Có Lạc Phong Khiếu áp trận, lá gan của tôi lớn hơn rất nhiều, nói: "Có phải phái cản thi các ông có một cặp anh em song sinh? Lần trước hai tên đó liên thủ đối phó tôi. Ông giao chúng ra đây, tôi sẽ trả lục cương cho ông."
Đạo sĩ giật mình: "Hóa ra là ngươi, hai huynh đệ bọn chúng vốn sẽ được tham gia đại hội âm dương, bị ngươi hủy cương thi, chỉ có thể quay về. Tốt lắm, ta đang muốn tìm ngươi báo thù, đỡ tốn thời gian. Các đạo hữu, cùng nhau đánh hắn!"
Tôi ngẩn người, chuyện này là sao vậy? Tất cả đều là người tu đạo, sao lại có kiểu băng đảng đánh nhau? Mặc dù có thước sắt và tro hương trong tay, nhưng đối với người sống thì vô dụng, tôi vội quay sang nhìn Lạc Phong Tiếu, ai ngờ bàn chân hắn như bôi mỡ, chạy trốn còn nhanh hơn cả tôi.
"Đi mau, chúng ta hẹn nhau ở linh trạch của Dao cô nương!"
Tôi bị bao vây, xô ngã hai tên mà bỏ chạy, giờ mới phát hiện, phái cản thi tuy đông, nhưng bản lĩnh chân tay thấp kém, căn bản chẳng có võ vẽ gì. Sau khi được tăng cường hồn lực, sức vóc tôi đã hơn trước nhiều, dễ dàng đột phá vòng vây.
Có mấy tên còn dán bùa trên trán, bị tôi đưa giật mất, họ lập tức ngã xuống đất lăn lộn, sắc mặt xám xịt trước khi tắt thở. Hóa ra họ không có bản lĩnh thông âm, toàn bộ đều nhờ lá bùa trên trán mới xuống được quỷ vương, đúng là một đám ô hợp.
Chỉ lão đạo sĩ cầm đầu là có bản lĩnh, lão gọi ra hai cương thi, đuổi tôi chạy tới chạy lui. Hốt hoảng chạy mà chẳng nhìn đường, đến khi cắt đuôi được bọn chúng, tôi đã đứng ở một nơi xa lạ, một mình trơ trọi, xung quanh toàn là sương mù.
"Lạc Phong Tiếu! Ca ca! Gọi mấy câu, không có ai trả lời, đúng là tên không có nghĩa khí.
Tiểu quỷ xuất hiện, nó mừng rỡ kêu lên, vốn rất dè chừng Lạc Phong Tiếu, giờ không có hắn ở đây, nó ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Vừa nhìn quanh, lập tức nó như dã hầu được tháo xích.
"Em biết nơi này à?"
"Đây là nhà của em mà, em bị mấy tên người lớn bại hoại đuổi đi."
Hóa ra là như thế, tôi vội hỏi nó có biết đường tới chợ quỷ không, thằng bé còn trẻ con, không biết chợ quỷ là thế nào, nó chỉ nhớ gần đây có một sườn núi Hồng Huyết, rất nhiều ma quỷ tụ tập tại đó.
Uống hết số thuốc Lạc Phong Tiếu đưa, thể lực tôi tăng rất nhiều, đi bộ không biết bao lâu thì trước mặt xuất hiện một dốc núi gồ ghề. Cây liễu cổ thụ lớn đang đung đưa cành lá, y hệt một cái xác khô. Phía sau cây liễu có căn nhà, lộn xộn và đông đúc những bóng ma quỷ.
Tôi lại gần nhìn, hóa ra là bọn chúng đang đánh mạt chược. Có một ác ma toàn thân lông trắng tinh, có lão già mặt xám xịt, còn có một con ma thắt cổ lưõi dài thòng, chính giữa nhất là một công tử diện mạo tuấn tú.
Là Hiên Viên Phi Phi!
Sao tên công tử này vẫn còn ở quỷ vực? Nhìn sắc mặt hắn khá khó coi, trán đầy mồ hôi, có vẻ không được may mắn cho lắm thì phải.
"Hồ! Ta hồ!" Gã ác ma lông trắng lật bài, lớn tiếng kêu lên.
Lão già mặt xám cười sằng sặc, kéo về mình một cái tròng mắt. Tên ma thắt cổ thì ảo não, hắn trắng tay rồi, kêu lên một tiếng rồi bỏ chạy ra ngoài.
"Ngươi cược thua, không được chạy, để đầu lại cho ta!" Ác ma lông trắng la lên, cánh ray dài ra, chụp lấy tên ma thắt cổ, tay còn lại vớ lấy con dao bên cạnh, vèo một cái, cắt cái đầu hắn xuống.
Máu đen bắn đầy mặt bàn, tên ác ma lông trắng cất cái đầu đi, tham lam thè lưỡi liếm cho bằng sạch. Thân hình không đầu của tên ma thắt cổ vẫn còn đi thêm vài bước nữa, sau đó thì tan thành bụi.
Hiên Viên Phi Phi sợ đến xanh mặt, nhảy dựng lên nói: "Thộ, ta không đặt cược nữa. Ta đi đây."
"Không được!" Ác ma lông trắng và lão già mặt xám đồng thanh.
"Ván bài còn chưa kết thúc, không được đi, trừ khi ngươi để một cánh tay ở lại."
Nhìn thái độ hung ác của chúng, Hiên Viên Phi Phi miễn cưỡng ngồi xuống, nét mặt đầy vẻ bất lực.
Lại có một con ma khác đến gia nhập bàn đánh bạc. Trong phòng hiện lên sương mù lạnh giá, cứ mỗi lần thua, lão già mặt xám lại chặt một ngón tay. Nhưng ngón tay của lão rất nhiều, cứ như là chặt không hết được vậy.
Tên ác ma lông trắng thì gian trá nhất, hắn thắng nhiều hơn thua. Hiên Viên Phi Phi cược ít, thua cũng không sợ, chỉ có con ma mới tới là không biết gù, càng thua càng cược, lúc đầu chặt tay, sau đó chặt chân, rồi đến cả tim gan cũng móc ra để lên bàn, máu đen vấy đầy đất.
Tôi chớp mắt mở thiên nhãn, liền trông thấy có một đôi tay trắng bệch xuất hiện trên bàn, rõ ràng bốn con bạc đang chơi không hề biết đến sự tồn tại của nó. Đôi tay giống như từ hư không thò ra, liên tục đổi bài cho ác ma lông trắng, bảo sao mà hắn thắng nhiều như vậy. Hơn nữa, rõ ràng hắn và lão già mặt xám cùng bọn, lão liên tục hủy để bài tới tay hắn.
Hiên Viên Phi Phi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đến khi hết vốn thì chắc chắn hắn sẽ phải chặt tay, chặt chân.
Nhất định tiểu tử này cũng nhìn ra được điểm bất thường, nhưng không dám trực tiếp vạch trần, sợ phải đối đầu với hai ác ma. Có điều, nếu cứ tiếp tục như vậy, dương khí của hắn cũng tổn thất lớn, e là kết cục chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Rất nhanh, con ma mới tới đã thua sạch, bị tên lông trắng chém đầu.
"Ai, còn ai nữa không?"
"Không chơi nữa!" Giọng nói của Hiên Viên Phi Phi đã trở nên hoang mang, khí thế của hắn vừa giảm thì đám ma quỷ càng hung tợn, lão già mặt xám quát: "Không được không được nghỉ, nếu không ta sẽ ăn ngươi, ăn ngươi!"
Ác ma lông trắng ngó quanh, bắt gặp tôi đang đứng xem, liền nói: "Ồ, có một kẻ lạ mặt, ngươi có chơi không?"
Nhìn thấy tôi, Hiên Viên Phi Phi trợn mắt, vội vã lắc đầu ra hiệu. Dù sao thì thâm tâm hắn vẫn có ý tốt, tôi nói: "Không còn sớm nữa, ta chỉ chơi một ván thôi. Nếu thua ta sẽ để mạng lại, nếu ta thắng, ván bài này phải giải tán!"
Hai ác ma nhìn nhau, tựa hồ cảm thấy không thể thua được, gật đầu đồng ý.
Tôi ngồi nhà trên Phi Phi, hắn lén dùng chân đá tôi, nói nhỏ: "Ngươi có mang đồng hồ lô kiếm ở đây không, cho ta mượn, ta cứu ngươi ra ngoài."
Tôi không để ý tới hắn, làm bộ không quen biết.
Sau khi xáo bài thì đến phần chia bài, tôi nhìn đôi tay trắng bệch mò ra, giấu những quân bài tốt xuống dưới cùng. Ác ma lông trắng vênh váo đắc ý, có kẻ tráo bài cho hắn, không thắng không được.
Đánh được nửa vòng, tôi đẩy bài ra: "Hồ, ta thắng rồi!"
"Không thể nào!" Ác ma lông trắng trợn đôi mắt đỏ ngàu, hét lên.
"Nhìn đi, đại tam nguyên. Ngươi không định giở trò đấy chứ?"
Hai ác ma nhìn nhìn nhau, ánh mắt hồ đồ, có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi kéo Hiên Viên Phi Phi đứng dậy, tay hắn lạnh toát, người mềm nhũn, thậm chí còn không có sức đức lên. Lão già mặt xám nói: "Ngươi có thể đi, nhưng hắn thì không. Hắn phải ở lại!"
Ác ma lông trắng lộ rõ bộ dạng đáng sợ, hai mắt chảy máu, nhìn tôi chòng chọc. Tôi hung hăng lườm lại: "Ta là họ hàng của chủ quán cơm, các ngươi mà đụng đến ta, sớm muộn gì ông ấy cũng mang các ngươi đi làm thịt!"
Lúc nói những lời này, tôi kết hợp vận dụng nhiếp hồn thuật, tập trung tinh thần đe dọa tên lông trắng. Hắn chỉ thoáng hoảng hốt đã bị tôi đẩy ngã sang một bên, dắt Hiên Viên Phi Phi bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa, Phi Phi đã không chịu nổi, thở hồng hộc nói: "Đừng chạy nữa, ta không còn sức, cho ta nghỉ một lát."
"Chạy mau đi, bọn chúng mà đuổi tới nơi, ngươi không đánh lại được, sẽ mất mạng đấy."
Câu khích bác khiến hắn nóng mắt, tức tối la lên: "Ta không đánh lại bọn chúng ư? Hừ, chẳng phải chỉ là hai con ma thôi sao, ở ngoài này ta không sợ chúng đâu. Chẳng qua ta không ngờ bị mấy con ma lừa vào trong phòng thôi."
"Vụng chèo khéo chống!" Tôi đả kích: "Nhìn bộ dạng của ngươi xem, nếu ta đến chậm một bước, ngươi đã chết từ lâu rồi."
"Đưa ta mượn đồng hồ lô kiếm, ta quay lại tiêu diệt bọn chúng."
"Kiếm mất rồi."
Tiểu tử này rất láu ca, cứ bám dai như đỉa mà hỏi, tôi khó chịu đành kể lại chuyện cho hắn nghe. Nghe xong hắn mắng: "Đồ khốn kiếp nhà ngươi, lại làm mất đồng hồ lô kiếm và gương bát quái của Dao cô nương? Ngươi có biết hai vật đó giad trị thế nào không? Quỷ vực này giờ lắm người tu đạo xuống như vậy, nếu họ làm khó cô ấy thì sao? Thật hận không thể bóp chết ngươi!"
"Ta đâu có cố ý, đều do tên tiểu tử họ Nghiêm mà." Nhắc đến chuyện này tôi cũng thấy khó chịu, được Dao cô nương giúp đỡ nhiều, mà đến lời xin lỗi còn chưa nói được với cô ấy.
"Hừ, tên khốn kiếp họ Nghiêm! Ta biết rồi, chắc chắn là Nghiêm Phi của Nghiêm gia, bổn thiếu gia đấy chưa xong với hắn đâu!"
Tôi ngắt lời: "Ngươi đừng có hung hăng nữa, biết chợ quỷ đi đường nào không?"
"Biết!"
"Vậy mau tới đó."
"Không đi!" Hắn từ chối.
"Tại sao? Nơi này toàn là ma quỷ, nên sớm rời khỏi thì hơn.
Hiên Viên Phi Phi khó hiểu nhìn tôi: "Không phải vì tham gia đại hội âm dương mà ngươi tới đây ư? Sao lại không biết gần đây quỷ vực xảy ra chuyện gì à?"
Chuyênh này đúng là tôi chẳng biết gì, cũng may hắn liền tiết lộ đến bảy tám phần: "Đại hội âm dương năm nay sẽ có một số quy định được sửa đổi. Bởi những lần trước luôn xuất hiện những kẽ mạo danh trà trộn, cho nên năm nay người tham dự phải có bằng chứng chứng minh mình giỏi thuật pháp. Bởi vậy Thanh Vân quán mới thuận thế mà chủ động mở quỷ nghiệt thạch để mọi người có thể vào quỷ vực bắt ma."
Tức là nếu tôi muốn tham gia, cũng phải bắt một con ma?
"Nói cho ngươi biết, nhân số tham dự lần này rất đông, nếu ngươi có thể bắt được một con ma lợi hại, thanh danh sẽ vang dội, mọi người ngưỡng mộ."
Hóa ra là như thế, bảo sao cả phái cản thi cũng tới đây.
"Hình như ngươi chưa bắt được con ma nào đúng không? Có muốn ta giúp không, chỉ cần ngươi rời khỏi Dao cô nhơng, ta sẽ giúp."
"Nói nhảm cái gì, nếu không có ta thì có khi bây giờ ngươi là một hồn ma rồi đấy. Chỉ đường cho ta đến chợ quỷ đi, ta còn có việc ở đó."
Hiên Viên Phi Phi lắc đầu: "Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, giờ ngươi không tới đó được đâu. Chắc ngươi nghĩ ở chợ nhiều ma quỷ nên muốn đến bắt chứ gì?" Điều hắn nói giống với ý nghĩ bình thường thôi, tôi không đưa ra ý kiến.
"Không đùa đâu, quỷ vực bị nhiều người tu đạo xâm nhập, ma quỷ ở đây đâu ngu, sớm đã nhận ra điểm bất thường. Xích giác đại vương ra lệnh phong tỏa chợ rồi, bất kỳ kẻ nào bén mảng tới đều giết không tha."
Tôi có chút khó xử, vậy phải làm sao bây giờ?
Phu Phi nói: "Có điều ngươi cũng lợi hại đấy, hai con quỷ đánh bài mà không thắng được ngươi. Có phải ngươi có bí quyết gì không, cho ta biết đi, ta bỏ tiền mua cũng được!"