Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu thật là cái đồ chỉ biết làm người khác lo lắng, đi đâu cũng gây rắc rối. Chậc, nếu không có anh trai đây chống lưng chẳng biết cậu làm sao mà sống nữa."

Nghe Lạc Phong Tiếu chế giễu, tôi cũng không tức giận, chỉ bĩu môi: "Cứ gọi hồn tôi lên trước đi, ở đây chỗ nào cũng toàn màu xám xịt, chán lắm rồi."

Tần Đại nhìn tôi với ánh mắt chờ mong, tôi vội bổ sung: "Tôi còn quen biết một đại tướng quân thời cổ, anh có thể giúp đưa hắn lên cho hắn đi chơi ít bữa không, hắn muốn được uống rượu trên đó."

Lạc Phong Tiếu đáp: "Được, bảo hắn hái một cành liễu quỷ về."

Tôi quay sang nói lại cho Tần Đại, hắn vui mừng hớn hở định chạy ra ngoài, tôi giữ tay lại nói: "Đừng về nhà vội, lần trước ta nhìn thấy một con thỏ bố trí cái bẫy ngay bậc cửa nhà ngươi, hình như nó muốn hại ngươi thì phải."

Tần Đại giận dữ: "Lại là đám thỏ chết tiệt ấy, đúng là không giết không được mà. Sớm muộn ta cũng quét sạch hang ổ bọn nó."

Hắn vội đi bẻ cành liễu quỷ về, tôi cuộn nó thành một vòng tròn, niệm chú ngữ mà Lạc Phong Tiếu dạy: "Xích đế luyện tinh, hắc đế phúc thủy, u u minh minh, diểu diểu lạc lạc, hồn hề thượng lạc, cấp cấp như lệnh!"

Giữa cái vòng tròn kết bằng cành liễu xuất hiện một luồng sáng đen, Tần Đại nhảy vào.

"Sao thế, thành công không?"

Tôi gật đầu.

"Được đấy, lần đầu thi pháp đã thành công, không làm xấu mặt anh đây. Cậu nhắm mắt lại đi, đừng nói gì."

Tôi làm theo lời hắn, rất nhanh đã xuất hiện một sức hút cực lớn từ trên trời rơi xuống, kéo tôi lên. Hai bên tai gió thổi ào ào, chẳng biết linh hồn bị hút đi đâu. Hầm hập, bỗng một cảm giác khó chịu nhưng chân thật ùa về, toàn thân tôi nặng trĩu.

"Thành công, mở mắt ra!"

Tôi hé mắt, Lạc Phong Tiếu đang nằm trên ghế sofa, chân bắt chéo, bưng cái ấm sành, uống nước. Đầu hơi đau, tôi dần dần nhận ra, đây chẳng phải là nhà mình ư? Mình đã về phố Ma!

Lạc Phong Tiếu cầm cành liễu quỷ được bện thành vòng, ấn vào trán tôi một cái, tôi liền chìm vào hôn mê, trong lúc mơ hồ nghe hắn nói: "Cậu mới hoàn dương, ngủ một giấc cho khỏe đi đã, mai rồi nói chuyện."

Sáng hôm sau, tỉnh dậy đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân tích cực, có khi còn khỏe hơn lúc trước. Cửa hàng mở cửa, có vài ông bà già tới mua đồ, bị Lạc Phong Tiếu dỗ dành, vung tiền rất thoải mái.

Mấy người già thường chặt chẽ, rất thích mặc cả giá, tôi không ưa lắm, ai ngờ lại bị Lạc Phong Tiếu nói cho phải tự móc tiền ra trả.

Có những người là khách quen, từng đến đây mua bán nhiều lần, họ đều lớn tuổi hơn tôi, một số cũng có cửa hàng trong khu phố, đều có quan hệ với ông nội, tôi phải ra chào hỏi.

Lạc Phong Tiếu vẫy tay với tôi: "Sao không biết mở mồm gọi anh một tiếng, ngủ nhiều quá nên ngơ à?"

Hắn đã cứu mạng tôi, gọi tiếng là anh trai cũng không mất gì, tôi nhỏ giọng lầm bầm. Lạc Phong Tiếu có chút không vui, vung tay vỗ nhẹ vào đầu tôi khiến khách khứa đều bật cười.

"Tiểu Lạc này, cậu là anh trai của Lý Lâm à? Sao tôi không nghe nói thằng bé có anh nhỉ?"

Lạc Phong Tiếu không thay đổi sắc mặt, nói: "Ông cháu có hai người còn trai, một đi ở rể nhà họ Lạc rồi sinh ra cháu. Cháu với Lý Lâm là anh em họ, chắc ông nội không vừa ý nên ít khi nhắc tới cháu."

"Tiểu Lạc này, trông cậu đẹp trai hơn Lý Lâm nhiều." Tôi nghe mà lợm giọng, người khen hắn là một cụ bà phải bảy tám chục tuổi, tóc đã bạc phơ. Từng này tuổi rồi còn me trai đẹp, thật là...

Có chiếc xe dừng ngoài đường, một cô gái yểu điệu bước xuống với chiếc mũ rộng vành. Cô ấy đến trước mặt Lạc Phong Tiếu, nói: "Lạc tiên sinh, tôi đã làm theo lời anh nói, quả nhiên trong nhà đã êm ấm. Có thể mời anh tới xem lại cho ổn thỏa không?"

Lạc Phong Tiếu khẽ gật đầu: "Em tôi còn chưa khỏe hẳn, với lại còn bận một số việc chưa xong. Cô cứ dán lá bùa lên, rồi đốt mấy nén trấn hồn hương, những thứ đó sẽ không đến quấy nhiễu cô nữa."

Cô gái có chút lo âu: "Phải mất mấy ngày nữa? Tinh thần tôi không được tốt lắm, nửa đêm hay bị giật mình tỉnh giấc, cảm thấy rất hoang mang."

"Đừng gấp, thứ đó nhận hương khói của cô, cũng là tích âm đức cho cô. Trần tiểu thư, cô cứ an tâm, nhất định tôi sẽ xử lý chuyện của cô ổn thỏa."

Cô gái gật đầu, một vệ sĩ xách mấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe trên xe xuống: "Anh là Lý Lâm à? Anh trai anh cứ đòi ở nhà chăm sóc anh, tôi mời thế nào cũng không được. Cố gắng chăm sóc cơ thể cho tốt nhé, anh cứ dùng thử mấy thứ này, nếu cảm thấy hợp thì tôi lại mua thêm cho."

Tôi liếc qua, những thứ này đều là hàng cao cấp, nhìn bao bì còn có cả nhung hươu và nhân sâm, rất đắt đỏ.

Tôi với cô ấy bất thân bất sơ, cũng chưa từng làm ăn với nhau, sao lại hào phóng như vậy? Quay sang nhìn Lạc Phong Tiếu, hắn gật đầu nói: "Đã là tâm ý của Trần tiểu thư thì cậu nhận đi, mấy hôm nữa đi cùng anh đến Trần gia, việc này muốn giải quyết được, còn phải dựa vào cậu nữa."

Thấy tôi nhận mấy túi đồ, Trần tiểu thư vui lắm, nói thêm mấy câu rồi mới lưu luyến mà rời đi.

Giờ đã là buổi trưa, mấy người khách mời Lạc Phong Tiếu ăn bữa cơm. Diệp Thúy Hoa ở quán lẩu bên cạnh bừng một nồi canh nóng hổi sang: "Mở ra thử đi, cẩn thận bỏng. Lạc tiên sinh, lần trước anh khen lẩu nhà tôi ngon, tôi làm thêm cho anh một phần đây."

Tôi bĩu môi, Diệp Thúy Hoa này nổi tiếng keo kiệt, bình thường vào quán nhà cô ta ăn, đến tương ớt cô ta cũng muốn thu tiền.

Lạc Phong Tiếu cười: "Cám ơn, hết bao nhiêu vậy?"

"Đừng nói thế, anh là họ hàng nhà tiểu Lý, cũng giống như họ hàng nhà tôi vậy, tôi mời anh miễn phí."

Diệp Thúy Hoa châm lửa nồi lẩu, bỗng quay sang nói với tôi: "Tiểu Lý này, giờ cậu mới tỉnh à? Trẻ tuổi mà lười biếng quá, chuyện gì anh cậu cũng phải đứng ra làm. Mới tỉnh thì ăn thanh đạm một chút mới tốt cho sức khỏe."

Tôi nghẹn lời, nói vậy khác nào bảo tôi đừng ăn lẩu, để mình Lạc Phong Tiếu ăn?

"Được rồi, mọi người về đi, chúng tôi phải ăn cơm."

Lạc Phong Tiếu quay vào trong, thấy ánh mắt tôi là lạ, hắn hỏi: "Có chuyện gì thế? Ốm đến hồ đồ thật rồi à? Sao cứ đứng đực ra vậy?"

Tôi hiểu ra rồi, cô Trần tiểu thư giàu có, và cả Diệp Thúy Hoa keo kiệt nữa, hóa ra đều đến đây vì tên này. Nhìn gương mặt thư sinh của hắn, cử chỉ lại hào hoa phong nhã, chẳng trách lại quyến rũ nhiều phụ nữ như vậy.

Mình sống đến gần 20 tuổi rồi, sao chưa từng gặp được chuyện tốt như thế chứ?

Lạc Phong Tiếu cầm bát cơm, kêu lên: "Còn đứng nghệt ra đấy? Nồi lẩu nóng quá, mau đến giúp anh một tay nào."

Tôi bĩu môi: "Thôi, tự anh ăn đi, đừng phụ tấm lòng của Diệp Thúy Hoa cô nương. Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhìn thì thật thà đấy, vậy mà lại là kẻ phụ nữ chi hữu."

Lạc Phong Tiếu trừng mắt: "Cậu đang mắng anh đấy à, tưởng anh không biết ư? Anh chỉ giúp cô ta vài chuyện thôi, chẳng làm gì khác cả. Mau lại đây, cái này là làm cho cậu đấy, phải ăn hết."

Tôi mở vung, bên trong nồi nước đỏ tươi, mùi cay xộc lên mũi, hóa ra là một nồi huyết bò.

"Cậu vừa mới xuống âm phủ về, phải bồi bổ khí huyết, ăn hết đi, đảm bảo cậu sẽ khỏe lên."

Tôi ăn ngấu nghiến, ném bát đũa xuống mà ợ một hơi dài khoan khoái. Lạc Phong Tiếu hỏi: "Xuống âm phủ một chuyến, cảm giác thế nào?"

"Không tốt chút nào, suýt thì bỏ mạng." Tôi kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra ở quỷ vực cho hắn nghe, nghe xong hắn cười khẩy: "Yên tâm, có anh đây bảo vệ, mấy thứ ma quỷ kia, một tên ta cũng không bỏ qua!"

"Còn tên họ nghiêm thì sao, hắn thật lợi hại, chỉ một lá phù mà suýt lấy mạng tôi rồi." Tôi vẫn còn khá hoang mang khi nghĩ lại.

"Anh đã đoán được hắn là ai rồi. Lúc ấy hắn là đạo sĩ, cậu là hồn ma, trời sinh đã bị khắc chế. Dám dùng tang hồn phù đánh cậu, coi như hắn đã kết thù. Chúng ta giải quyết cho xong chuyện nhà Hàn gia trước đã, đi chuẩn bị đồ đạc đi."

Qua buổi trưa, một chiếc xe cảnh sát tới cửa hàng, là Lâm Lộ và La Thiên. Vừa trông thấy tôi, Lâm Lộ chạy tới vỗ vai, mừng rỡ nói: "Ai da, cuối cùng anh cũng tỉnh. Lần trước thấy anh bị khiêng ra, tôi sợ hết cả hồn, nghe nói anh bất tỉnh mấy ngày liền à, không sao chứ?"

"Cô nhẹ tay chút, sao vỗ mạnh thế, cô không phải phụ nữ à, đừng đánh người bừa bãi chứ."

Lâm Lộ hung hăng vỗ mạnh cái nữa vào vai tôi, đau đến tặc lưỡi.

Xe cảnh sát chạy ra khỏi huyện thành, mục tiêu là Vương gia trang. Lâm Lộ không biết chuyện tôi từng xuống âm phủ nên không hỏi gì. Lần này đến thôn, thấy mọi người đang bận rộn lao động, có nhân khí hơn trước nhiều.

Một số thôn dân đeo khăn tang, Lâm Lộ nói: "Lần trước anh cậu bảo chúng tôi đập hết những bức tượng ác quỷ trong thôn, đáng tiếc vẫn có mấy người quá yếu nên không qua khỏi."

Nhà của trưởng thôn giờ đã bỏ trống, chúng tôi ra căn phòng phía sau, nơi cất cỗ quan tài. Tôi kỳ quái hỏi: "Tề Hoành đã chạy mất rồi, chúng ta còn đến đây làm gì?"

Lạc Phong Tiếu nói: "Phải tìm cho ra thi thể Hàn lão gia, cậu mới có thể trả lời với nhà Hàn gia được."

"Lẽ nào bọn chúng vẫn giấu ở đây?" Tôi ngạc nhiên, một nơi đã bị cảnh sát để ý, mà bọn chúng vẫn dám lưu lại?

"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lạ là tại sao chúng lại mang xác Hàn lão gia đến thôn này à?'

Đây cũng là điều tôi đang thắc mắc: "Tại sao?"

Lạc Phong Tiếu không trả lời câu hỏi mà làm ra vẻ thần bí: "Ừm, đợi trời tối anh sẽ dẫn cậu đi tìm bọn chúng."

Trưa, chúng tôi ăn cơm trong nhà ông cụ, Lạc Phong Tiếu bê cái ghế dựa ra ngoài sân nằm phơi nắng, trông rất thư thái.

"Này, chẳng phải anh nói tối nay sẽ hành động à? Không chuẩn bị gì ư?"

Chợt bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, một chiếc xe tải lớn chạy tới, trên thùng chở mấy con chó đen và ít gà trống, đám vật nuôi đang thi nhau kêu, sủa. Lạc Phong Tiếu bảo mỗi nhà trong thôn mang một con chó và một con gà về, nhưng chỉ nhốt bên ngoài, không cho vào nhà.

Đang thắc mắc không hiểu ý đồ của hắn là gì thì Lâm Lộ hớt hải chạy tới, Lạc Phong Tiếu cười tươi: "Quả nhiên là không nhịn được, giấu đầu lòi đuôi. Gốc rễ của chuyện này vẫn nằm ở nhà họ Hàn, cậu không thắc mắc, rốt cuộc ai là kẻ cấu kết với Tề Hoành à?"

Đương nhiên là tôi rất thắc mắc rồi, Hàn lão đại và Hàn lão nhị đều có hiềm nghi, ai cũng tỏ ra mình là người bị hại.

Lâm Lộ chạy tới nói: "Lý Lâm, không xong rồi, Hàn lão đại đã đi báo cảnh sát, tố rằng cậu hại chết con trai ông ta."

Tôi cả kinh: "Sao có thể? Tiểu tử đó bị người ta câu hồn, tôi đã trấn thân giúp hắn, chỉ cần trong bảy ngày tìm được hồn phách về sẽ không chết. Lẽ nào cô cũng hoài nghi là do tôi làm?"

"Lúc đó tôi có mặt cùng anh, đương nhiên không thể nghi ngờ anh được. Nhưng cấp trên thì khác, đã phái người đi bắt anh rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK