Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao anh biết là có chiếc gương này?" Tôi tò mò hỏi, bởi việc Lạc Phong Tiếu tới nhà Trần Quang, nhất định mục đích là vì cái gương.

Hắn cười: "Anh cậu biết xem bói mà!" Thấy tôi bĩu môi, hắn nói: "Thôi được, không đùa cậu nữa, mấy hôm trước ta dẫn tiểu quỷ ra ngoài tu luyện, đang tìm nơi âm khí nặng thì tình cờ đi vào một cổ mộ. Chủ nhân ngôi mộ sống từ cách đây khá lâu rồi, là một đạo nhân nổi danh thời nam triều. Ông ta có một chiếc tương sinh kính rất có tiếng tăm."

Tôi nói: "Chẳng trách anh không đi làm mà tiền lúc nào cũng rủng rỉnh, hóa ra là làm mô kim hiệu úy à?"

Lạc Phong Tiếu gõ đầu tôi: "Anh của cậu ngồi im trong nhà cũng có người mang tiền đến tận cửa, còn phải đi trộm mộ ư? Cái lỗ tai cậu không xé không được. Trọng tâm, phải nghe vào trọng tâm!"

Tôi ôm cái tay vừa bị hắn véo đau điếng, thầm mắng cái đồ thâm độc, tai là nơi nhạy cảm, kết quả lại bị hắn véo nốt bên còn lại.

"Cổ mộ có dấu vết bị trộm, thời gian chưa lâu, ta liền phán đoán cái gương chưa đi xa được, liền cố ý nghe ngóng, rất nhanh đã phát hiện nó được Trần Quang mua lại."

"Chiếc gương này lợi hại lắm à?"

"Tương sinh kính hay còn gọi là nhân duyên kính, là đạo nhân dày công chế tạo vì lòng thương xót phàm nhân bi lụy thất tình lục dục. Nó có thể tạo ra ảo giác ý nghĩ của chính bản thân, tiền tài tửu sắc, cậu muốn gì cũng có. Ông ta hy vọng sau khi trải qua, phàm nhân sẽ nhận ra được sự giả dối của thế gian, dụng ý là tốt."

"Thần kỳ vậy ư?" Tôi kích động.

Lạc Phong Tiếu cười ha hả: "Đáng tiếc, tuy có dụng ý tốt, nhưng ông ấy quá coi thường sự biến hóa của nhân tâm. Đến người tu đạo còn phải không ngừng đấu tranh với sự hấp dẫn của thất tình lục dục nữa là phàm nhân? Người nào sa chân vào, sẽ chỉ càng lún càng sâu, mà cái gương trong quá trình biến hóa ảo giác từ suy nghĩ, nó cũng sẽ cướp đi tinh khí của người đó."

"Thứ mà tấm gương phản chiếu chính là nội tâm của một người. Trần Quang có bà vợ ác độc, nên nuôi tiểu tam bên ngoài, bởi vậy hắn không tự thoát ra được. Mà vợ Trần Quang thì luôn nghi ngờ chồng có tình nhân, cho nên đã thấy ảo giác có phụ nữ đi vào nhà, đây đều là những nơi xấu xí trong nội tâm của họ."

"Triệu Tiểu Quý thì sao? Thứ hắn động tâm là tình dục à?"

"Đúng vậy, một khi động dục niệm, trong nội tâm có ma thì người tu đạo càng khó kìm chế hơn. Hắn sa vào tình dục, nghĩ sao sẽ tạo ra ảo ản như thế, cho đến khi cơ thể suy nhược mà chết mới thôi."

Tôi thầm mặc niệm, Triệu Tiểu Quý ham tài háo sắc, lần này coi như xong đời.

Ngẫm nghĩ một chút, tôi nói: "Nếu thấy kẻ nào ngứa mắt, có thể tặng hắn cái gương không?"

"Há, não hạt dưa mà suy nghĩ cũng nhanh đấy, nhưng vẫn chưa đạt được vấn đề, hãy tiếp tục suy nghĩ đi."

Tôi liền bám riết lấy mà hỏi, bị quấy rầy, Lạc Phong Tiếu nhăn mặt nói: "Rảnh lắm à? Thay vì quấn lấy ta, cậu đi làm việc chính sự đi. Phải rồi, dạo gần đây cậu làm ăn ế ẩm lắm đúng không, để ta tìm cho cậu mối buôn bán."

Rất nhanh, Trần Tố đã lái xe tới cửa hàng, mang theo rất nhiều quà cáp, nhưng chỉ thấy có mình tôi mà không thấy Lạc Phong Tiếu đâu thì cảm xúc hơi hụt hẫng.

Tôi thở dài, yêu Lạc Phong Tiếu không phải là một lựa chọn sáng suốt, đáng tiếc là với thân phận của mình, tôi không tiện nhiều lời, chỉ hu vọng tự cô ta có thể nhận ra.

Theo xe Trần Tố đến khu biệt thự Hương Sơn, vào nhà một thương nhân giàu có. Hóa ra nhà thương nhân này gặp chuyện khó khăn, nghe ngóng được Trần gia có quen chúng tôi liêng nhờ cô ấy giúp. Ban đầu Trần Tố gọi cho Lạc Phong Tiếu, nhưng không biết hắn cố ý tránh mặt hay là thấy phiền mà đẩy cho tôi.

Thương nhân tên là Thạch Đào, mới hơn 30 tuổi, đã thành lập được một số công ty đứng tên mình, đồng thời được bình chọn là top 10 doanh nhân trẻ xuất sắc của huyện thành. Có thể thấy anh ra trẻ trung sung mãn, vầng trán cao rộng, đúng là có phúc tướng. Nhưng hai hàng lông mày lại khá thưa, chứng tỏ nửa đời sau sẽ khá bình đạm, còn gặp chút trở ngại.

Thạch Đào hỏi: "Tiên sinh xem giúp xem tôi bị làm sao?"

Tôi cười, đây là bài kiểm tra mình, nói: "Thạch tiên sinh đang tuổi phong độ, sự nghiệp hưng vượng, không bệnh không nạn. Lúc vào cửa tôi đã nhìn rồi, mặc dù tổng thể căn nhà khá là bình thường, nhưng căn phòng phía cuối tầng hai lại có tà khí, người gặp chuyện đang ở trong đó."

Thạch Đào kinh ngạc nhìn Trần Tố, cô ấy nói: "Anh đừng nhìn tôi làm gì, tôi không nói gì hết đâu. Anh đừng thấy Lý Lâm còn trẻ mà coi thường, anh ấy rất từng trải đấy. Việc nhà Hàn gia chính là anh ấy làm mà, Hàn lão nhị còn mấy lần mời về làm cố vấn nhưng anh ấy không chịu."

Giờ thì Thạch Đào mới cười tươi bắt tay, chủ động xin lỗi tôi. Nguyên nhân là trước đó cũng có mấy tay lừa đảo giang hồ tới, khiến sự tình loạn hết cả lên.

Chúng tôi lên tầng 2, trong căn phòng cuối hành lang có một cô gái đang ngồi, tinh thần rất kém, chân tay bị trói.

"Thả chị ấy ra."

Thạch Đào nói: "Lý tiên sinh, tinh thần vợ tôi không khỏe, còn gây tổn thương người khác nên tôi mới trói lại."

"Không sao." Tôi thắp một nén trấn hồn hương, mùi thơm phảng phất, chị gái liền thở dốc, ánh mắt đã có thần hơn. Lại dán một lá cản quỷ phù lên người chị ta để đề phòng tình huống xấu.

Thạch Đào nói chuyện với vợ, xem ra là một người chồng tốt, nhưng chị gái không để ý tới anh ta, chỉ lau nước mắt mà nói muốn ly hôn.

Hai vợ chồng kể lại đầu đuôi sự việc cho tôi nghe. Hóa ra Thạch Đào tuổi trẻ sung mãn, khó tránh được có chút trăng hoa trai gái. Anh ta cũng thích thú sự đào hoa nên có quan hệ thân mật với mấy cô gái bên ngoài. Vợ anh ta xuất thân con nhà quyền quý, chứng kiến nhiều nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vốn dĩ chuyện đã êm đẹp, ai ngờ cách đây ít lâu thì có một nhân tình tên là Bí Nhã của Thạch Đào mang thai, uy hiếp anh ta phải ly hôn, còn đến làm loạn cả ở công ty lẫn ở nhà. Kiểu tiểu tam này rất thường thấy trên TV hay báo đài.

Thạch Đào không chịu nghe theo, vợ anh ta xuất thân cao quý, có thế lực, làm sao có thể ly hôn?

Rồi cứ như vậy, chuyện ngày càng ầm ĩ, Thạch Đào liền hạ ác tâm, cho người bắt Bí Nhã đến bệnh biện phá thai, cho cô ta một khoản tiền coi như kết thúc việc này.

Ai ngờ Bí Nhã lại tự sát, lúc chết mặc bộ váy đỏ, còn để lại thư tuyệt mệnh, nói rằng sẽ biến thành lệ quỷ không để yên cho gia đình Thạch Đào.

Thạch phu nhân đêm hôm đó liền trúng tà, trở nên khác thường, chị ta còn không biết kiếm được ở đâu một mảnh vải đỏ, chính là mảnh vải Bí Nhã đã thắt cổ.

Cả ngày Thạch phu nhân cứ lẩm bẩm tự nói những chuyện riêng tư về Thạch Đào, rồi còn phát điên đòi cào cấu người khác. Thêm nữa, một số những vật dụng Bí Nhã thích dùng lúc còn sống cứ tự nhiên xuất hiện trong nhà, dù mang vứt đi thì cũng sẽ tự quay về.

"Tấm vải đỏ đâu, đưa tôi xem thử."

Cầm tấm vải mà Thạch Đào đưa, quả nhiên nhiễm đầy âm khí. Tôi lấy gương bát quái ra, tìm quanh căn biệt thự, cuối cùng phát hiện một bóng ma bên dưới tầng hầm, nó trốn trong một góc, run rẩy.

"Ra đây, ta nhìn thấy ngươi rồi, còn sống thì phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, chết rồi vẫn muốn làm càn à?"

"Tất cả là tại hắn, hắn nói sẽ kết hôn với ta, vậy mà lại bắt ta phá thai, ta hận hắn, ta hận hắn!" Ma nữ căm ghét nói.

Tôi hỏi: "Ai dạy ngươi cách biến thành lệ quỷ?"

"Ta không nói!"

Tôi rút cái thước sắt ra quát: "Không nói? Ta chỉ cần một cú đánh là cho ngươi hồn phi phách tán!"

Ma nữ sợ phát run, bắt đầu kể hết sự việc cho tôi nghe. Hóa ra sau khi bị mất con, có một người phụ nữ tên là Phan Nguyện đến tìm Bí Nhã, cô ta cũng là một trong những tình nhân bên ngoài của Thạch Đào. Cô ta khuyên Bí Nhã rằng có sống cũng chẳng ý nghĩa gì, chi bằng hóa thành lệ quỷ mà giết thạch đào, trở thành đôi vợ chồng ma cũng tốt.

Nghe cô ta nói, Bí Nhã như bị mê hoặc, đêm hôm đó liền tự sát. Người phụ nữ kia lại xuất hiện, bắt lấy hồn ma Bí Nhã, dùng bùa chú điều khiển nó tới hại nhà Thạch Đào.

Tôi rút một lá bùa ra, thu hồn ma Bí Nhã vào, khi nào thích hợp sẽ tiễn xuống âm tào.

Thạch Đào chờ ở bên ngoài, lo lắng hỏi: "Lý tiên sinh, chuyện ổn chứ?"

"Anh có quen cô gái nào tên là Phan Nguyệt không?"

Anh ta sửng sốt, ánh mắt có chút né tránh: "Tôi...sao cậu lại biết? Tôi...đã rất lâu không liên lạc với cô ấy rồi."

Hóa ra Phan Nguyệt là tình nhân của Thạch Đào mấy năm về trước, cô ta biết một chút thuật pháp, và giúp đỡ anh ta khá nhiều trong kinh doanh. Thế nhưng cô gái này quá tham lam, Thạch Đào không chịu được, cộng với việc anh ta sắp kết hôn nên đã nghĩ cách chia tay cô ta.

"Á!!!" Đột nhiên có tiếng phụ nữ hét chói tai bên ngoài, tôi xông ra thì thấy Thạch phu nhân ngất dưới đất, một người phụ nữ ghì lấy cổ chị ta.

Tôi quát: "Dừng tay! Cô là người tu đạo, sao lại dùng thuật pháp để hại người?"

"Hóa ra là ngươi phá ma nữ của ta?"

Cô gái tên Phan Nguyệt này lại là Tam ni cô của phái thiên linh, hôm qua cũng tham gia âm dương hội, còn đứng thứ tư trong cuộc tỉ thí thứ nhất. Lẽ nào vì bị Thạch Đào bỏ rơi nên mới đi tu?

"Lý Lâm, giao Thạch Đào ra đây, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống."

Tôi nổi giận nói: "Tôi đạt hạng nhất cuộc tỉ thí, cô chỉ thứ tư mà khẩu khí ngông cuồng nhỉ. Cô mê hoặc Bí Nhã, xui khiến cô ta tự sát, lại còn sai quỷ hồn đi hại người, thủ đoạn thật độc ác."

Tam ni cô cười lạnh: "Cùng lắm chỉ là cái mạng hèn, thích giết thì giết. Ta học thuật pháp chính là vì tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm cái đó."

Tôi nói: "Như vậy là được quyền tùy ý giết người ư? Cô dừng tay lại ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Cô ta tỏ ra khinh bỉ: "Gã sọ mềm Hứa Long Sinh sợ ngươi chứ bà cô đây không sợ. Ngươi không biết tốt xấu, lại đi giúp phàm nhân đối phó ta. Ta phải cho ngươi chết!"

Cô ta lẩm bẩm niệm chú, một lúc thả ra ba bóng ma, cũng có chút bản lĩnh.

Tôi xoay chiếc nhẫn thỉnh Tần Đại ra, hắn đã trở thành quỷ tướng, đôi mắt trắng dã, sát khí toàn thân trầm trầm, ba bóng ma kia không dám tiến lên.

"Nghe nói ngươi có một quỷ tướng, hóa ra là thật, nhừng đừng tưởng sẽ dọa được ta. Xem bản lĩnh của ta đây!"

Tam ni cô đột nhiên rút ra một tấm khăn màu đỏ tươi, ném lên đầu Tần Đại, tôi khịt khịt mũi, có mùi khai rất lạ, vội kêu lên: "Tần Đại, mau tránh ra, đó là nước âm quỳ tinh, không được đụng vào."

Máu chó đen và máu gà hiển nhiên là khắc tinh của ma quỷ, có tác dụng trừ tà. Thực tế thì bên cạnh đó, một số thứ không sạch sẽ cũng có thể trừ tà, nước tiểu phụ nữ là một trong số đó.

Tần Đại hoảng hồn la lên một tiếng, bị cái khăn quấn vào đầu, cơ thể đột ngột cứng ngắc, chân nhũn ra như muốn ngã. Tam ni cô rút lá cản quỷ phù ra, hướng vào ngực hắn mà dán.

"Hổ không gầm, cô lại tưởng tôi là mèo con à. Khống chế quỷ tướng thì nghĩ tôi không có chiêu nào khác ư?"

Tôi rút thước sắt ra, trấn lui ba quỷ hồn, Tam ni cô cầm kiếm gỗ đào giơ lên đỡ, rắc một tiếng bị gãy làm đôi. Tôi hất cái khăn khỏi đầu Tần Đại, hắn vốn là một tướng quân cao ngạo, lại bị cái khăn tẩm nước tiểu úp lên đầu, liền nổi trận lôi đình.

Tam ni cô hét lên một tiếng, rồi xông ra cửa chạy trốn. Tôi vội đuổi theo, chỉ thấy một chiếc xe màu đen đón cô ta đi, Hứa Long Sinh ngồi ngay trên ghế phụ, nhìn tôi nở nụ cười nham hiểm: "Lý Lâm, đêm nay tới đây thôi. Cuộc tỉ thí tiếp theo chính là lúc chết của ngươi!"

Trần Tố đỡ Thạch phu nhân đi nghỉ ngơi, Thạch Đào thì rối rít cảm ơn tôi, đưa tôi tấm séc năm vạn tệ, tôi chẳng khách sáo mà cầm lấy, dặn anh ta lập một lễ cúng tế cho Bí Nhã, sau này cô ta không về quấy phá nữa.

"Lý tiên sinh, phải làm sao với Phan Nguyệt kia, cậu cho tôi hướng giải quyết với!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK