Thôn này không rộng lắm, nhưng sương mù rất dày, từ lúc vào đến giờ mới gặp mỗi thanh niên kia. Bỗng trước mặt có người xuất hiện, trông thấy tôi thì vội bỏ chạy, tôi gọi với theo: "Tạ đạo trưởng, thật tình cờ chúng ta lại gặp nhau."
Đây chính là Tạ lão của phái cản thi, lão cười trừ nói: "Lý Lâm...à không, Lý tiên sinh, thật trùng hợp. Lệnh huynh có khỏe không?" Lão nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ Lạc Phong Tiếu đang ở cạnh tôi.
"Ông muốn gặp anh ta?"
"Không không, ý tôi không phải thế, Lạc tiên sinh là quý nhân, công việc bận bịu, ai lại nỡ quấy rầy." Lão vội xua tay giải thích: "Lý tiên sinh, sáng qua tôi không hề đắc tội cậu, lần trước thì là có mắt không thấy thái sơn, cậu đừng để bụng."
"Không sao. Ông có biết mọi người đi đâu hết rồi không?"
Tạ lão nói: "Trong thôn có pháp trận vây quỷ, đây là một mê trận, dù không lớn nhưng hai mươi người vào thì xác suất đụng mặt vẫn tương đối nhỏ."
"Ông đã bắt được quỷ chưa?"
Tạ lão không giấu diếm, đưa cái chuông lên lắc lắc, có hai cương thi nhảy tới, lão nói: "Ma quủ trong thôn không có cách rời khỏi đây, muốn bắt không khó, mang được ra ngoài mới khó. Đó mới là bài kiểm tra thực sự. Tôi bắt một con quỷ, phong ấn nó vào cương thi, cương thi này coi như nửa người nửa quỷ, sẽ ra được ngoài."
Lão hỏi tôi có dự định gì, tôi ngẫm nghĩ, vẫn quyết định sẽ đến tìm căn nhà có đai lưng đỏ thử vận may. Tôi chỉ có một lá bùa, tức là chỉ mang được một con quỷ rời khỏi đây, đương nhiên phải chọn con nào lợi hại, tránh bị kẻ khác dùng số lượng áp đảo. Đã nhận lời với Lạc Phong Tiếu là phải đạt hạng nhất, không thể mất mặt ngay cuộc tỉ thí đầu tiên được.
Tạ lão khuyên tôi vài câu, nhưng không thuyết phục được, cuối cùng lựa chọn sẽ đi cùng tôi. Ngẫm lại lão già này cũng là muốn lấy lòng Lạc Phong Tiếu nên mới làm vậy, Lưu Cường không ở đây, có thêm một người trợ thủ cũng tốt. Lão già này sợ Lạc Phong Tiếu như thế, sẽ không dám hại mình đâu.
Tôi lấy la bàn ra, rất nhanh đã tìm được một căn nhà âm khí cực nặng, bên ngoài cột một sợi đai lưng màu đỏ.
Cả căn nhà nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi, một bóng đen ngồi chồm hổm dưới đất, gặm một cái xác không còn nguyên vẹn. Nhìn y phục thì hình như là một trong đám người gây chuyện với tôi lúc sáng.
Lệ quỷ ngẩng đầu, máu từ miệng chảy ròng ròng, đôi mắt xanh lét đầy tà khí quỷ dị, nó cười sằng sặc, nói: "Một tên chưa đủ no, lại có tên thứ hai mò tới, cuối cùng cũng được ăn một bữa đã đời."
Tạ lão kêu lên: "Khá khen cho nghiệt súc, dám làm hại người, xem ta thu thập ngươi đây."
Lão lắc chiếc chuông, một cương thi hung ác nhảy tới, lông tóc toàn thân màu xanh, mắt xanh răng vàng, là lục cương. Lục cương nhảy tới, lập tức chiến đấu với lệ quỷ.
Con thanh nhãn lệ quỷ vốn đã hung ác, sau khi ăn thịt người lại càng đáng sợ hơn, rất nhanh đã để lại bảy tám vết thương trên người cương thi.
Tôi xoay cái nhẫn liễu định thả Tần Đại ra, ai ngờ hắn lại chẳng có động tĩnh gì. Tạ lão vội nhắc nhở: "Đừng thả quỷ nô ra, nếu bị dưỡng quỷ địa hút hết là xong đấy."
Tôi nổi nóng, cuộc tỉ thí thứ nhất này căn bản là để đối phó mình mà. Thanh Vân quán biết tôi sở hữu một thanh nhãn lệ quỷ mà vẫn tự tin như vậy, hóa ra là đã có chuẩn bị.
Đột nhiên, con lệ quỷ biến mất, tôi hé mở thiên nhãn, nhìn thấy nó chui xuống đất, rồi lẻn tới chân Tạ lão. Tạ lão còn chưa biết mình đang gặp nguy hiểm thì rầm, pháp thước trên tay tôi đã hung hăng đập xuống.
Lệ quỷ vừa ngoi đầu lên định đánh lén thì trúng một thước, cái đầu nứt toác, máu đen túa ra. Tạ lão sợ đến nhảy dựng, nhăn mặt trợn mắt nhìn, vội nói: "Pháp khí thật lợi hại, còn không cần dùng đến chú ngữ, quả là đệ đệ của Lạc tiên sinh."
Lệ quỷ bị thương, điên cuồng hét lên thê thảm khiến tôi choáng váng đầu óc, lập tức dưới đất có mấy luồng hắc khí toát lên, quấn lấy cổ chân tôi, hai chân liền bất động. Hắn xông tới, giơ móng vuốt sắc nhọn bổ thẳng xuống đầu tôi.
Tạ lão cũng bị quấn chân, nhưng tay vẫn cử động được, bèn lắc chuông đồng gọi cương thi đánh úp từ phía sau.
Lệ quỷ như phát điên, nó không màng đến bị cương thi tấn công, vẫn tiến tới. Tôi căng thẳng, mà đầu thì đau, mắt thì hoa rất khó chịu. Đột nhiên bên ngoài có tiếng rống đinh tai nhức óc, một thân ảnh xộc vào, ôm lấy lệ quỷ ghì xuống đất.
Là Lưu Cường, hình nhân giấy của ông ta vừa giải nguy cho tôi. Cương thi cũng nhào tới, cắn một miếng lớn trên thân lệ quỷ, lập tức hắc khí trói chân chúng tôi rút mất, tôi vớ lấy chuông đồng, vội niệm tróc quỷ chú.
Lệ quỷ gào lên thảm thiết, bị hút vào chuông, đã có lá bùa của Sở Nhất Phi, không sợ nó chạy thoát. Quay đầu bảo hai người mau rời khỏi đây, hôm qua đã có kẻ cảnh báo, căn nhà kiểu này có cạm bẫy.
Chợt ban thờ thần linh trong nhà phát ra ánh sáng đen quỷ dị, một bà lão lưng còng xuất hiện, miệng cười sằng sặc: "Đám tiểu tặc từ đâu đến, dám bắt cả thủ hạ của quỷ vương. Ta phải lột da rút gân các ngươi làm món nhắm rượu!"
"Là mụ?" Tôi lập tức nhận ra, chính là mụ già đuổi theo hai mẹ con ma nữ. Trông thấy tôi, mụ cười nham hiểm: "Tiểu tử, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi, ngươi chạy không thoát đâu!"
Trong lòng thầm than không ổn, quả nhiên Thanh Vân quán cấu kết với Xích Giác đại vương của quỷ vực. Mụ già này làm theo lệnh chúng, ở đây để làm cái bẫy chờ tôi nhảy vào.
Kéttt...rầm! Cửa sổ đóng chặt, cửa ra vào cũng tự khép kín, bên trong lập tức lâm vào tăm tối, đến thiên nhãn cũng không nhìn thấy gì.
Đột nhiên Tạ lão hét lên một tiếng rồi im bặt.
"Này, ông không sao chứ?"
Chợt có luồng âm phong ập tới, tôi vung pháp thước lên, thứ gì đó lạnh như băng đập vào cổ tay tôi, cơn đau kinh người lập tức truyền lên não. Tôi cắn răng rút lá trấn quỷ phù, đẩy văng nó ra.
Lại một con quỷ xông tới cắn vào cổ tôi, đùi cũng bị con khác cắn, một lúc có đến mấy con quỷ tập kích, Lưu Cương vội chạy tới, liều mình giúp đỡ.
"Đừng sợ, đừng sợ!" Tôi cố chịu đau, nhớ đến một câu chú ngữ trấn hung trạch mà Lạc Phong Tiếu dạy, vội nhẩm đọc: "Diểu diểu minh minh, thiên địa hôn trầm, lôi điện phong hỏa, quan tướng lại binh. Nhã văn quan danh, tấn tốc lai lâm, khu trừ u lệ, nã tróc tinh linh, an long trấn trạch, công tại thiên đình."
Một lực ép cực nặng từ trấn áp xuống, trong phòng vang lên mấy tiếng kêu thảm. Giờ thì đã có thể nhìn rõ, bốn con ác quỷ toàn thân vặn vẹo, đau đớn rên la. Là bốn hồn mà nha Vương Đại Truyền, chúng kêu lên: "Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta!"
Mụ già nhảy vọt ra sau lưng tôi, rút cái đai lưng màu đỏ, ghìm chặt lấy cổ tôi. Lập tức hô hấp cực kỳ khó khăn, cái đai lưng có sức mạnh rất quỷ dị, khiến toàn thân tôi lạnh như băng, chẳng có chút sức lực nào. Tạ lão thì ngã trong vũng máu không biết sống chết, Lưu Cương đang ngăn cản bốn hồn ma nhà họ Vương cũng không cách nào lại đây.
"Aaaa!" Tôi nắm chặt sợi đai lưng, lâm vào nguy hiểm cận kề.
Rầm! Đột nhiên cửa sổ bị đạp tung, một mũi tên lửa bằng hoàng phù bắn vào, trúng thẳng mặt mụ già, lửa cháy bừng bừng, mụ gào thét buông tay.
Tôi vội né sang một bên, vốc nắm tro hương hắt hết vào người mụ, toàn thân mụ liền cháy lốm đốm. Rút tiếp một lá bùa, cắn đầu ngón tay dùng máu viết nhanh một chú ngữ trấn quỷ, dán lên trán mụ, muốn hút mụ vào chuông đồng. Thật đáng tiếc, hồn ma mụ già vẫn bị mặt đất hút lấy, tôi không có biện pháp, chỉ đành trơ mắt nhìn mụ biến mất.
"Nhanh một chút!" Tôi đỡ Tạ lão đang hôn mê dậy. Lưu Cương lao ra đạp cửa, nhưng không sao mở được. Tôi rút nguyên dung kiếm ra, la lên: "Trong này có thuật pháp phong ấn, phải dùng kiếm này mới phá được."
Đến trận pháp của sơn thần ở miếu quỷ hổ, nguyên dung kiếm còn phá được, nói gì đến trận pháp ở đây. Một kiếm chém xuống, bóng tôi lập tức tan đi, cánh cửa lớn mở rộng.
Tôi vỗ tay vào má lay tỉnh Tạ lão, máu trên người không phải máu của ông ta. Lúc căn phòng trở nên tăm tối, lão đã nhanh trí nấp sau lưng cương thi, cương thi bị mụ già đâm hai nhát, lão không bị thương, chỉ sợ quá mà ngất thôi.
Bên ngoài không bóng người, chẳng biết ai vừa rồi đã ra ray giúp đỡ?
Tạ lão mang theo ba cương thi, chúng tôi bắt thêm một hồng nhãn lệ quỷ, phong ấn vào. Như vậy là cả ba đều có quỷ cho riêng mình, đang chuẩn bị rời khỏi thôn thì ma nữ ban nãy hiện ra trước mặt.
"Nhìn anh còn trẻ, không tưởng tượng được lại có thể thu phục được Há Xán. Kiếm của anh có thể phá trận pháp căn nhà, nhất định cũng có thể phá mê trận thôn bát quỷ. Anh giúp tôi được không?"
Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu.
"Tại sao?" Ma nữ kích động: "Ban nãy anh nói muốn mang tôi rời khỏi đây mà, sao giờ lại giở quẻ? Đàn ông các anh đều nói khác với làm ư?"
"Tôi đến đây, mục đích chỉ là bắt một lệ quỷ, hoàn thành cuộc tỉ thí. Vì thấy cô đáng thương nên mới muốn mang cô đi. Cô lại bảo tôi phá mê trận này, đám ma quỷ trong thôn sẽ thoát ra đi hại người, vậy là lỗi của tôi rồi."
Ma nữ liền đổi sắc mặt hung ác: "Ngươi không giúp thì ta cướp!"
"Ngươi có cướp cũng vô dụng, không phải người tu đạo, thanh kiếm chẳng có tác dụng gì." Chúng tôi liền rút bùa chú ra, đề phòng ma nữ phát cuồng.
"Dừng tay!" Một tiếng quát vang lên.
Một đại Hán râu rậm xuất hiện từ màn sương mù, cơ thể cường tráng, bên cạnh dắt theo hai lệ quỷ một béo một gầy, cả ba đều là thanh nhãn.
Ba thanh nhãn lệ quỷ? Tôi căng thẳng.
Gã râu rậm nói: "Vị tiểu huynh đệ đừng sợ hãi, bọn ta không có ác ý."
"Định lừa ai? Bọn ra cũng vừa thu phục một thanh nhãn lệ quỷ đây, đâu có sợ các ngươi. Nếu các ngươi dám làm càn, ta sẽ cho các ngươi hồn phi phách tán." Tạ lão mạnh miệng nói, sau đó quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.
"Ý ngươi nói Há Xán? Hắn là tay sai của Thanh Vân quán, bọn ta thì không nghe theo lệnh Thanh Vân quán nên rất kỵ nhau, ngươi thu hắn, bọn ta còn vui là đằng khác."
Gã râu rậm vẫy vẫy tay, màn sương tụ lại, biến thành một cái gương, trên gương là hình ảnh Nghiêm Phi Băng và Sở Nhất Phi, bọn hắn vào mê trận xong thì vội vàng rời khỏi, căn bản không hề ở lại.
"Hôm qua Bạch Vân Tử vào thôn tuyên bố, chỉ cần ai giết được ngươi, hắn sẽ thả tự do cho kẻ đó. Mấy người kia căn bản không tham gia so đấu, chúng chỉ cần trình ra quỷ hồn đã chuẩn bị sẵn từ trước là được."
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, thầm mắng lão già Bạch Vân Tử đúng là khốn nạn: "Nói đi, các ngươi muốn gì?"
Gã râu rậm nói: "Trong này là dưỡng quỷ địa, bọn ta bị thúc đẩy tàn sát lẫn nhau cho đến khi chỉ còn một hồn ma tồn tại, hấp thu hết tất cả mà biến thành quỷ tướng."
"Nghe giống nuôi cổ trùng!"
"Bọn ta đã rất vất vả, rất vất vả mới trở thành thanh nhãn lệ quỷ, có được thần trí đương nhiên nào muốn vụt mất, bởi vậy bọn ta muốn rời khỏi đây. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, bọn ta sẽ hợp sức với ngươi đối phó hai tên kia."
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Thật xin lỗi, ta không thể phá mê trận này được."
"Ngươi không sợ bọn ta giết ngươi?" Gã râu rậm lộ vẻ hung ác, quỷ khí tăng cao. Mấy lệ quỷ sấn tới, áp lực vô hình khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi không dám!"
Một giọng nói cất lên khiến tôi mừng rỡ.