Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi đứng bên ngoài, giữ lấy cửa không chịu đi, kêu lên: "Này, anh đừng quá đáng, có gì thì nói chuyện."

Triệu Tiểu Quý trừng mắt: "Tâm tình ta không tốt, không muốn chữa cho cậu."

"Tôi thêm tiền cũng không được ư? Tôi trả gấp đôi giá."

"Không! Mau đi đi."

"Vậy anh nói điều kiện đi, chỉ cần chữa bệnh cho tôi là được."

Triệu Tiểu Quý kêu lên: "Được, vậy cậu giữ lại tiệm cho tôi không bị phá dỡ, hoặc mở cho tôi một tiệm y quán khác, tiền thuê hàng tháng cậu phải trả, được chứ? Không được thì đi mau."

Thật quá tham lam, tôi làm gì có khả năng ngăn việc phá dỡ, lại đòi mở tiệm mới, đành cắn răng lấy ra một cái thẻ ngân hàng: "Đây, cầm lấy đi mở tiệm mới, 50 vạn đủ không?"

Tấm thẻ này là của Hàn lão nhị trả công cho tôi, tiền âm tài cũng là phù du, nên chẳng có ý giữ lại. Triệu Tiểu Quý trợn tròn mắt, muốn nhận nhưng lại ái ngại, nói: "Cậu lừa tôi à? Trông cậu đâu giống người có tiền, vậy mà nháy mắt xuất ra 50 vạn?"

Thấy hắn có vẻ xuôi xuôi, tôi nói: "Password là 66, anh có thể đi kiểm tra ngay bây giờ. Nếu anh không muốn chữa cho tôi thì để tôi đi tìm ngưòi khác, tôi không tin cầm 50 vạn không tìm được ai chữa nổi căn bệnh này."

Triệu Tiểu Quý giật vội lấy cái thẻ, bấm điện thoại kiểm tra, sau đó liền đổi nét mặt tươi cười: "Mau, mau, mời ngồi. Không ngờ cậu lại là một đại lão bản. Nói thật với cậu, cậu đã bị người khác yểm bùa, đám giòi đen kia giờ nhìn bé thế thôi, lúc đầu chỉ gây đau bụng, nhưng dần dần nó sẽ hút máu, ăn thịt cậu, trở nên ngày càng to. Cậu thử nghĩ mà xem, một ngày nào đó bụng cậu phình to như cái trống, sau đó vỡ tung."

Tôi lợm giọng: "Dừng lại, đừng làm tôi ghê tởm, đã mấy hôm nay chẳng ăn được gì rồi. Mau nói, anh chữa cho tôi bằng cách nào?"

"Không thể gấp gáp được, phải từ từ. Tôi bốc thuốc cho cậu, mang về nhà uống hàng ngày, mỗi ngày thải bớt một ít, đến lúc hết sạch số giòi sẽ không sao nữa."

"Vậy mau bốc thuốc cho tôi đi."

Triệu Tiểu Quý ra sau quầy, lấy một lọ thuốc: "Trong này có bảy viên thuốc, giữa trưa uống một viên, bảy ngày sau sẽ khỏi."

Đơn giản như vậy sao? Tôi có chút lo lắng, hắn không lừa mình chứ?

Triệu Tiểu Quý đưa tay định lấy tấm thẻ trên bàn, tôi ngăn lại hỏi: "Anh còn chưa nói cho tôi, tôi bị người ta yểm bùa như thế nào?"

Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm tấm thẻ, tôi lại lấy ra một xấp tiền, Triệu Tiểu Quý mới nói: "Cậu đừng tiết lộ cho người khác là tôi nói đấy nhé. Gần đây có phải cậu ăn linh tinh gì không? Tôi có lá bùa đây, giá một vạn, lần sau cứ gặp phải đồ ăn có yểm trùng, nó sẽ có phản ứng."

Lại móc ví ra lấy tiền đổi lấy lá bùa.

Hôm sau, uống một viên thuốc, cảm thấy bụng dạ dễ chịu hẳn, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Chiều, tôi ra cửa, cứ cảm giác sau lưng có gió lạnh, như ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Quay đầu, chẳng có ai, nhưng thi thoảng bắt gặp một bóng đen lén lút nấp phía xa.

Đó là tác dụng của liên quỷ phiên thuật, người nhà Vương Đại Truyền biến thành quỷ hồn, bám theo tôi. Cảm giác bị hồn ma bám theo thật không dễ chịu, nên tôi chỉ đơn giản là ở lì trong nhà, không ra ngoài.

Tối đến, treo ngọn đèn lồng trắng ngoài cửa rồi đi vào buồng ngủ.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa: "Ca ca, mau mở cửa, em tới tìm anh đây."

Giọng một đứa bé, nhưng chiếc chuông sau cánh cửa lại không kêu. Tôi đắn đo, theo quy củ tổ tiên truyền lại, nếu chuông không kêu thì giao dịch không thể làm.

Ngoài cửa vẫn có tiếng gọi, tôi nghe ra được, là giọng thằng bé lần trước tới đây cùng mẹ.

"Ca ca, anh có nhà không, chơi với em, chơi với em!"

Tôi nhìn qua khe cửa, ma nữ mẹ nó không đến, chỉ có mỗi tiểu quỷ mặc yếm, trần truồng đứng bên ngoài. Thằng bé mập mạp lùn tủn, thấy nó toét miệng cười, lòng tôi dịu lại, liền mở cửa cho nó.

Tiểu quỷ nhảy vào, mừng rỡ ôm lấy chân tôi: "Ca ca, chơi cùng em!"

"Sao em đến đây có một mình, mẹ em đâu?"

"Mẹ em đi tìm cái gì rồi ấy, em một mình buồn chán nên đến tìm anh."

Nhớ lời dặn của Lạc Phong Tiếu, tôi đưa cái trống lắc làm bằng đầu lâu cho nó chơi. Quả nhiên tiểu quỷ vui lắm, cầm cái trống chạy mấy vòng quanh sân.

Thấy nó ăn mặc phong phanh, tôi lấy chậu ra, đốt chút tiền vàng, còn thắp cho nó một nén trấn hồn hương. Tiểu quỷ nằm sấp, hít thật sâu, gương mặt đầy vẻ si mê.

"Ca ca, em ăn no rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi."

"Trời tối quá, bên ngoài khó chơi lắm." Nó cứ ở trong phòng, chơi mãi cũng chán, nằng nặc đòi tôi dẫn ra ngoài.

Chẳng còn cách nào, tôi liền bật chiếc ô màu đen, dẫn tiểu quỷ ra công viên cạnh đó. Giờ đang mùa đông, ngoài trời rất lạnh, mặc dù không mưa nhưng đất ở đây ẩm ướt, lúc nào cũng có cảm giác âm hàn.

Công viên có một vài khung sắt tập thể dục, tiểu quỷ chạy tới chạy lui. Nó ngồi trên xích đu, tôi đứng sau đẩy, mỗi lần lên cao là lại bật cười khanh khách.

Chơi một lúc thì tôi mệt, thằng bé tự chơi một mình, nó chơi trò đuổi bắt. Bỗng, nó dắt theo một cái bóng đen quay lại, vui vẻ nói: "Ca ca nhìn này, em bắt được một con quỷ, nãy giờ nó cứ theo dõi chúng ta."

Tôi liếc nhìn, đây chẳng phải quỷ hồn Vương Đại Truyền ư? Hắn lén mén lút lút, mấy lần tôi không bắt được, không ngờ lại bị tiểu quỷ túm gọn.

"Nó định hại ca ca mà, thật đáng ghét."

Hồn ma Vương Đại Truyền run rẩy, có vẻ hắn rất sợ tiểu quỷ này. Tiểu quỷ không ưa hắn, vung tay xé toạc một cái thành mấy mảnh, tôi giật mình.

"Ô, chạy mất rồi?" Chưa phá được liên phiên thuật, quỷ hồn của họ có thể trùng sinh không ngừng, tìm đến báo thù không ngừng.

"Ai u, cháu ngoan của ta, con chạy tới đây à?"

Một giọng nói chua loét cất lên, từ bụi cỏ một bóng hình nhỏ thó chạy ra, lao về phía tiểu quỷ. Tôi vung ô đánh bật mụ ra, chính là bà lão yêu khí kia, cài đóa hoa hồng đen sì, nhìn mắc ói. Mụ trừng mắt: "Oắt con này, ngươi dám lừa ta, ta phải gọi tiểu quỷ đến moi gan moi ruột ngươi uống rượu."

Tiểu quỷ nấp vào sau lưng tôi, mụ già gọi: "Cháu ngoan, bà bà tìm con vất vả quá. Mau đi cùng ta. Đến đây nào, ta cho kẹo ăn."

Thấy tiểu quỷ không chịu qua, mụ biến sắc, lại trừng mắt nói: "Mau ra đây, để ta bực, ta cho chó cắn, cho gà trống mổ mắt ngươi đấy."

"Tôi không ra, bà là người xấu, không ra!"

Thấy thằng bé vẫn gan lì, mụ già lấy ra một tấm vải đỏ đầy những phù chú bằng máu tươi, vô cùng tà dị, định bắt nó.

Tôi đẩy mụ ra: "Mụ làm cái gì đấy?"

Mụ già hét lên: "Ngươi đừng có quản chuyện bao đồng, đám phàm nhân thật đáng ghét, ta phải giết ngươi, giết ngươi uống máu, ăn thịt."

Đôi mắt mụ trở nên đỏ ọc, người toát ra bảy tám luồng khí đen như những cánh tay cuốn về phía chúng tôi. Tôi vội vốc một nắm tro hương, bùng bùng, hai luồng khí biến thành bụi phấn.

Tiểu quỷ kêu to, trong không khí xuất hiện một đám ma trơi, những 'ngón tay' kia chạm vào liền bị đốt trụi.

Mụ già trốn ra sau cầu trượt, vung tấm vải đỏ quủ dị trợn tuột, như con linh xà cuộn tròn, quét sạch tro hương. Đám ma trơi xông lên, bùng bùng bùng, như trứng chọi đá, không tác dụng gì.

Mặt mụ già tối sầm, những cánh tay biến lớn, chộp tới tiểu quỷ. Tôi không dám dùng tay khồn đỡ, mà tro hương thì lại hết mất rồi, nhưng may mà trên người vẫn còn cái thước sắt, vội vung lên, đập vào quỷ thủ.

Nửa cánh tay lập tức hóa thành tro bụi, mụ già kinh sợ, giật tấm vải đỏ chặn lại cái thước. Toàn thân mụ run lên, hoảng hốt nói: "Rốt cuộc ngươi là ai mà có pháp khí lợi hại như vậy?"

Tôi vốn muốn nói tên cửa hàng mình, nhưng ngẫm lại, đáp: "Ta là truyền nhân Âm Quỷ phái, tên Lý Lâm. Tiểu quỷ này do ta bảo vệ, lần sau còn dám động tới, ta cho mụ hồn phi phách tán."

Mụ già không cam lòng, cúp đuôi chạy mất, trước khi đi ném lại một câu: "Xích Giác quỷ vương quỷ vực rất muốn nó, ngươi không thoát được đâu."

Lại là quỷ vực. Nếu đã là quỷ vương, sao không bỏ qua được cho một tiểu quỷ?

Thằng bé lại tiếp tục đùa nghịch, đúng là trẻ con vô lo vô nghĩ. Nó còn nhỏ nên không nói rõ được, chỉ nhớ rằng trước đây ở trong căn nhà rộng lắm, sau đó đi cùng ma nữ ra ngoài tìm kiếm gì đó, còn mụ già thì luôn truy lùng hai mẹ con.

Trời gần sáng thì chúng tôi quay về cửa hàng, chợt trước cửa xuất hiện một bóng đen. Là người hay ma? Tôi chớp chớp mắt, dùng thiên nhãn nhìn, thì ra là một quỷ ảnh, hắn mặc bộ đồ sai nha thời xưa, gương mặt lạnh lùng, tay cầm xích sắt, lẽ nào là quỷ sai?

Thấy tôi, hắn cung kính hành lễ: "Xin hỏi có phải là Lý đại nhân?"

"Tôi là Lý Lâm." Tôi thấy tò mò.

"Tiểu nhân phụng mệnh thánh quân, đến cảm tạ ân đức bảo vệ. Mời ngài ngày mai gặp mặt."

"Thánh quân của ngươi là ai, chúng ta có quen biết không? Không có nhầm lẫn gì chứ?"

"Không! Huyện thành chỉ một mình cửa hàng âm hương ở phố ma, tiểu nhân không nhầm đâu. Trưa ngày mai, mời ngài đến miếu Quỷ Hổ, sẽ có người tiếp đón."

Hắn nói xong thì biến mất vào bóng đêm.

Tiểu quỷ thì cứ quấn lấy tôi không chịu đi, ở đây được ăn được uống, còn được chơi, tự do tự tại. Sợ để nó ở lại cửa hàng không yên tâm, trưa hôm sau tôi mang nó đi miếu Quỷ Hổ cùng mình.

Đến hổ khâu, tôi lấy làm lạ, ban ngày ma quỷ không hiện hình được, sao lại hẹn mình buổi trưa? Giờ đang là lúc náo nhiệt nhất, bởi là ngày Hổ tướng quân đản sinh, nhang lễ rất nhiều, còn có hàng rong hai bên đường khiến cả khu miếu tấp nập.

Những lễ hội thế này rất thường thấy ở nông thôn, gọi là hương kỳ, cũng có nhiều người đến xem náo nhiệt. Từ bé tôi đã rất thích lễ hội, lần nào cũng được ăn ngon.

Tay cầm chiếc ô đen, tiểu quỷ trốn dưới bóng, hưng phấn chỉ chỗ này chỗ kia, đòi mua này mua kia, nô đùa thích thú.

Bỗng phía trước có tiếng ồn ào, mọi người ùn ùn đổ qua đó, tôi cũng chen lên thì thấy, ở miếu có người nấu cháo, ai cũng được một bát để lấy may.

Tôi được phát một bát cháo, lần trước trời tối nên không nhìn rõ, giờ mới thấy thì suýt ném bỏ. Trong bát cháo có một vật đen đen ngọ nguậy, bèn lấy lá bùa của Triệu Tiểu Quý ra dính vào, lập tức lá bùa biến thành đen sì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK