gì vậy, cháu với chú cũng đâu phải giao dịch lần đầu, sao có thể xảy ra sai sót? Lúc trong bệnh viện, Hàn lão gia đã được tiễn đi rồi, giờ chú nói vậy là có ý gì?" Tôi hơi bực bội.

"Cậu đừng tức giận, mau đến nhà tang lễ đi, Hàn lão gia xảy ra chuyện rồi."

Chỉ một cái xác không hồn có thể xảy ra chuyện gì, rắc rối nhất là trá thi. Nói qua điện thoại không rõ ràng lắm, tôi bảo Trần Quang sai Vương Cầm sang đón.

Nhà tang lễ huyện cách phố Ma không xa, chỉ mất mười mấy phút chạy xe. Sắc mặt Vương Cầm không được tốt, luôn miệng phàn nàn về tang sự nhà Hàn gia.

Đến nơi, có mấy chiếc xe tang đang ra vào cổng, một người đàn ông ăn mặc rách rưới nằm bò ngay bậc thềm với chiếc bát trước mặt, chẳng sợ bị xe đụng phải. Tôi đi ngang qua, phát hiện người ăn mày bị cụt một tay, tôi rút mấy tờ tiền giấy ném vào bát: "Chuyển chỗ đi, tới nơi khác xin tốt hơn."

Vương Cầm đã đỗ xe xong, bước tới: "Cậu nói chuyện với ai thế, mau vào đi."

Thi thể Hàn lão gia được đặt ngay tại đại sảnh, xung quanh dựng đầy vòng hoa, đều là của các nhân vật tiếng tăm trong huyện. Thấy tôi tới, ánh mắt người nhà Hàn gia trở nên bất thiện, chú Quang hình như bị đánh, mặt sưng to, một bên mắt thâm sì.

Thanh niên tóc vàng định xông lại đánh tôi: "Tên lừa đảo này, ngươi gây họa cho nhà ta!"

Tôi trừng mắt, lập tức toàn thất toát ra sát khí, nhìn thẳng vào mắt hắn. Tóc vàng khựng lại, sau đó sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra, miệng lẩm bẩm: "Ta...ta đánh..."

Hàn lão đại thấy vậy thì vỗ vai con trai mình, cảnh tỉnh hắn: "Con cứ từ từ, để xem thế nào đã. Nếu lần này làm hỏng chuyện nữa, ta cho con thoải mái ra tay."

Thấy con mình vẫn đang ngờ nghệt, ông ta vỗ vỗ hai bàn tay, bực tức nhìn tôi.

Nhiếp hồn thuật của tôi chỉ có thể hù dọa những kẻ yếu bóng vía, Hàn lão đại sống lâu, lại có địa vị cao, chiêu này không tác dụng với ông ta.

Hàn lão đại có lời, người nhà Hàn gia cũng không dám làm loạn, thấy tôi vẫn đứng ở cửa, chú Quang vội chạy ra nói rõ ngọn ngành.

Mặc dù đã tiễn được Hàn lão gia đi, nhưng chú Quang biết cái chết của ông ấy có ẩn tình, sợ gặp xui xẻo nên tối qua đã tự mình mang theo hình nhân giấy tới nhà tang lễ để đốt. Cả đêm yên ổn, chú Quang có người quen làm trong nhag tang lễ, đã liên hệ sắp xếp lò thiêu đầu tiên của sáng nay, hỏa thiêu Hàn lão gia càng sớm càng tốt.

Ai ngờ nhà Hàn gia lại không chịu, Hàn lão gia là người có tiếng tăm, rất nhiều người muốn tới kính viếng. Bởi vậy cần phải làm một lễ truy điệu, thời guan hỏa táng dời lại ba ngày, còn bắt chú Quang mở nắp quan tài cho khách khứa nhìn mặt Hàn lão gia lần cuối.

Tôi thấy nực cười, nắp quan tài đã đóng giờ lại mở ra là một chuyện không may mắn, người chết ra đi không an lòng. Nhưng nhà họ Hàn rất quan trọng thể diện, chắc sẽ chẳng quan tâm đến điều ấy.

Ban đầu còn ổn, khách khứa đến tiễn biệt ông cụ. Ai ngờ đột nhiên Hàn lão gia nhảy ra khỏi quan tài và la hét khiến khách viếng sợ mất mật, có người còn bị ông ta túm lấy mà cắn.

"Giữa ban ngày ban mặt, dù có ma thật thì cũng chẳng dám xuất đầu lộ diện...huống chi có nhiều người như vậy trong sảnh, dương khí nặng, vậy mà vẫn xảy ra chuyện."

Việc chú Quang thắc mắc cũng là nghi ngờ trong lòng tôi. Tôi lại gần quan tài, thấy nhiều lỗ thủng, bèn bảo Vương Cầm mang cái túi tùy thân của mình tới. Vương Cầm sợ đến run bần bật, mãi không chiun mang qua, bị chú Quang chửi mắng, đá cho hai cái: "Có lão tử ở đây, ngươi sợ cái gì? Sợ bị ăn thịt à?"

Vương Cầm tái mặt đi vì sợ hãi, tôi một lá hoàng phù trong túi ra dán vào quan tài, không có gì khác thường. Tiếp theo lấy một cái chuông đồng nhỏ, giơ lên cạnh lắc lắc, tiếng đinh đang vang vọng.

Chú Quang khó hiểu quay sang nhìn, tôi giải thích: "Đây là triêm âm phù, nếu là trá thi thật, nó sẽ cảm ứng được thi khí. Còn đây là vô tâm linh, nhìn này, nếu không có gì, cái chuông sẽ không phát ta âm thanh. Nhưng nếu đụng phải tà ma, nó sẽ kêu vang."

Chú Quang phản ứng rất nhanh: "Vậy tức là, Hàn lão gia không phải trá thi, mà là quỷ hồn quấy phá?"

"Không! Hồn ma ông ấy cháu đã tiễn đi từ lâu rồi, nếu ông ấy có thể từ địa phủ quay ngược lên đây, cháu gọi cả nhà ông ấy là ông nội."

Trong nhà tang lễ âm khí nặng, có cô hồn dã quỷ lui tới cũng là bình thường. Liệu có phải cô hồn dã quỷ nào đó nhập vào xác Hàn lão gia, sau đó chạy mất không? Đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi, phải kiểm tra một vòng mới biết được.

Tuy nhiên không đúng...với sự cẩn thận của mình, chắc chắn chú Quang phải để vật trấn tà bên trong quan tài chứ? Tôi bèn hỏi thì chú Quang nói: "Sao tôi dám quên việc đó chứ, trong miệng Hàn lão gia ngậm một viên ngọc bích, nó là đồ tốt lấy ra từ cổ mộ, các vương công đại thần ngày xưa thường dùng. Tuyệt đối có thể trấn áp tà ma."

Đang nói chuyện, chợt để ý thấy sắc mặt Vương Cầm bất thường, tôi liền đưa mắt ra hiệu cho Trần Quang.

Người nhà Hàn gia đã mất kiên nhẫn, bắt đầu ồn ào, có người đề nghị báo cảnh sát, nói là tôi với chú Quang thông đồng nhau, lấy trộm thi thể của Hàn lão gia để tống tiền nhà họ.

Hàn lão đại nói: "Cha tự nhảy khỏi quan tài, tất cả đều chứng kiến, báo cảnh sát có tác dụng gì? Nói là xác chết vùng dậy à? Cứ âm thâmg tìm vê rồi hỏa táng thôi."

"Đại ca, anh nói vậy không đúng rồi. Nói không chừng cha còn chưa chết, ông không muốn nhìn cơ nghiệp mình gầy dựng bị chia năm sẻ bảy nên bò ngược từ dưới âm phủ lên. Há há, cha không chết, cái ghế chủ tịch của anh không ổn rồi!"

Hàn lão đại cả giận: "Lão nhị, ngươi nói vậy là có ý gì? Vu cho ta mong cha chết à?"

Cả một sản nghiệp lớn như thế phải phân chia, đương nhiên không thể vừa lòng tất cả mọi người. Hàn lão gia ra đi đột ngột không để lại di chúc, Hàn lão đại là con trưởng nghiễm nhiên chiếm phần lớn nhất. Có thể Hàn lão nhị khôn khéo giỏi giang, cống hiến cho công ty nhiều hơn, thấy anh cả được chia phần nhiều thì sớm đã ngứa mắt.

Bọn họ cãi vã mãi, cuối cùng đi đến thống nhất: "Cho các người ba ngày để tìm ra xác cha tôi,nếu không thì vào tù hết. Đừng có nghĩ sẽ bỏ trốn, trốn tới đâu Hàn gia cũng có thể đào ba thước đất mà bắt lại."

Hàn lão nhị hừ lạnh: "Đại ca, anh khí thế quá nhỉ. Chờ qua đầu thất của cha, tôi sẽ mở cuộc họp cổ đông. Hừ, tới lúc đó chưa biết các cổ đông sẽ ủng hộ ai đâu."

Hàn lão đại nhìn em trai, ánh mắt lạnh lùng: "Lão nhị, đừng có tranh giành với ta. Cha chết rồi, ta là anh cả, phải gánh vác sản nghiệp, đây là số mệnh. Nếu không phục, ngươi cứ xuống âm phủ mà tìm cha, bảo cha viết di chúc cho."

Góc tường phía xa vang lên tiếng chú Quang mắng chửi, Vương Cầm bị ăn mấy cái bạt tai, nước mắt nước mũi lòng thòng. Trần Quang xòe tay cho tôi xem viên ngọc đỏ thẫm: "Tên tiểu tử này ăn nhiều ngu muội rồi, lại dám ăn trộm đồ trong miệng người chết, về nhà ta phải chặt chân hắn."

Chẳng trách lúc trên xe thấy sắc mặt Vương Cầm không tốt, hóa ra là bị nhiễm âm khí.

"Chú cũng đừng nóng quá, việc này khá cổ quái, nói không chừng là có người muốn chơi Hàn gia; chúng ta chỉ là con tốt vô tội bị liên lụy thôi. Chú Quang, chú về nhà điều tra xem có phải Hàn gia đắc tội với ai không. À phải, bảo Vương Cầm vào chùa nào đó lánh tạm đi, trước khi mọi chuyênh rõ ràng, đừng lò mặt ra."

Chú Quang ừ một tiếng: "Tiểu Lý, làm phiền cậu rồi. Có chuyện gì cần cứ gọi điện cho tôi, tôi cũng về sai người đi tìm Hàn lão gia."

Tôi đi một vòng quanh nhà tang lễ tìm hồn ma để hỏi chuyện, ai ngờ chẳng gặp hồn ma nào. Không biết có phải do đang ban ngày nên chúng trốn hết hay không. Xem ra tối nay lại phải đến đây một chuyến rồi.

Tôi đặt viên ngọc lại quan tài, nó thấm đầy âm khú, rất có thể cái xác sẽ quay về tìm, tới lúc đó bố trí một cái bẫy, bắt lại là được.

Điều tôi quan tâm là, nếu đúng đằng sau có người giở trò, thì e là chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

Quay về cưa hàng, tôi cau mày, bậc thềm chửa có một đống tro tàn, trên đống tro có một dấu chân, thứ gì không sạch sẽ ư? Giơ chân gạt đống tro sang một bên, tôi mở cửa.

Leng keng leng keng! Chiếc chuông treo ngoài cửa rung vang. Một cô gái mặc áo đỏ thướt tha đi tới, cơ thể mềm mại, làn da mịn màng như tuyết, tay cầm chiếc ô bằng giấy dầu, không nhìn rõ mặt. Cô gái giữ cánh cửa, giọng nói yếu ớt mỏng manh: "Chưởng quỹ, có giao dịch không?"

"Mời vào, cô cần gì?"

Cô gái áo đỏ thong thả nói: "Tôi đi ngang qua đây là muốn viếng một cố nhân."

Đã có chuẩn bị, tôi đưa giấy tiền cho cô ấy, còn thêm một bó nhang.

Cô gái lắc đầu: "Tôi phải lên đường gấp, không cúng bái được, nhờ anh đi thay tôi một chuyến." Nói đoạn cô ấy đọc một địa chỉ, việc này không phải lần đầu tôi làm, địa chỉ mà cô ấy nói cũng không xa, liền gật đầu đáp ứng.

Trước khi đi, cô gái áo đỏ còn để lại một câu: "Chưởng quỹ, đêm nay đừng ra khỏi cửa, cứ ngủ đến khi trời sáng. Nếu gặp rắc rối, nhắm thẳng hướng Tây mà chạy."

Trong lòng ngờ vực, cô gái này là thầy bói ư? Chuyện quan trọng như vậy, cô ấy lại biết rõ tối nay tôi muốn tới nhà tang lễ, nói không chừng có liên quan đến nhà Hàn gia. Vội chạy ra cửa đuổi theo, nhưng nào có thấy ai...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK