Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão đạo sĩ đội mão ngũ quan cầm chiếc chuông đồng trong tay, trên chuông dán một lá bùa, nói: "Một phách của tên họ Trần kia đang ở ngay đây. Tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng chịu xuất hiện!"

Lửa giận bốc lên đỉnh đầu, mặc kệ trưởng lão gì mà không trưởng lão, tôi nói: "Trông ông là kẻ xuất gia tu hành, không ngờ lại hiểm độc như thế. Trần lão gia đã có tuổi, nay lại bị lấy đi một phách, ít nhất cũng mất ba năm dương thọ. Kẻ tu hành phải thể ngộ thiện tâm, ông lại làm liên lụy người vô tội, đây là cách làm việc xưa nay của Thanh Vân quán sao?"

Lão đạo sĩ xạm mặt: "Ngươi đừng có nói bậy, ta không hề muốn lấy mạng của hắn."

Tôi cười lạnh: "Ông có biết lai lịch nhà Trần gia ra sao không?"

Lâm Lộ hắng giọng nói: "Trần gia là một nhánh của họ Trần ở Bắc Kinh. Anh họ của ông ấy đang làm lãnh đạo tỉnh, các thế hệ con cháu trong nhà phần lớn đều làm quan chức."

Sắc mặt của Mông Tín trở nên khó coi, tay cầm chuông thoáng run, miệng mấp máy không nói nên lời. Theo tôi đoán thì Hứa gia không cho lão biết về việc này, chủ tâm kéo lão xuống nước.

Hứa Dương Dân vội nói: "Mông trưởng lão, chuyện này tính sau, bây giờ trước tiên phải bắt tiểu tử này đã."

Mông Tín xả hết tức giận lên đầu tôi, nói: "Sư điệt ta, Vương Hiển có phải do ngươi giết không?"

"Không phải!"

"Còn giảo biện?"

"Vốn không phải tôi giết. Lão ta dùng trùng độc hại dân chúng vô tội, chọc giận Nguyên thánh quân của miếu Quỷ Hổ nên bị câu hồn. Ông có bản lĩnh thì tới miếu Quỷ Hổ mà đòi về."

"Hừ, chỉ là một sơn thần lụi bại, đừng tưởng dọa được ta."

Tôi cười: "Lão nhân gia là sơn thần trấn thủ một phương, ông thì là cái gì? Dù là trưởng môn của các ông cũng chẳng dám càn rỡ trước mặt ngài. Còn Vương Hiển mưu đồ làm cái gì thì ông rõ nhất, việc này còn chưa xong đâu."

Mông Tín bị tôi chọc giận đến run người: "Ta phải câu hồn của ngươi!"

Bất luận là quỷ của Tề Hoành hay phù của Vương Hiển đều rất lợi hại. Lão già này được gọi là trưởng lão, chắc chắn còn mạnh hơn, tôi không dám khinh suất, vội mời Tần Đại hiện thân.

Vừa ra khỏi nhẫn, Tần Đại giận dữ quát: "Con rùa đen mắt mù, dám làm điều ác trước mặt bổn tướng quân, mau nhận lấy cái chết!"

Tôi với hắn có thống nhất với nhau, mỗi lần xuất chiến tôi sẽ mời hắn một chầu rượu, cho nên con sâu rượu này ngày nào cũng đòi ra để hoạt động chân tay.

"Hóa ra là thanh nhãn lệ quỷ, bảo sao mà ngạo mạn như vậy!"

Mông Tín niệm chú, xuất ra ba ác quỷ, đứng đầu cũng là một lệ quỷ mắt xanh, trong tay còn cầm thanh chùy vẽ đầy phù chú, có vẻ rất lợi hại. Hai con còn lại là hồng nhãn lệ quỷ.

"Đến đây, xem sức mạnh của gia gia!" Tần Đại hung mãnh xông lên. Tên thanh nhãn lệ quỷ kia vô cùng linh hoạt, cơ thể uyển chuyển như một cao thủ võ công, cái chùy trong tay mỗi lần nện xuống còn mang theo tiếng gió vun vút.

"Cẩn thận, trên thanh chùy của hắn có chú văn đuổi tà!" Tôi nhìn ra điểm đặc biệt, vội la lên.

"Hừ, quỷ nô với quỷ nô cũng có khác biệt, đây là quỷ nô do Thanh Vân môn bồi dưỡng, không phải loại dã quỷ như của ngươi đâu." Mông Tín đắc ý cười, nhưng đột nhiên sắc mặt lão cứng đờ, hóa ra Tần Đại cũng không phải kẻ ngốc, đã rút trường kiếm ra tự bao giờ.

"Lúc lão tử xông pha chiến trường, ông nội của ngươi còn chưa ra đời đâu!" Tần Đại gầm lên, cả kiếm pháp và cung pháp của hắn đều lập rất nhiều chiến công hiển hách, được triều đình trọng dụng, sau này chết đi vẫn còn tác dụng. Trường kiếm múa loạn, kiếm khí sắc bén cắt đứt mấy đầu ngón tay đối phương.

Chứng kiến ba ác quỷ không địch lại Tần Đại, hai hàng lông mày Mông Tín cau chặt, nhưng không hề hoảng loạn. Lão lấy ra một lá bùa, miệng niệm vang: "Thiên hỏa dương, địa hỏa âm, lôi đình mãnh hỏa, tịch lịch phi diệm, cấp cấp như lệnh!"

Một loạt mũi tên rực lửa vừa to vừa bạo liệt bắn vọt đi, còn lợi hại hơn của Vương Hiển nhiều. Tần Đại múa kiếm chống đỡ, hắ khí toàn thân có vẻ hỗn loạn, thân ảnh mờ đi nhiều.

Hắn gầm lên phẫn nộ, xung quanh lập tức hiện ra một đạo binh lính cổ đại, tay đao tay thương, phảng phất như nơi đây biến thành một chiến trường cổ.

Mông Tín kinh ngạc: "Thật đáng khen, không ngờ nguy hiểm lại khiến hắn thành công, sắp trở thành quỷ tướng? Ta phải tiêu diệt ngươi ngay!" Lão lại lấy ra lá bùa khác, khí thế toàn thân thay đổi, chắc chắn chiêu tiếp theo sẽ cực kỳ lợi hại. Tôi vội xông tới, cầm thước sắt che chắn.

Hứa Long Sinh và Hứa Hưng Lăng nhảy ra cản đường, la lên: "Lý Lâm, đừng hòng làm vướng bận chân tay, qua ải của cha con ta trước đã!"

Lâm Lộ rút súng: "Các người mau lùi lại, muốn cản trở cảnh sát phá án ư?"

Hứa Hưng Lăng hét lên: "Bọn ta đều là dân thường, không phạm pháp gì, cô dám bắn không? Tới đi, bắn thẳng vào ngực ta này!"

Tôi sốt ruột, định gọi tiểu quỷ ra đánh lén Mông Tín thì đột nhiên có tiếng nổ lớn bên ngoài, âm phong tràn vào như thác lũ. Giữa màn đêm, sau quỷ sai đeo xích sắt xuất hiện.

Mông Tín cả kinh, kêu lên: "Tôi là trưởng lão Thanh Vân quán. Ở đây là chỗ người tu đạo làm việc, xin các vị quỷ sai tạo điều kiện."

Hứa Long Sinh vội bảo người làm mang ra một đống to giấy tiền và nhang thơm, nói: "Tôi là người của Hứa gia ở huyện thành, mời các vị hưởng chút lòng thành, sau này sẽ hương khói thêm."

Quỷ sai đi đầu chẳng thèm liếc mắt, cao giọng hỏi: "Ngươi là Mông Tín, trưởng lão Thanh Vân quán?"

"Đúng vậy!" Mông Tín mơ hồ nhận ra gì đó không ổn.

Quỷ sai rút ra một lá bùa màu đen: "Thanh Vân quán có tâm phản trắc, ý đồ lật đổ sơn thần miếu Quỷ Hổ, tội nghiệt quá nhiều. Bên trên đặc biết phái bọn ta đến huyện thành bắt tên tặc đó, nếu ngươi là trưởng lão Thanh Vân sơn, vậy thì đi cùng bọn ta một chuyến!"

Mông Tín biến sắc kêu lên: "Tôi là trưởng lão Thanh Vân quán, là người tu đạo, các ngài không thể bắt tôi. Đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ báo với huyền dương thực cung!"

"Bắt lấy hắn!" Quỷ sai dẫn đầu ra lệnh.

Mông Tín cả kinh, vội vàng niệm chú, lá bùa trong tay lão phát ra tia sét nổ tung, ánh sáng chói lòa căn phòng. Tôi hơi lo lắng, không biết quỷ sai có địch lại lão già này không.

Thủ lĩnh quỷ sai gầm lệ một tiếng, hắc khí phừng phừng, từ tay xuất hiện một chiếc gậy dài, nửa đỏ nửa xanh. Nhìn thấu cây gậy, tất cả hồn ma có mặt đều tròn mắt kinh sợ. Quỷ sai vung gậy đánh bay lá lôi phù, hai lệ quỷ mắt đỏ không tránh kịp, bị quét thành bụi khói.

"Thủy hỏa côn?" Mông Tín thất thanh, vội bỏ chạy ra phía sau nhà, còn sai thanh nhãn lệ quỷ cản đường. Quỷ sai cầm thủy hỏa côn, chỉ một quét đã đánh bay lệ quỷ, dùng xích sắt thu hồn.

Mắt thấy Mông Tín sắp chạy thoát, thủ lĩnh quỷ sai rút ra một cuốn sổ màu đen, mang đầy khí tức địa ngục, ngoài bìa có hai chữ Sinh - Tử.

Hắn cầm bút mực chu sa, vẽ một nét vào sổ, quát: "Mông Tín ở đâu, còn không mau đền tội?"

Mông Tín đang chạy thù ngã ngửa ra sau, từ cơ thể toát ra một bóng đen, hồn phách còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị mấy quỷ sai xông lên bắt lại.

Đây là sự đáng sợ của âm tào, chỉ cần hồn phách rời khỏi cơ thể, thì dù là kẻ tu đạo cũng không cách nào chạy thoát.

Tôi vội nói: "Có thể đưa tôi cái chuông đồng được không? Lão già đã câu một phách của người vô tội vào đó."

Thủ lĩnh quỷ sai liếc nhìn tôi, trên gương mặt đáng sợ rõ ràng có một tia cười: "Ngươi chính là Lý Lâm? Ta đã nghe qua tên của ngươi, Nguyên thánh quân thoát nạn có công lớn do ngươi đóng góp. Ngày khác nếu rảnh, chúng ta sẽ gặp mặt."

Tôi sợ hãi giật mình, người sống với quỷ sai vui vẻ gì mà gặp nhau, tôi đây chưa muốn chết.

Hắn đưa cái chuông đồng cho tôi, rồi lại một trận âm phong nổi lên, mấy quỷ sai biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tất cả mọi người còn lại hiện trường ngơ ngác nhìn nhau, vừa rồi còn kiếm rút nỏ căng, đánh nhau một mất một còn, giờ thì sao? Người có khí thế nhất là trưởng lão Thanh Vân quán, cuồng ngạo chẳng coi ai trong mắt, lại thoáng chốc bị âm tào câu hồn, tình thế đảo ngược quá kinh người.

Hứa Dương Dân hự lên một tiếng rồi ngất đi khiến đám người Hứa gia hoảng loạn. Hứa Long Sinh chỉ vào mặt tôi, tay run cầm cập, không biết có ý gì, la lên: "Ngươi...ngươi thật độc ác, còn gọi cả quỷ sai của âm tào lên đây?"

Chắc vừa rồi thủ lĩnh quỷ sai nói chuyện với tôi, hắn lại tưởng giữa chúng tôi có mối quan hệ nào đó. Hơ, một chỗ dựa vững chắc như vậy, sao không lợi dụng nhỉ, tôi làm bộ cao thâm khó lường, nói: "Đó gọi là nhân quả báo ứng, việc người đang làm có trời chứng kiến. Mới biết chút thuật pháp đã muốn nghịch thiên, các người chưa đủ năng lực!"

Hứa Long Sinh tựa hồ như muốn ngã: "Nhưng ông ấy là trưởng lão Thanh Vân quán. Ngươi...ngươi giết ông ấy, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp đâu."

"Hừ, còn rảnh mà lo cho người khác à? Tự lo cho mình trước đi!"

"Ý ngươi là sao?" Hứa Long Sinh sợ sệt nhìn quanh, lo lắng quỷ sai sẽ xuất hiện lần nữa, mang hắn đi.

Hú...hú...ngoài sân có tiếng còi xe cảnh sát, mười mấy hình cảnh xuống xe tay lăm lăm súng, đội trưởng cầm loa, nói vang: "Hứa gia, các người nghe rõ không, các người bị tình nghi mưu sát. Tất cat sẽ bị tạm giam để điều tra, không được manh động!"

Hứa Dương Dân vừa được bấm huyệt nhân trung, tỉnh lại gặp cảnh này lại ngất đi.

"Cô gọi người đến đấy à?" Tôi chọc vào eo Lâm Lộ.

Cô ta cũng đang ngạc nhiên: "Tôi chỉ là một cảnh sát viên quèn, làm gì có năng lực ấy. Nếu có thể điều động từng này hình cảnh, Hứa gia đã sớm xong đời với tôi rồi."

Trên xe cảnh sát lại có một bóng hồng thướt tha bước xuống, là Trần Tố?

Cô ấy đi tới, nói với tôi: "Nhị gia nhận được tin đã lập tức gọi xuống sở cảnh sát huyện. Tôi không đến muộn chứ Lý Lâm? Anh có sao không?"

Hóa ra là như vậy, tôi giơ cái chuông lên nói: "Đã tìm được một phách của Trần lão gia, chúng ta mau về thôi, đừng để trì hoãn quá lâu."

Trần Tố vui mừng cười tươi: "Anh thật lợi hại, không hổ danh là em của Lạc tiên sinh, không làm anh ấy mất mặt."

Tôi gãi đầu ngại ngùng.

Ngẫm lại thì đúng thật là tôi quá liều, đơn thương độc mã xông vào, chỉ dựa vào bầu nhiệt huyết. Hứa gia dày công bày bố như thế, chắc chắn sẽ là một trận chiến đổ máu, thật may có quỷ sai xuất hiện kịp thời.

Cảnh sát thì do Trần gia gọi tới, thế còn quỷ sai thì sao, ai có thể điều động họ? Liệu có phải là Lạc Phong Tiếu?

Hình như Hứa Long Sinh đang phân trần điều gì đó nhưng cảnh sát không nghe, trực tiếp cho người giải đi, không chừa một người nào. Hắn ngồi trên xe cảnh sát, oán hận lườm tôi, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chừng đó đủ để giết tôi đến bảy tám lần.

Mối thù này xem như đã kết chặt.

Nhưng thâm tâm tôi thì bình thản, bởi từ đầu đến cuối, tôi chưa từng chủ động tìm Hứa gia gây chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK