Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không ngờ tôi lại bị yểm bùa ngay ở đây. Ai mà nghĩ được trong cháo có trùng cơ chứ, hại bao nhiêu người trúng chiêu. Tôi thấy bực tức, dân chúng đến dâng hương cầu phúc, sao lại phải chịu tội nghiệt?

Thấy có người vẫn còn đang nhận cháo, tôi xông tới la lên: "Mọi người đừng ăn, cháo này có vấn đề." Tôi ném vỡ mấy cái bát, thậm chí lật đổ cả nồi cháo.

Người nấu cháo là hai thanh niên, họ quát: "Anh ở đâu đến đây làm loạn?" Rồi xắn tay áo định đánh tôi.

Tôi nhảy lên bàn: "Mọi người đừng ăn cháo, cháo này không sạch sẽ đâu, bên trong có giòi, ăn về sẽ đau bụng tiêu chảy đấy."

"Sao ta không thấy gì? Tiểu tử, đừng làm người khác hoang mang."

"Phải đấy, miếu Hổ Quỷ năm nào cũng phát cháo, ta ăn có làm sao đâu?"

Tay đạo sĩ chuyển tròng mắt, đứng ra kêu lên: "Mọi người đừng nghe hắn nói bậy, hắn là tên ăn trộm, lần trước đến trộm tiền hương hỏa thì bị chúng tôi bắt quả tang, nên giờ đến phá rối đấy. Hôm nay là ngày hổ tướng quân đản sinh, đừng để hắn làm loạn."

Dăm ba câu tên đạo sĩ đã hắt cái xô bẩn lên đầu, vội vàng giải thích, đáng tiếc xưa nay thanh danh miếu quỷ hổ rất tốt, càng nói thì càng chẳng ai tin.

Thấy hai đạo sĩ sấn tới muốn bắt, tôi vội đẩy đám người ra, chuồn mất. Chạy đến bìa rừng mới thoát được sự truy đuổi, tôi lấy làm lạ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Chợt tiểu quỷ trong cái ô nói: "Ca ca, đi mau, có người đuổi tới."

Tôi quay đầu thì thấy hai đạo sĩ trẻ kia dẫn theo một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng chạy về phía này. Ánh mắt lão đạo sĩ rất nham hiểm, nói: "Tiểu tử, làm hỏng chuyện của ta còn muốn chạy?"

Nghe lão nói thế thì không còn nghi ngờ gì vào suy đoán của mình nữa, tôi nói: "Dân chúng đến miếu dâng hương, sao ông lại yểm bùa họ, chẳng phải làm vấy bẩn thanh danh miếu quỷ hổ sao?"

Lão cười nham hiểm: "Ngươi nói đúng, ta chính là muốn làm hỏng thanh danh miếu đấy. Ăn cháo của ta, chẳng bao lâu sẽ bị vỡ bụng mà chết. Tới lúc ấy mọi người đều cho rằng miếu này có vấn đề, chỉ muốn đập bỏ, mục đích của ta thế là đạt được."

Thật khó hiểu, chỉ một cái miếu nhỏ vùng nông thôn, kẻ đạo sĩ như lão lại không bỏ qua được ư? Đáng tiếc lão không trả lời nghi vấn của tôi, chỉ hô: "Bắt lấy hắn!"

Hai đạo sĩ trẻ tuổi dán lá bùa lên trán mình rồi xông tới, tôi vội né tránh thì tên bên phau vung quyền vào mặt. Giơ tay lên đỡ, cánh tay bị va chạm đau không tưởng.

"Tiểu tử khí lực khá đấy, đỡ được đại lực phù của ta."

Lá bùa dán trên trán hắn là vấn đề, tôi vội ném ra một túi tro hương, hét lên: "Xem ám khí của ta!"

Tên đạo sĩ vung tay đấm vỡ cái túi, lập tức tro hương văn tung tóe vào mắt mũi, tôi liền xông rới đấm thẳng vào mặt hắn.

Bốp! Tên đạo sĩ ngã ngửa ra sau. Xem ra bùa này chỉ có thể tăng sức tấn công, chứ không giúp tăng lực phòng thủ. Tên còn lại xông lên, tôi trừng mắt, sử dụng nhiếp hồn thuật. Trong Âm Hoa Kinh có ghi, chỉ cần hồn lực của bản thân mạnh hơn sẽ có thể chấn nhiếp đối phương.

Bị tôi lườm, ánh mắt hắn dại đi, đứng như trời trồng. Lão đạo sĩ kinh ngạc: "Được lắm, hóa ra là đồng đạo. Đáng tiếc hôm nay gặp ta, coi như ngươi xui xẻo." Hắn lấy một lá bùa ra, miệng nhẩm đọc: "Thiên hỏa dương, địa hỏa âm, lôi đình mãnh hỏa, tịch lịch phi diệm, cấp cấp như lệnh!"

Lá búa bắn vọt ra, hóa thành một mũi tên lửa, lao vút về phía tôi. Tôi vội nhảy sang một bên tránh, lão đạo sĩ hô vang một tiếng, mũi tên uốn lượn nửa vòng, đuổi theo.

Chạy nhanh nấp sau một gốc cây, phùng, mũi tên trúng ngay thân cây, lửa đốt một mảng lớn. Chợt phía trước có bóng đen xuất hiện, vẫy tay với tôi, đó chẳng phải kẻ tối qua đã đến chuyển lời mời ư? Tôi liền chạy qua, hắn choàng xích sắt vào cổ tay tôi, giật mạnh, lập tức khung cảnh xung quanh biến đổi, nhất thời lâm vào âm u tĩnh mịch.

Đã có kinh nghiệm, thấy quỷ khí trùng trùng, tôi hỏi: "Lại đến quỷ vực?"

"Đây không phảu quỷ vực, mà là âm miếu."

Trong bóng tối xuất hiện mấy đốm sáng âm u, dần dần nó rõ ràng lên, dẫn thẳng đến một ngôi miếu lớn. Mặc dù miếu đen sì, nhưng trông nó giống hệt với miếu quỷ hổ.

Quỷ sai dẫn tôi vào, bên trong bài trí cũng y hệt, có một người đàn ông trung niên đứng đó, tóc búi cao, thân khoác trường bào, khí tức oai phong ngạo nghễ. Loại người này không phú thì cũng quý, cao cao tại thượng, khí chất mà trước giờ tôi chỉ cảm nhận được ở Lạc Phong Tiếu.

Thấy tôi không nói gì, người đàn ông cười hiền: "Mạo muội mời khách quý đến đây, xin thứ lỗi."

Tôi vội đáp: "Còn chưa biết quý tính đại danh, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

"Hồi nhỏ cậu đến miếu dâng hương, tôi đã gặp cậu rồi. Lúc đó cậu bị đậu mùa, ông nội cậu đến cầu phúc để cậu khỏi bệnh."

Chuyện này thì tôi nhớ, lúc ấy chỗ tôi chưa có vaccine phòng bệnh, dịch đậu mùa đã giết rất nhiều trẻ em, nên ấn tượng để lại rất sâu. Ông nội dẫn tôi đến miếu Hổ Quỷ, dập đầu lạy Sơn Thần, cầu xin ngài phù hộ, sau đó bệnh tình liền tiến triển tốt.

"Gần đây nhất, cậu sửa sang lại mộ phần, gom di cốt về, quên rồi sao?"

Tôi ngạc nhiên: "Ông chính là chủ nhân nấm mộ đó? Lẽ nào ông...ông là..."

Ông ta ngạo nghễ nói: "Không sai, ta chính là chủ nhân miếu quỷ hổ, sơn thần của Hổ Khâu. Nhân dân đã tạc tượng cúng bái, tôn xưng ta là Hổ tướng quân."

Hóa ra là ông ấy thật, chuyện này sao có thể, trước mặt tôi là một vị thần ư?

Nguyên thánh quân thu liễm lại uy nghiêm, nói: "Lúc sinh thời có công, sau khi chết ta được hoàng thượng sắc phong, lập nhiều ngôi miếu để dân chúng cúng tế. Sau này nhận được lá bùa ngọc hư pháp, trở thành âm thần mà trấn thủ ở đây, chỉ muốn được hương khói trường tồn."

Tôi chép miệng: "Ông đã là âm thần, sao lại để bị người ta đào mộ?"

"Tuy là âm thần, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là vong hồn, có nhiều mặt hạn chế, không thể tùy tiện nhúng tay vào việc dương gian. Đám người kia thừa cơ ta chưa chuẩn bị mà quật mộ, khiến giờ ra khỏi miếu ta cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng muốn làm gì thì làm."

"Vậy ông biết rõ chuyện xảy ra trong miếu chứ? Có đám đạo sĩ đang phát cháo yểm bùa, muốn phá hủy thanh danh miếu quỷ hổ, lẽ nào chúng muốn đối phó với ông?"

"Không sai, đám người đó đến đây là vì ta. Mặc dù ban đêm ta có thể hiển linh, nhưng ban ngày lại chẳng có cách nào. Cậu có nguyện ý giúp ta trừ đám tiểu nhân này không?" Ông ta nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.

"Đương nhiên!" Tôi đồng ý không chút do dự.

Chưa tính đến việc Nguyên thánh quân này có ân với mình, mà riêng đám đạo sĩ đã muốn hại tôi, còn dùng tà thuật yểm bùa dân lành, sao tôi có thể ngồi im mặc kệ. Nếu tôi là người bình thường thì hiển nhiên phải bó tay, nhưng bản thân cũng có chút thực lực, phải làm sao cho không hổ thẹn với mình.

"Ha ha, tốt lắm, tuy bản lĩnh chưa bằng ông nội, nhưng tính cách thì là một khuôn đúc ra!"

Tôi gật đầu, cau mày nói: "Có điều lão đạo sĩ kia rất lợi hại, lão biết sử dụng một loại hỏa diễm phù, tôi không phải đối thủ của lão."

Nguyên thánh quân cười: "Không lo, ta có cách giúp cậu. Đạo sĩ kia tên là Vương Hiển, xuất thân từ Thanh Vân sơn, rất giỏi dùng hỏa diễm phù, nhưng muốn xử lý hắn cũng dễ thôi."

"Lại là Thanh Vân Sơn?" Tôi tặc lưỡi.

"Sao vậy?"

Tôi bèn kể chuyện Hàn lão gia bị âm tài thạch hại cho ông ấy nghe, người thi pháp tên là Tề Hoành, cũng đến từ Thanh Vân sơn. Nguyên thánh quân trầm ngâm một lát, nói: "Hóa ra bên phía núi Linh Ngưỡng cũng xảy ra chuyện ư, chẳng trách mười mấy năm gần đây xung quanh khu này rất bất ổn, ma quỷ hoành hành."

"Ai da đau quá, ca ca!" Đột nhiên tiểu quỷ la lên. Hóa ra lúc chúng tôi mải nói chuyện, nó thấy trên ban thờ có đồ cúng, lén lấy trộm, bị quỷ sai đánh vào tay. Nguyên thánh quân nhìn tiểu quỷ thì chợt biến sắc: "Cậu biết lai lịch của tiểu quỷ này không mà dám dẫn nó đi lung tung?"

Tôi lắc đầu.

Nguyên thánh quân than thở một tiếng: "Lai lịch tiểu quỷ này rất dị thường, đến ta còn phải đề phòng. Cũng không biết đối với cậu là phúc hay họa. Thôi, cậu cầm cái nón lá này đưa cho nó đội, sẽ không ai nhìn ra được xuất thân của nó."

Ông ta xua xua tay, quỷ sai liền lui ra, tiểu quỷ mừng rỡ lấy đồ cúng bỏ vào miệng. Chiếc nón lá mà Nguyên thánh quân đưa sao quen thế nhỉ, đúng rồi, chẳng phải giống cái của tên sắc quỷ kia ư? Hắn còn dùng nó để ra điều kiện với Dao cô nương.

"Tên sắc quỷ đó vốn là đồng tử dưới trướng của ta, ăn trộm đồ củ ta rồi bỏ trốn. Sau này gặp, cậu cứ trực tiếp đánh chết cho ta."

Chợt trong miếu sáng lên, hương thơm ngào ngạt, Nguyên thánh quân chỉ tay lên nóc miếu, trên đó có một hình ảnh động. Rất nhiều người đang quỳ lạy dập đầu dâng hương, chỉ khác một điều, những hình ảnh này đều ngược.

"Đây là âm miếu, tương thông với dương miếu, lễ tế đã bắt đầu, cậu phải nhanh lên."

Tôi nhìn thấy lão đạo sĩ Vương Hiển đang giả bộ ban lời phúc đức cho dân chúng, bên cạnh còn có hòm công đức, vô liêm sỉ nhận tiền cúng viếng của họ.

"Vương Hiển rất giỏi dùng hỏa phù, nước có thể dập lửa, ta có hai bùa chú đại và tiểu mộc lang. Với hồn lực của cậu, dùng đại mộc lang thì hơi quá sức, nhưng thừa đủ để dùng tiểu mộc lang."

Nguyên thánh quân ghé vào tai tôi nói nhỏ mấy câu.

"Nhớ lấy! Dân chúng vì ta mà đến dâng hương, ta không thể ngồi nhìn họ gặp nạn."

Ông ta phất tay áo, một luồng âm phong chợt nổi, thổi thốc tôi lên, chỉ nháy mắt đã thấy mình xuất hiện ở sau miếu Quỷ Hổ.

Đám người đằng trước đang chen lấn cúng bái, không ai để ý đến tôi. Tiểu quỷ đội chiếc nón lá, chạy tung tăng dưới ánh mặt trời, cũng chẳng bị ai phát hiện.

Lễ dâng hương miếu hổ quỷ chia làm ba bước, một lá phát cháo, hai là dâng hương, ba là gột rửa bụi trần. Hai tên đạo sĩ trẻ đang đứng gác bên ngoài, tay cầm cành liễu, qua loa phết nhẹ vào đầu những khách hành hương.

"Nhìn thấy không, dụ hắn ra ngoài cho ta!"

Tiểu quỷ rất nhanh nhẹn, chạy qua cắn một cái vào bắp chân một đạo sĩ, hắn lá lên oai oái ngã ra đất, bất tỉnh. Tên bên cạnh luống cuống, nhưng nhìn quanh chẳng thấy ai, đang ngơ ngác thì cũng bị cắn một cái.

Thấy hai tên ngã xuống, tôi ngây người, tiểu quỷ này lợi hại thật.

Tôi đến trước mặt những người dâng hương, nói: "Hai sư huynh đệ kia mệt rồi, phiền mọi người khiêng họ vào trong nghỉ ngơi. Tôi sẽ phụ trách việc gột rửa bụi trần."

Thừa lúc mọi người không để ý, tôi đặt một lá bùa ở ngay vạc nước, đó là phù do Nguyên thánh quân vẽ, có thể tiêu trừ bùa yểm. Dùng cành liễu nhúng vào nước, sau đó bôi lên đầu mọi người, cho đến chạng vạng tối thì dân chúng đã thưa dần.

Đã đến lúc ra tay, tôi thầm nói.

Đột nhiên, phía sau bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, tôi giật nảy mình, cả ngôi miếu cũng chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK